Đợi mọi người đến gần như đông đủ, Tần Cảnh Hạo chậm rãi đến muộn, tất cả mọi người lập tức đứng dậy hành lễ, Tần Cảnh Hạo nhìn Hách Liên Hồng và Mộ Trường Phong, trong lòng căng thẳng.
Hách Liên Hồng là Thái Tử của Thiên Thánh, biên cảnh giữa Nhật Diệu và Thiên Thánh có duy trì hòa bình hay không phụ thuộc vào ý muốn của Hách Liên Hồng, Mộ Trường Phong chính là sự tồn tại quỷ dị nhất ở Thiên Thánh, Hách Liên Cảnh Đằng vô cùng coi trọng Mộ Trường Phong, nhưng Mộ Trường Phong là người ngông cuồng, ở Thiên Thánh, ngoại trừ nể mặt Hách Liên Cảnh Đằng mấy phần thì hoàn toàn không coi ai ra gì, có rất nhiều lời đồn về Mộ Trường Phong, cái gì cũng có, càng như vậy, càng khiến người ta cảm thấy người này khó dò.
“Hôm nay tổ chức yến tiệc tẩy trần đón gió cho Hồng Thái Tử và Mộ Thế tử, yến hội vội vàng, kính xin Thái Tử và Thế tử cứ tự nhiên.”
Sau khi ngồi vào bàn chủ tiệc, Tần Cảnh Hạo khách sáo nói.
Mộ Trường Phong vốn luôn khó dò, hắn đến, Tần Cảnh Hạo cũng không quá lo lắng, điểm then chốt là Hách Liên Hồng đến sớm khiến ông vô cùng lưu ý.
“Đa tạ Nhật Diệu Bệ hạ, Hồng vô cùng cảm kích.”
Hách Liên Hồng đứng dậy trả lời.
Hôm qua hắn mới đến Kinh thành, không ngờ sáng nay Tần Cảnh Hạo đã đích thân phái người đón hắn về trạm dịch, Tần Cảnh Hạo nắm bắt tin tức nhanh như vậy khiến hắn hơi kinh ngạc, rồi trong lòng lại thấy nghi vấn.
“Thái Tử mời ngồi.”
Tần Cảnh Hạo nói.
Còn nửa tháng nữa mới đến hội tứ quốc phong, người của những quốc gia khác mới tới đến biên cảnh, hôm qua Sát Phá đến báo Hách Liên Hồng đã đến Kinh thành, ông giật nảy mình, sáng nay lập tức phái người đưa Hách Liên Hồng về trạm dịch, hội tứ quốc phong, quyết không thể xảy ra bất kỳ sự cố gì.
Giữa các thế lực trong bốn nước, Thiên Thánh là mạnh nhất, thỏa thuận hòa bình lần này có lẽ phụ thuộc vào Hách Liên Hồng, nếu Hách Liên Hồng có ý định gây chiến thì sợ là Nhật Diệu khó mà thoát được kiếp nạn.
“Phụ hoàng, để hoan nghênh Thái Tử Thiên Thánh đến, Nhã Tĩnh thỉnh cầu tấu một khúc, để trợ hứng cho yến tiệc tối nay.”
Tần Nhã Tĩnh mặc bộ cung trang, dung nhan không được tính là tuyệt sắc nhưng lại tự nhiên hào phóng, hiền lành lịch sự.
Tần Nhã Tĩnh được Tần Cảnh Hạo phong là Nhã Công chúa, tuy không được Tần Cảnh Hạo thương yêu bằng Tần Khả Tâm, nhưng lại là nữ nhi của Hoàng Hậu Đường Mẫn, muội muội của Thái Tử.
“Chuẩn.”
Tần Cảnh Hạo thoả mãn gật gật đầu.
Tần Nhã Tĩnh xuất hiện, vừa vặn giảm bớt không khí căng thẳng, Tần Cảnh Hạo đưa cho Hoàng Hậu một ánh mắt tán thưởng.
“Đa tạ Phụ hoàng.”
Tần Nhã Tĩnh tức thì hành lễ, cho người mang đàn tranh đến, chậm rãi đi ra, nhất cử nhất động đều cực kỳ tao nhã tự nhiên.
Lại có ba người hoàn toàn không để ý gì đến bầu không khí căng thẳng này.
Mộ Trường Phong ngồi thoải mái trên ghế, chẳng hề coi ai ra gì, biểu hiện vô cùng kiêu ngạo, Nam Cung Thương chăm chú nhìn Âu Dương Thiển Thiển, đối với hắn, mọi thứ xung quanh đều không tồn tại.
Âu Dương Thiển Thiển khẽ ngẩng đầu, nhìn những vì sao lấp lánh trên trời, thỉnh thoảng lại nói vài câu với Nam Cung Thương.
“Thương, khúc này thế nào?”
