MINH VƯƠNG ĐỘC PHI


Xe ngựa chậm rãi chạy qua cổng nam của Kinh thành, xuyên qua rèm cửa sổ, nhìn dòng người vội vã tới lui trên đường, suy nghĩ của Âu Dương Thiển Thiển đã bay đi rất xa.
‘Viên thiên hương đậu khấu của Vô Trần đã được tặng cho Nam Cung Thương, xem ra, mình buộc phải đến phủ Chiến Vương rồi.’
Ước chừng sau một khắc chung, xe ngựa thuận lợi tới phủ Tả tướng, vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy Âu Dương Hạo đang ngồi uống trà, Lí Ngọc Cầm đang tươi cười, trong nụ cười không che giấu nổi tia vui sướng khi người gặp họa, nghĩ ra thì có lẽ việc tối qua sẽ không thể giấu được ánh mắt của Âu Dương Hạo rồi.

Vừa vặn, vì không có được thiên hương đậu khấu nên tâm trạng của nàng đang không vui, đang lo không có chỗ mà trút giận một chút.
“Thiển Thiển bái kiến phụ thân, xin thỉnh an phụ thân, Thiển Thiển bái kiến phu nhân.”
Nàng thực sự thán phục các thiên kim khuê các thời cổ đại.

Về Tướng phủ mới được có mười ngày mà nàng đã sắp biến thành con hát đến nơi rồi.
“Nghiệp chướng, còn không quỳ xuống.”
Âu Dương Hạo đặt mạnh chén trà lên trên bàn, phát ra tiếng động rất lớn, khiến hạ nhân xung quanh run lên.
“Phụ thân, không biết Thiển Thiển đã làm sai cái gì, khiến phụ thân tức giận như thế?”
Xem ra đã bị lão nô Quách ma ma giành trước một bước, vừa vào đến cổng đã gặp ngay hồng môn yến do Lí Ngọc Cầm tỉ mỉ sắp đặt.
Nhưng muốn Âu Dương Thiển Thiển nàng quỳ xuống thì đừng có mơ.


Âu Dương Hạo thật sự là phụ thân của thân thể này, nhưng nàng không phải là Âu Dương Thiển Thiển thực sự, không cần phải khúm núm với Âu Dương Hạo.
“Nghiệp chướng, chuyện tối hôm qua, còn ngại không đủ mất mặt sao? Vậy mà không biết hối cải, ngươi đang oán trách người phụ thân là ta đây sao?”
Âu Dương Hạo lạnh lùng nói, không hổ là người ngồi lâu trên địa vị cao, mỗi một lời nói ra đều uy nghiêm.
“Phụ thân thân là Tả tướng, vậy mà chỉ nghe và tin lời một phía, nếu phụ thân cảm thấy nữ nhi đã làm mất hết mặt mũi, vậy thì lúc trước cứ để mặc nữ nhi tự sinh tự diệt ở thành Ngọc Lan, cần gì phải đón con về kinh, cứ để nữ nhi chết già ở thành Ngọc Lan, không phải càng tốt hơn sao?”
Nàng vốn không định gây thêm chuyện, chờ cứu được Thượng Quan Dao tỉnh lại thì sẽ đưa Thượng Quan Dao ra đi, nhưng hiện giờ xem ra, đã rơi vào trong hố lửa thì khó lòng nhảy ra ngoài rồi.
“Được, được… thật to gan, dám tranh luận với phụ thân.

Người đâu, lôi ra ngoài, đánh hai mươi đại bản, trước khi xuất giá, phải ở trong Khóa Xuân các ăn năn hối cải.”
Ý của Âu Dương Hạo là muốn Âu Dương Thiển Thiển chịu nhận sai, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại mạnh mẽ đến thế.

Xem ra, lúc trước đón Âu Dương Thiển Thiển về kinh, có lẽ là một sai lầm.
Âu Dương Hạo nói xong, hai lão ma ma lập tức đi lên, túm lấy Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Thiển Thiển vung tay lên, hai lão ma ma té nhắn trên đất, lập tức kêu gào thảm thiết.
“Ai u, lão gia, người xem Nhị tiểu thư…”
“Lão gia, xương cốt già nua của lão nô a…”
“Câm miệng cho ta, phụ thân, người xem cái mà người gọi là gia quy của Tướng phủ đi, hai lão ma ma mà lại dám nằm trên đất khóc lóc om sòm làm càn.


Phụ thân trách phạt nữ nhi, nữ nhi nhận phạt là được, nhưng phụ thân chỉ nghe lời của một bên, nếu mà truyền ra ngoài, sợ là phụ thân cũng chẳng còn mặt mũi.

Nếu phụ thân thà tổn hại mặt mũi của bản thân vẫn quyết phạt nữ nhi, thì con muốn hỏi phụ thân một chút.

Đêm qua ở Tướng Quốc tự, Quách ma ma đưa nam tử xông vào khuê phòng của nữ nhi, không chờ nữ nhi mặc áo, tự ý vén màn của nữ nhi lên, nữ nhi chẳng qua chỉ muốn bảo vệ mặt mũi của bản thân, vậy mà hôm nay phụ thân lại muốn trách phạt nữ nhi.

Nếu thế, hôm nay phụ thân có thể đuổi nữ nhi ra khỏi Tướng phủ, từ nay về sau, nữ nhi sẽ không làm tổn hại mặt mũi của phụ thân nữa, phụ thân cũng không cần phải tức giận vì nữ nhi nữa.”
Nếu có thể mượn việc này để cắt đứt quan hệ với phủ Tả tướng thì cớ sao nàng lại không làm kia chứ?
Cuối cùng thì việc này cũng chỉ có thể có hai khả năng, nàng đoán rằng nếu Âu Dương Hạo chỉ nghe và tin lời nói một phía của Lí Ngọc Cầm, đuổi nàng ra khỏi Tướng phủ, thì có lẽ từ đây nàng sẽ cắt đứt quan hệ với Tướng phủ, còn nếu Âu Dương Hạo không đuổi nàng ra khỏi Tướng phủ thì tất nhiên là Lí Ngọc Cầm sẽ khó thoát khỏi bị liên lụy, có thể mưu hại Lí Ngọc Cầm, cớ sao nàng lại không làm kia chứ?
“Ăn mặc không chỉnh tề, hẹn gặp nam nhân ở ngoài, ngươi còn nói lý, quả thực là làm càn.”
Âu Dương Hạo không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại phản bác mạnh mẽ như vậy, từ khi ông ta làm Tả tướng tới nay, chưa từng có ai dám nói chuyện với ông ta như thế.
“Ta đúng là làm càn, Quách ma ma không chờ ta mặc y phục rửa mặt, một mình dẫn người xâm nhập vào khuê phòng của ta, vén màn của ta lên.


Ta rời nhà năm năm, không ngờ gia quy của Tướng phủ lại có nhiều thay đổi lớn như vậy.

Nếu phụ thân cảm thấy nữ nhi đã làm mất mặt Tướng phủ thì cứ đuổi nữ nhi ra khỏi Tướng phủ.

Nữ nhi rời kinh năm năm, lễ nghi không chu toàn, nhưng Quách ma ma ở trong Tướng phủ gần hai mươi năm, cũng không hiểu lễ nghi của Tướng phủ hay sao? Phụ thân không thích nữ nhi, cần gì phải để Quách ma ma làm nhục con như thế, sao không dứt khoát đuổi nữ nhi ra khỏi Tướng phủ, hoàn toàn cắt đứt, phụ thân cũng chẳng phải lo trước lo sau, từ nay về sau, dù nữ nhi có làm việc gì tổn hại mặt mũi thì cũng không liên quan gì đến Tướng phủ.”
Nàng muốn nói đến cùng.
Xem hành động vừa rồi của Âu Dương Hạo thì sẽ tuyệt đối không đuổi nàng ra khỏi Tướng phủ, xem ra hôn sự giữa nàng và Chiến Vương đã rơi vào thế bắt buộc rồi, nhưng như thế thì nàng sẽ có cơ hội tiến vào phủ Chiến Vương, lấy trộm thiên hương đậu khấu.
“Thiển Thiển, sao con lại tranh luận với lão gia như vậy? Quách ma ma ở Tướng phủ hai mươi năm, sao có thể không biết lễ nghi, dù con có thất lễ thì cũng không thể đổ tội lên đầu Quách ma ma được.”
Lí Ngọc Cầm thấy Âu Dương Hạo nghe Âu Dương Thiển Thiển nói xong thì sự tức giận giảm đi không ít, lập tức thêm mắm thêm muối.
“Phu nhân nói vậy thật là có lý.