Tiếng đàn tao nhã truyền khắp toàn bộ Ngự hoa viên, một lát sau, Âu Dương Thiển Thiển hỏi Nam Cung Thương ở bên cạnh.
“Không biết.”
Nam Cung Thương nói thẳng, hắn hoàn toàn không để ý thì làm sao mà biết được khúc này như thế nào chứ.
Có Nhã Công chúa mở đầu, sau đó không thiếu nữ tử thỉnh cầu tiến lên biểu diễn một phen, Tần Cảnh Hạo đều nhất nhất cho phép, bầu không khí cũng dần dần hòa hoãn, yến hội dần dần lên tới cao trào, tất cả mọi người đều thanh tĩnh lại.
“Nhật Diệu Bệ hạ, Chiến Vương văn thao vũ lược, nói vậy Chiến Vương phi cũng là tài nữ khó gặp, chẳng biết có thể mời Chiến Vương phi biểu diễn một chút được không?”
Đúng lúc cao trào thì tiếng của Hách Liên Hồng phá tan bầu không khí náo nhiệt.
Hách Liên Hồng nói vậy khiến không khí trở nên rét lạnh, Mộ Trường Phong nhếch môi cười khẩy, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Hắn ở cùng Âu Dương Thiển Thiển mấy ngày, bình thường Âu Dương Thiển Thiển cực kỳ lạnh nhạt, dường như chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì, nhưng kỳ thực đã chơi thì phải chơi lớn, cho nên hắn vui vẻ cười chờ xem sự đau khổ của kẻ khác.
“Thương, cứ chơi lớn nhé, được không?”
Nghe Hách Liên Hồng nói vậy, Âu Dương Thiển Thiển hơi nhếch môi, hỏi Nam Cung Thương ở bên cạnh.
Hách Liên Hồng là một trong số những kẻ thù của Nam Cung Thương, nếu đối phương đã mở miệng trước, thì nàng cần phải ra oai phủ đầu với đối phương đã, còn những trò khác thì cứ từ từ chơi dần, nàng không vội.
“Thiển Thiển cứ làm theo ý mình là được.”
Nam Cung Thương cưng chiều nói, không hề thấy có gì không thích hợp.
Kỳ thực bọn họ đã ngấm ngầm đối đầu nhau, nếu không chuyến này Hách Liên Hồng đã không mang theo nhiều Vũ vệ như vậy, đúng là trong lòng hắn đang chờ mong những chuyện sắp xảy ra.
“Nếu Thái Tử đã nói vậy thì Chiến Vương phi hãy biểu diễn một chút.”
Tần Cảnh Hạo lập tức nhìn Âu Dương Thiển Thiển, nói.
Giờ khắc này, ông mới phát hiện, Âu Dương Thiển Thiển mặc bộ áo trắng, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm ngọc đơn giản mà lại tựa như tiên nữ khiến hắn kinh ngạc, chẳng trách Hách Liên Hồng lại chú ý tới nàng.
“Xin hỏi Bệ hạ, Thiển Thiển là con hát hay là Vương phi?”
Âu Dương Thiển Thiển khẽ mỉm cười, đứng dậy nói, không hề nể mặt Tần Cảnh Hạo chút nào.
Âu Dương Thiển Thiển nói vậy đã đắc tội với tất cả các đại gia khuê tú, bao gồm cả Nhã Công chúa vừa biểu diễn, sắc mặt Âu Dương Hạo càng thêm khó coi, trong lòng thầm rủa Âu Dương Thiển Thiển không ra gì.
Không ít người thờ ơ lạnh nhạt, chờ xem kịch vui.
Tần Cảnh Hạo không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại hỏi ngược lại như vậy, nhất thời ánh mắt nhìn Âu Dương Thiển Thiển đã lạnh thêm vài phần, Triệu Đức ở bên cạnh lập tức mở miệng nói:
“Chiến Vương phi, coi rẻ Bệ hạ, ngươi thật lớn mật.”
“Bản thế tử không biết, từ khi nào mà Bệ hạ của Nhật Diệu lại đổi thành một thái giám, hay là một thái giám mà lại có quyền lực của Bệ hạ, cảnh tượng này, thật đúng là kỳ quan hiếm thấy.”
Mộ Trường Phong vung tay áo, bưng chén rượu lên, sau khi uống cạn thì tùy tiện nói, trong hào hiệp lại ẩn chứa vẻ tà mị, lời nói tràn đầy vẻ chế nhạo.
Triệu Đức lập tức quỳ xuống.
“Hồng nghe nói Chiến Vương phi tinh thông cầm kỳ thư họa, vì vậy, muốn mở mang kiến thức, chiêm ngưỡng tài hoa của Chiến Vương phi một chút, tại Hồng không cân nhắc, mạo phạm Chiến Vương phi.”
Hách Liên Hồng thấy Mộ Trường Phong tái phát bệnh cũ, lập tức đứng dậy điều tiết bầu không khí, còn không quên xin lỗi Âu Dương Thiển Thiển để thể hiện sự rộng lượng.
Hách Liên Hồng nói vậy càng khiến Âu Dương Thiển Thiển có vẻ không biết cân nhắc, rước lấy không ít ánh mắt trách cứ của mọi người.
“Hồng Thái Tử thật đúng là hiểu rõ về mọi chuyện ở Nhật Diệu, ta chưa bao giờ biểu diễn bất cứ thứ gì trong bất cứ trường hợp nào, thế mà Hồng Thái Tử lại biết ta tinh thông cầm kỳ thi họa, ta thấy thật sự khâm phục Hồng Thái Tử, tin tức lại nhanh nhạy như vậy.”
Không phải Hách Liên Hồng muốn khiến mọi người cảm thấy nàng không biết cân nhắc sao? Ngược lại nàng cũng sẽ ném ra một quân cờ để xem những ngày tới ở Nhật Diệu, Hách Liên Hồng còn như cá gặp nước nữa không.
Trong lòng Hách Liên Hồng cảm thấy nặng trĩu.
Hắn không ngờ cái bẫy mà hắn đào lại khiến chính hắn lọt vào, nếu hắn thừa nhận thì chứng tỏ hắn có thế lực rất mạnh ở Nhật Diệu, nếu hắn phủ nhận thì chứng tỏ vừa rồi hắn đã ăn nói bừa bãi, nói thế nào cũng đều bí, bất đắc dĩ, Hách Liên Hồng đành nói lảng sang chuyện khác:
“Chiến Vương văn thao vũ lược, đương nhiên Chiến Vương phi cũng sẽ không kém, cần gì phải tin tức nhanh nhạy, Chiến Vương phi thật là hài hước.”
Ánh mắt Tần Cảnh Hạo nhìn Hách Liên Hồng không khỏi sâu hơn mấy phần.
Đến Nhật Diệu sớm hẳn nửa tháng, nếu nói Hách Liên Hồng không có mưu đồ, thì ông sẽ hoàn toàn không tin, bây giờ xem ra cần phải phòng bị hơn mới được, nếu Hách Liên Hồng thật sự có mưu đồ, ông cũng phải phòng bị trước, dù là thật hay là giả thì cũng cứ phải lo trước cho khỏi họa.
“Thật sao? Ta hài hước sao?”
Âu Dương Thiển Thiển nháy mắt một cái, nhìn mọi người.
Xem ra chỉ cần nói nửa chừng là những người ngồi ở chỗ cao này đã hiểu cả rồi, nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Thiển Thiển, những người khác đều không khỏi hơi nghiêng đầu, không tiếp tục nhìn Âu Dương Thiển Thiển nữa, chỉ có Nam Cung Thương vẫn nhìn Âu Dương Thiển Thiển với vẻ cưng chiều, Mộ Trường Phong thì tỏ vẻ như đang xem kịch vui, chậm rãi đợi xem tiến triển của tình hình.
“Tất nhiên là thế.”
Hách Liên Hồng khẽ cắn răng nói.
Sao hắn cứ có cảm giác Chiến Vương phi này giống y như Mộ Trường Phong, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận vì đã lỡ nói ra những lời vừa rồi.
“Thái Tử vừa nói cầm kỳ thi họa, bảo ta biểu diễn một chút cũng không phải là không được, chỉ có điều vừa rồi đã xem nhiều người biểu diễn cầm kỹ và thi họa rồi, nếu biểu diễn nữa thì đúng là vô vị, nghe nói Thái Tử thích chơi cờ, nếu vậy, ta đánh với Thái Tử một ván cờ, thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
Kỳ thực, nàng không hề biết đàn mà chỉ biết thổi sáo thôi, còn thi họa thì trình độ của nàng cũng khó mà bì được với những đại gia khuê tú, chỉ duy nhất kỳ nghệ là nàng có hiểu biết một chút, ít nhất gần đây cũng thường xuyên đánh cờ với Nam Cung Thương, kỳ nghệ có tăng lên, không đến nỗi rơi vào kết cục thảm bại.
“Có thể cùng đánh cờ với Chiến Vương phi là vinh hạnh của Hồng, hôm nay Nhật Diệu Bệ hạ đã đón gió tẩy trần cho Hồng, liệu có thể cho phép Hồng đánh cờ với Chiến Vương phi hay không?”
Hách Liên Hồng lễ nghi chu toàn, tự tin nói.
Thái độ khiêm tốn của Hách Liên Hồng khiến không ít người có thiện cảm, ánh mắt Tần Nhã Tĩnh nhìn Hách Liên Hồng còn tăng thêm vài phần mềm mại.
“Nếu Hồng Thái Tử đã có ý đó, người đâu, bày cờ.”
Tần Cảnh Hạo lập tức căn dặn.
Tần Cảnh Hạo không quá coi trọng cuộc tỷ thí này, dù sao, Âu Dương Thiển Thiển cũng chỉ là nữ giới mà thôi, cho dù có thua thì cũng không làm mất mặt Nhật Diệu nên lập tức chấp nhận.
Cung nhân nhanh chóng bày xong bàn cờ, Hách Liên Hồng cười nhạt, đứng dậy đi vào giữa, Nam Cung Thương đứng dậy vén váy cho Âu Dương Thiển Thiển, sau đó Âu Dương Thiển Thiển cũng đi tới ngồi xuống.
“Xin mời.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa ngồi xuống đã nhẹ nhàng nói.
“Mời Chiến Vương phi đi trước.”
Hách Liên Hồng đã được danh gia bồi dưỡng kỳ nghệ từ thuở nhỏ, tất nhiên là đặc biệt tự tin, tài đánh cờ của hắn, ở Thiên Thánh ít có địch thủ, Âu Dương Thiển Thiển chỉ là một nữ nhân, tất nhiên là hắn có niềm tin tất thắng.
Âu Dương Thiển Thiển trực tiếp cầm lấy quân đen, đặt đại lên bàn cờ.
Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người đều hội tụ trên bàn cờ, trong lòng không ít người thổn thức một trận, bọn họ chưa từng thấy ai hạ cờ không theo quy luật nào, không ít người lén lút bàn luận rằng kỳ nghệ của Âu Dương Thiển Thiển còn không bằng người mới học.
Sau đó, Hách Liên Hồng hạ một quân cờ, khiến không ít người âm thầm gật đầu than thở.
Quân cờ thứ hai, quân cờ thứ ba… mỗi quân cờ mà Âu Dương Thiển Thiển hạ xuống đều có vẻ như không theo một quy luật nào, nhưng chỉ có người đánh cùng là Hách Liên Hồng biết được, nước cờ của hắn càng ngày càng khó đi, nhìn Âu Dương Thiển Thiển hạ cờ như không có quy luật gì nhưng lại vây kín mọi lối thoát của hắn.
Hách Liên Hồng càng đi càng chậm, không ít người chú ý tới sự thay đổi của nước cờ, giật mình nhìn Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng suy đoán.
‘Lẽ nào cách đánh cờ không theo bất kỳ quy luật nào cũng là một loại kỳ nghệ?’
Sự tùy tiện của Âu Dương Thiển Thiển khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra quân tiếp theo Âu Dương Thiển Thiển sẽ đặt ở đâu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau chừng một nén hương, quân cờ đã xếp gần như dày đặc trên bàn cờ, quân đen của Âu Dương Thiển Thiển vẫn lộn xộn như trước, thoạt nhìn thì có vẻ như quân trắng của Hách Liên Hồng đang trong thế thắng.
“Kỳ nghệ của Chiến Vương phi thật là cao hơn một bậc, Hồng thua.”
Hách Liên Hồng nhìn bàn cờ một cái, không biết nên đặt quân trắng trong tay vào đâu, có vẻ như đặt ở đâu cũng được, nhưng thực ra đặt ở đâu cũng đều là cạm bẫy, cho nên hắn đặt quân cờ vào hộp cờ, lập tức mở miệng nói.
Hách Liên Hồng biết, những nước cờ của Âu Dương Thiển Thiển hầu như ngăn chặn mọi lối thoát của hắn, thoạt nhìn thì có vẻ như hắn đang trong thế thắng, nhưng nếu tiếp tục đánh thì chắc chắn là hắn sẽ thua.
Nếu hắn thực sự thua thì không chỉ mình hắn mất mặt mà toàn bộ Thiên Thánh đều mất mặt, thà rằng hắn giả vờ rộng lượng chịu thua, vẫn có thể giành được một chút danh tiếng không tệ.
“Kỳ nghệ của Thái Tử thật là phi phàm, cần gì phải khiêm tốn chứ? Chỉ có điều, như thế này mới gọi là thua.”
Âu Dương Thiển Thiển không thèm nhìn Hách Liên Hồng, cầm lấy quân đen, đặt trên bàn cờ, trong nháy mắt, toàn cục của bàn cờ hiện ra rõ ràng, cả ván cờ, Hách Liên Hồng đã đại bại.
Chỉ cần một quân cờ mà có thể thay đổi toàn cục cả bàn cờ khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Âu Dương Thiển Thiển, vẻ mặt của Hách Liên Hồng lại càng khó coi.
Âu Dương Thiển Thiển đặt quân cờ cuối cùng xuống dường như muốn nói với hắn rằng từ đầu đến giờ nàng chỉ luôn đùa giỡn với hắn mà thôi, Hách Liên Hồng nắm chặt hai tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Chiến Vương phi có kỳ nghệ phi phàm, thưởng.”
Tần Cảnh Hạo lập tức lớn tiếng nói.
Từ lâu đã nghe nói Hách Liên Hồng giỏi về kỳ nghệ, hôm nay Âu Dương Thiển Thiển thắng trận này, đúng là khiến Nhật Diệu nở mày nở mặt.
“Nếu Bệ hạ muốn thưởng, không bằng thưởng cho Thiển Thiển một thỉnh cầu, được chứ?”
Âu Dương Thiển Thiển đứng dậy, sau đó nhìn Tần Cảnh Hạo, nói.
“Chiến Vương phi mời nói.”
Có lẽ vì đang vui vẻ, cũng có lẽ vì mặt mũi nên Tần Cảnh Hạo đành đồng ý với Âu Dương Thiển Thiển.
“Quỳnh Hoa mà Duệ Vương phi đang cài trên đầu chính là món đồ mà sư phụ ta đã tặng ta nhân dịp cập kê, kính xin Bệ hạ đứng ra, bảo Duệ Vương phi trả lại cho Thiển Thiển.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn chiếc trâm cắm trên đầu Âu Dương Tuyết, nói.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Âu Dương Tuyết, nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài đá quý trên đầu Âu Dương Tuyết, ở đây chỉ có mấy người biết Âu Dương Thiển Thiển rõ ràng là đang phá rối.
Âu Dương Thiển Thiển nói vậy khiến Hách Liên Hồng thở dài một hơi.
Nếu tất cả mọi người không rời tầm mắt thì hắn không biết phải rời khỏi sàn diễn như thế nào nữa.
Hắn vẫn luôn kiêu ngạo với kỳ nghệ của mình, không ngờ lại thua trên tay Âu Dương Thiển Thiển.
Mộ Trường Phong bắt đầu cười ha hả, nhất thời, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Mộ Trường Phong lớn tiếng nói:
“Nghe nói Duệ Vương phi là tỷ tỷ của Chiến Vương phi, không ngờ Duệ Vương phi lại là kẻ tham vặt, xem ra, nhân tài của Nhật Diệu đúng là xuất hiện chồng chất.”
Trong lòng Mộ Trường Phong oán hận nghĩ.
‘Dám bắt nạt muội muội của Mộ Trường Phong ta, ta cho ngươi đẹp mặt.’
Mộ Trường Phong nói vậy khiến tất cả mọi người bàn luận sôi nổi, có không ít người không ưa dáng vẻ thanh cao của Âu Dương Tuyết, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, nhất thời mọi người bàn tán xôn xao.
Âu Dương Tuyết nắm chặt hai tay.
Nàng không ngờ, Âu Dương Thiển Thiển lại đột nhiên gây khó dễ.
Nghe lời của Mộ Trường Phong, cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Tần Tử Duệ, Âu Dương Tuyết thầm nghĩ.
‘Mình tuyệt đối không thể thừa nhận, một khi thừa nhận, mình sẽ vĩnh viễn không ngẩng nổi đầu lên, tuyệt đối không thể thừa nhận việc này, tuyệt đối không thể.’
“Duệ Vương phi, có việc này không?”
Tần Cảnh Hạo lập tức nhìn Âu Dương Tuyết, lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Bệ hạ, tuyệt đối không có việc này, nhi tức không biết cái gì gọi là Quỳnh Hoa, trâm cài của nhi tức là của hồi môn của nhi tức, kính xin Bệ hạ minh xét.”
Âu Dương Tuyết lập tức tiến lên, quỳ xuống nói, cúi đầu, mọi người không nhìn thấy một tầng mồ hôi hột trên trán Âu Dương Tuyết.
“Chiến Vương phi, Duệ Vương phi đã nói không có việc này, nếu Chiến Vương phi yêu thích trâm cài, Trẫm sẽ ban cho Chiến Vương phi hẳn mười chiếc để làm phần thưởng.”
Tần Cảnh Hạo lập tức nói, ngăn chặn tình huống lan tràn, định nhân nhượng để cho yên chuyện.
“Bệ hạ lời vàng ý ngọc, Thiển Thiển không có lời nào để nói.”
Tất nhiên là Âu Dương Thiển Thiển biết Tần Cảnh Hạo muốn nhân nhượng cho yên chuyện, như vậy nàng liền lùi một bước để tiến hai bước, xem phản ứng của mọi người.
“Bệ hạ của Nhật Diệu quả nhiên là anh minh, xem ra, người trong nhà vẫn hơn, Bản thế tử cũng nghĩ y như Bệ hạ, nếu là người nhà của ta thì nhất định Bản thế tử sẽ dốc sức bảo vệ.”
Mộ Trường Phong không nói lời vô bổ dài dòng mà vạch trần luôn.
Nếu không ai nói gì thì hắn sẽ để mọi chuyện tự phát triển thuận lợi, hắn thực sự tò mò không biết Âu Dương Thiển Thiển còn chuẩn bị chiêu gì nữa.
Mộ Trường Phong nói vậy rõ ràng là vạch trần ý nghĩ trong lòng Tần Cảnh Hạo, thiên vị Âu Dương Tuyết, nếu những lời này mà truyền đi thì danh dự của Tần Cảnh Hạo sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hắn thực sự muốn xem Tần Cảnh Hạo sẽ lựa chọn như thế nào.
“Duệ Vương phi, những lời ngươi vừa nói, có phải là sự thật hay không?”
Tần Cảnh Hạo cố gắng ổn định tâm trạng, lạnh lùng hỏi Âu Dương Tuyết.
Tần Cảnh Hạo nói vậy khiến thân thể Âu Dương Tuyết run lên.
‘Mình quyết không thể thừa nhận, một khi thừa nhận, mình sẽ mắc tội khi quân, mình không gánh nổi tội danh này, mình nên làm gì… làm gì bây giờ… Phải phủ định đến cùng.
Mình đã kiểm tra cái trâm cài này rồi, không có bất kỳ ký hiệu gì, mình quyết không thể thừa nhận, nhưng phải biết thời biết thế, nhân nhượng cho yên chuyện, quyết không thể để việc chuyển biến xấu hơn.’
Trong lòng Âu Dương Tuyết không khỏi có chút hận Mộ Trường Phong vừa nói chen vào.
“Bẩm Bệ hạ, những gì nhi tức nói đều là sự thật, chỉ là nhi tức và Thiển Thiển hơi có chút không hợp nhau, nhưng đều là những trò đùa trẻ con trong khuê các, nếu Thiển Thiển thật yêu thích chiếc trâm trên đầu nhi tức thì nhi tức đưa cho Thiển Thiển là được.”
Âu Dương Tuyết tỏ ra rộng lượng, không ít người biết được giá trị của chiếc trâm mà Âu Dương Tuyết đeo, thế mà lại rộng lượng tặng, nhất thời khiến không ít người cảm thán.
Mộ Trường Phong không mở miệng, Nam Cung Thương cũng không có biểu cảm gì, dường như hai người chẳng hề quan tâm, nhưng trong lòng họ đều tin tưởng Âu Dương Thiển Thiển, bọn họ tin rằng nàng có thể giải quyết được vấn đề.
“Việc này, cứ làm theo lời ngươi.”
Tần Cảnh Hạo hết sức hài lòng với sự rộng lượng của Âu Dương Tuyết, lập tức vui vẻ nói.
Nghe Tần Cảnh Hạo nói vậy, Âu Dương Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng không ngờ, Âu Dương Thiển Thiển lại mượn chiếc trâm cài để gây khó dễ, trong lòng nàng hận Âu Dương Thiển Thiển, nghĩ rằng sẽ dứt khoát không buông tha cho ả.
“Bệ hạ, ta chỉ muốn đòi lại đồ của mình mà thôi, nói vậy cứ như ta cướp đồ của Duệ Vương phi không bằng.
Việc này, hay là cứ kiểm tra một chút để xem đến tột cùng thì chiếc trâm cài đó là của ai.”
Âu Dương Thiển Thiển nghĩ.
Xem ra phủ Duệ Vương cũng thật biết dạy người, chỉ vẻn vẹn có mấy ngày mà Âu Dương Tuyết đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng muốn đấu với nàng thì nàng sẵn sàng tiếp đón, nàng muốn xem đến cuối cùng thì sự việc sẽ kết thúc ra sao.
Tần Cảnh Hạo lạnh lùng nhìn Âu Dương Thiển Thiển, ông chưa từng gặp một nữ tử nào không biết cân nhắc như vậy, chỉ là một chiếc trâm cài mà lại náo loạn lên như vậy trước mặt bao nhiêu người, lại còn được voi đòi tiên.
“Bệ hạ, cứ nghe lời Chiến Vương phi, kiểm tra một chút cũng không sao.”
Hoàng Hậu Đường Mẫn ngồi bên cạnh Tần Cảnh Hạo nhẹ nhàng nói bên tai Tần Cảnh Hạo.
Đường Mẫn là Mẫu phi của Thái Tử Tần Tử Khiêm, đối với bà mà nói, cho dù là ai thắng thì cũng đều không ảnh hưởng đến lợi ích của bà, bà là người chiến thắng, nếu như kiểm tra ra sự thật thì có thể nhân cơ hội này để loại trừ Duệ Vương, bà cầu còn chẳng được.
“Hoàng Hậu đã nói vậy thì kiểm tra một chút cũng không sao.
Chiến Vương phi, ngươi nói xem có dấu hiệu gì?”
Tần Cảnh Hạo nói.
“Quỳnh Hoa là do bốn loại đá quý khác nhau khảm nạm mà thành, nếu đặt chếch dưới ánh mặt trời hoặc dưới ánh nến thì đá quý sẽ khúc xạ thành những màu sắc khác nhau, những đường nét khác nhau, vừa vặn tạo thành hai chữ Thiển Thiển.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức nói.
Lúc trước khi Âu Dương Tuyết lấy mất trâm Quỳnh Hoa, nàng luôn chờ một ngày Âu Dương Tuyết sẽ bị mất mặt, bây giờ, Âu Dương Tuyết sẽ mất mặt ngay trước mắt sứ giả nước khác, sao nàng không đẩy thêm một cái kia chứ?
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, Đường Mẫn lập tức cho nữ quan bên cạnh đi đến trước mặt Âu Dương Tuyết, gỡ trâm cài mà Âu Dương Tuyết đeo trên đầu xuống, Đường Mẫn đích thân cầm chiếc trâm, đặt chếch dưới ánh nền, quả nhiên xuất hiện hai chữ ‘Thiển Thiển.’
“Bệ hạ, đúng như Chiến Vương phi nói, dưới ánh nến, hiện ra hai chữ Thiển Thiển.”
Đường Mẫn lập tức hồi bẩm, trong lòng thì lại đang cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn Thần phi cách đó không xa.
Ở bề ngoài bà là Hoàng Hậu, nhưng Thần phi đã ngầm áp chèn ép bà nhiều năm, hiếm thấy có cơ hội phản kích, Đường Mẫn há có thể dễ dàng buông tha, tốt nhất là nhân cơ hội này kéo cả Duệ Vương vào thì Tần Tử Khiêm mới có thể ngồi chắc trên địa vị Thái Tử.
Đường Mẫn nói vậy, trong nháy mắt, mặt Tần Cảnh Hạo đen kịt lại.
Những người ở đây, ngoài Mộ Trường Phong vẫn giữ vẻ mặt xem kịch vui thì sắc mặt của những người khác đều có sự thay đổi.
Nam Cung Thương cảm thấy đau lòng.
Hắn không ngờ, Âu Dương Tuyết lại dám bắt nạt Âu Dương Thiển Thiển như vậy, ánh mắt nhìn Âu Dương Tuyết không khỏi lạnh thêm mấy phần.
“Bệ hạ, là thần không biết dạy nữ nhi nên mới dẫn đến chuyện hôm nay, kính xin Bệ hạ giáng tội.”
Âu Dương Hạo lập tức tiến lên, quỳ xuống thỉnh tội.
“Duệ Vương phi, ngươi còn lời gì để nói?”
Trong ánh mắt Tần Cảnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh.
Hôm nay thiết yến, vốn là để đón gió tẩy trần cho Hách Liên Hồng và Mộ Trường Phong, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, nghĩ đến Âu Dương Tuyết vừa rồi nhất quyết không chịu thừa nhận, trong lòng càng tức giận.
“Bệ hạ, chiếc trâm này thực sự là đồ của nhi tức, ngày đó Thiển Thiển đã tặng nhi tức làm của hồi môn, nếu Thiển Thiển muốn lấy về, thì đúng là nhi tức làm tỷ tỷ không ra làm sao, đã lấy mất thứ mà Thiển Thiển yêu thích, kính xin Bệ hạ giáng tội.”
Âu Dương Tuyết nắm chặt hai tay, nàng tuyệt đối không có thể thừa nhận chiếc trâm cài này do nàng đoạt được từ Âu Dương Thiển Thiển, tuyệt đối không thể, nếu không thì những gì mà nàng vừa nói chính là mắc tội khi quân.
“Tỷ tỷ, rõ ràng ngày đó nói là mượn để xem, bây giờ lại nói như vậy, đúng là khiến người ta cảm thấy Thiển Thiển mới là tội nhân, việc này, sao không để nha hoàn ngày đó đi theo ra làm chứng, xem ai đúng ai sai.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức mở miệng nói, nàng sẽ không chấp nhận tội danh này.
Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến mọi người trên yến hội bàn luận sôi nổi.
“Hôm nay vốn định mở yến tiệc đón gió tẩy trần cho Hồng Thái Tử và Mộ Thế tử, Duệ Vương phi hãy trả chiếc trâm cài lại cho Chiến Vương phi, chỉ là trò đùa trẻ con giữa tỷ muội với nhau thôi, hãy chấm dứt ở đây, Âu Dương ái khanh, đứng lên.”
Tần Cảnh Hạo lạnh lùng nói.
Ban đầu ông vốn tin tưởng Âu Dương Tuyết, bây giờ, trong lòng lại không ưa gì Âu Dương Tuyết.
Chuyện này không thể tiếp tục nữa, nếu không sẽ mất hết mặt mũi của Hoàng gia Nhật Diệu, Tần Cảnh Hạo mạnh mẽ ngăn cản tình hình tiếp tục lan tràn, nếu việc này được chứng thực thì hậu quả thật khó lường.
“Nhi tức tuân chỉ.”
Tần Cảnh Hạo đã nói như vậy, trong nháy mắt Âu Dương Tuyết thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi đến mức hôn mê bất tỉnh, dáng vẻ của Âu Dương Tuyết khiến không ít người cảm thấy đã hiểu rõ chân tướng.
“Người đâu, đỡ Duệ Vương phi xuống nghỉ ngơi.”
Đường Mẫn lập tức dặn dò cung nữ bên cạnh.
“Vâng, Hoàng hậu nương nương.”
Mấy cung nữ lập tức đỡ Âu Dương Tuyết vừa té xỉu rời khỏi yến hội.
Nhìn theo hướng Âu Dương Tuyết rời đi, trong lòng Âu Dương Thiển Thiển có chút bất mãn, cảm thấy như vậy thật quá vô vị, nhưng hôm nay xem như Âu Dương Tuyết đã mất hết mặt mũi rồi, nàng thực sự muốn xem xem kết cục sau này của Âu Dương Tuyết sẽ ra sao.
Sau khi Âu Dương Tuyết rời đi, Âu Dương Thiển Thiển trở lại ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Thương, vừa mới ngồi xuống, Đường Mẫn đã phái cung nữ đưa chiếc trâm cài cho Âu Dương Thiển Thiển, Nam Cung Thương đưa tay nhận chiếc trâm, cất vào trong ngực.
“Thiển Thiển, đã thoả mãn chưa?”
Nam Cung Thương đưa một chén trà xanh, nhẹ nhàng hỏi.
“Không hài lòng, lợi cho nàng ta quá rồi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói thẳng.
Nàng vốn tưởng rằng cho dù Tần Cảnh Hạo có không gϊếŧ Âu Dương Tuyết thì chí ít cũng phải đánh cho Âu Dương Tuyết mấy chục cái, không phải trong phim truyền hình đều diễn như vậy hay sao, bây giờ xem ra, hiện thực vẫn khác nhiều.
“Thiển Thiển, Tần Cảnh Hạo phải để ý đến mặt mũi của Nhật Diệu nên không thể làm như vậy được, nhưng, điều đó không có nghĩa là Âu Dương Tuyết sẽ được dễ chịu, nếu Thiển Thiển không mệt thì tối nay ta đưa Thiển Thiển đi xem trò vui, được không?”
Nam Cung Thương thần bí nói thầm bên tai Âu Dương Thiển Thiển.
“Đã bị ta quấy tung lên rồi còn có kịch vui gì để xem nữa?”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
Bây giờ vì giữ mặt mũi mà Tần Cảnh Hạo không trừng phạt Âu Dương Tuyết, sau này sẽ càng không trách phạt Âu Dương Tuyết, còn có kịch vui gì để xem chứ? Nếu không giống như những bộ phim truyền hình thì đúng là uổng công, lần sau phải đổi thủ đoạn khác, âm thầm tiến hành có khi còn vui hơn.
Âu Dương Thiển Thiển thầm nghĩ.
“Đương nhiên, ngày nào mà chẳng có trò hay.”
Nam Cung Thương cưng chiều nói.
Cho dù không có trò gì hay thì hắn cũng sẽ đạo diễn ra vài trò để Âu Dương Thiển Thiển xem cho vui cũng có làm sao.
“Chuyện hôm nay đã khiến Hồng Thái Tử và Mộ Thế tử chế giễu, sắc trời không còn sớm, Trẫm phái người đưa Hồng Thái Tử và Mộ Thế tử về trạm dịch nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai Trẫm sẽ cho người đưa hai người đi xung quanh một chút, hai vị cảm thấy thế nào?”
Yến tiệc sẽ không tiếp tục kéo dài được nữa, Tần Cảnh Hạo lập tức mở miệng để ngừng hẳn yến hội.
“Làm phiền Bệ hạ.”
Hách Liên Hồng lập tức đứng dậy nói.
“Không làm phiền Bệ hạ, Bản thế tử vẫn thích ở trong phủ Chiến Vương, khoảng thời gian này, Bản thế tử sẽ ở trong phủ Chiến Vương.”
Mộ Trường Phong lập tức cự tuyệt, không cho Tần Cảnh Hạo cơ hội khuyên bảo.
“Nếu vậy, Chiến Vương, sẽ theo ý của Thế tử.”
Mộ Trường Phong kiêu căng khó thuần, không coi ai ra gì, Tần Cảnh Hạo vốn không thích người như vậy, nhưng dù sao đối phương cũng là Thế tử của phủ Mộ Vương của Thiên Thánh, ông đành phải để mặc hắn làm theo ý của mình.
Mộ Trường Phong không tiếp tục để ý đến Tần Cảnh Hạo, chỉ nhìn Nam Cung Thương một cái, nở một nụ cười chiến thắng.
Xem Nam Cung Thương làm sao để đuổi được hắn đi.