Lời của Thiển Thiển cũng chỉ là lời một phía, nếu như phụ thân không tin con thì có thể tìm Thái Tử để hỏi, xem lời Thiển Thiển nói là thật hay không? Ta biết, Quách ma ma là một trong những ma ma đắc lực nhất của phu nhân, cũng biết phu nhân luôn luôn không thích Thiển Thiển, nhưng những lời Thiển Thiển nói đều là sự thật, phu nhân bênh vực Quách ma ma cũng là chuyện thường tình.”
‘Lí Ngọc Cầm ngươi thông minh, ta cũng không phải kẻ ngốc, đã đào hố rồi, rốt cuộc xem ngươi lọt hố hay ta lọt hố đây?’
“Phụ thân, những lời của nữ nhi đều là sự thật.

Nữ nhi vốn không muốn đem việc này ra gây phiền nhiễu đến phụ thân, sáng sớm đã từ Tướng Quốc tự trở về thành.


Phụ thân đã biết rõ mọi chuyện ở Tướng Quốc tự đêm qua, nữ nhi khiến phụ thân phiền lòng, kính xin phụ thân trách phạt.

Nữ nhi tình nguyện nhận hai mươi đại bản, nhưng chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày mười lăm rồi, thỉnh cầu phụ thân mời một đại phu giúp nữ nhi, nếu không, sợ là đến lúc đó nữ nhi không thể vào được phủ Chiến Vương, nếu Thánh Thượng trách cứ, sợ là tất cả mọi người trong phủ Tả tướng đều bị liên lụy.”
‘Đã bắt đầu, thì đừng có ai mong ngừng lại.

Nếu muốn ta vào phủ Chiến Vương, thì tốt nhất là để ta được sống yên ổn, nếu không, sợ là tội chống lại thánh chỉ sẽ khiến toàn bộ Tướng phủ chôn cùng.’
Tuy hiện giờ phủ Chiến Vương đã là mặt trời chiều ngả về tây, có thể nói là lụn bại, nhưng đâu phải nơi để ai muốn làm gì thì làm chứ?
Nàng tin rằng, Chiến Vương ngày xưa, cho dù thân thể có tàn phế thì ý chí cũng không tàn.
“Người đâu, lôi Quách ma ma ra đánh hai mươi đại bản, đem bán.

Thiển Thiển, từ giờ trở đi, ngươi phải ở trong Khóa Xuân các, không có lệnh của ta, không được ra ngoài.”
Sao Âu Dương Hạo lại không nhìn ra tính toán của Âu Dương Thiển Thiển, sau lưng Lí Ngọc Cầm là thế lực của phủ Hữu tướng, ông không thể động vào được, nhưng Quách ma ma chẳng qua chỉ là một nô bộc mà thôi.
“Phu nhân, xem ra nên dạy lại lễ nghi của Tướng phủ rồi, bằng không ta mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, nếu truyền ra ngoài, sợ là mặt mũi của phụ thân và Tướng phủ sẽ đều mất hết.”
Âu Dương Thiển Thiển cười với Lí Ngọc Cầm, nụ cười sâu xa, khiến Lí Ngọc Cầm có chút không biết phải làm sao.
Xem ra Âu Dương Hạo có chút sợ hãi Lí Ngọc Cầm, cũng đúng, Lí Ngọc Cầm là nữ nhi từ thế gia, Âu Dương Hạo chẳng qua chỉ dựa vào tài hoa mà ngồi lên địa vị Tả tướng, gia tộc kém xa Lí gia.
Nếu Âu Dương Hạo đã không muốn đắc tội với Lí Ngọc Cầm thì nàng cũng chẳng phải làm gì cho Âu Dương gia nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc