Dưới mặt nạ, một dung nhan tuyệt mỹ đập vào mắt nàng, ngũ quan sắc nét như điêu khắc tỏa ra hơi thở rét lạnh như băng, đôi môi mỏng hơi mím, ánh mắt sâu không thấy đáy như thể muốn hút người ta vào, trên má trái có một vết thương rất sâu, có lẽ vết thương đã có từ lâu rồi nhưng vẫn còn chưa lành lại, nhìn rất rõ.
Thấy rõ dung mạo của Nam Cung Thương, rốt cuộc Âu Dương Thiển Thiển đã hiểu vì sao mình lại cảm thấy quen thuộc như thế.
Trên đường về Kinh, trong Tướng Quốc tự, đã gặp hai lần, khó trách lại nhận ra nàng.
“Nhị tiểu thư vừa lòng chứ?”
Nam Cung Thương thấy hồi lâu mà Âu Dương Thiển Thiển vẫn không nói gì thì trong lòng lạnh lẽo, nhịn không được hỏi.
Hai lần gặp mặt, dung mạo mà nàng nhìn thấy đều đã được hóa trang, nhưng giờ phút này hắn lại không hóa trang, khó trách lại dọa cho Âu Dương Thiển Thiển sợ hãi.
Nữ tử nào cũng đều bị vết thương dữ tợn trên má hắn dọa cho nhảy dựng lên, không phải sao?
Âu Dương Thiển Thiển tỉ mỉ quan sát vết thương trên mặt Nam Cung Thương, trong lòng đang nghĩ.
Xem ra, lúc trước khi Nam Cung Thương bị thương là do dao kiếm có độc đâm trúng, nên mới để lại vết thương sâu như vậy, sợ là khi đó đã bị thương đến tận xương gò má, nếu không được xử lý cẩn thận, sợ là vết thương sẽ càng sâu.
Đáng tiếc là đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất để xử lý nên vết thương mới rõ ràng như vậy.
Tiếng của Nam Cung Thương khiến Âu Dương Thiển Thiển phục hồi tinh thần.
“Không tệ, vừa nhìn thoáng qua thì đúng là có kinh ngạc, nhưng nhìn kỹ thì cũng không tệ, sắc nét như điêu khắc, lại thêm vẻ lạnh lùng, mặt nạ thông khí không tốt, cần gì phải đeo mặt nạ?”
Âu Dương Thiển Thiển nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm rồi nói.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Nam Cung Thương và vẻ mặt vừa rồi của hắn, không biết vì sao, Âu Dương Thiển Thiển lại có vài phần đau lòng.
Nghe đồn Nam Cung Thương còn bị đứt gân tay gân chân, dung nhan bị hủy, hiện giờ xem ra, sợ là thương tích lúc trước còn nghiêm trọng hơn cả lời đồn.
Một người, phải ở trong tình huống như thế nào thì mới kiên trì sống sót sau khi bị trọng thương như vậy?
Cho dù có thật lòng hay không thì những lời Âu Dương Thiển Thiển nói cũng đều khiến Nam Cung Thương hơi kinh ngạc.
Cẩn thận hồi tưởng, vừa rồi trong ánh mắt của Âu Dương Thiển Thiển không hề xuất hiện một tia sợ hãi, ngược lại có vài phần tìm tòi nghiên cứu, hắn nhìn không thấu được Âu Dương Thiển Thiển.
Nếu Âu Dương Hạo phái Âu Dương Thiển Thiển tiếp cận hắn, thì sau mười ngày nữa, Âu Dương Thiển Thiển sẽ được gả vào phủ Chiến Vương, nếu không phải do Âu Dương Hạo sai khiến thì vì sao Âu Dương Thiển Thiển lại muốn xâm nhập phủ Chiến Vương, xâm nhập Thiên Vũ các?
“Trà không tệ, trời không còn sớm, ta cũng nên đi thôi, nếu sau này có thời gian thì ta sẽ tìm ngươi uống trà.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, nói.
Mỗi ngày nàng phải ngủ đủ bốn canh giờ, nếu không thì thân thể sẽ không chịu đựng được.
“Được, lúc nào ta cũng pha trà đợi sẵn.”
Nam Cung Thương đã từng gặp rất nhiều người nhưng không thể nào nhìn thấu được Âu Dương Thiển Thiển.
‘Nếu như nàng không có mục đích gì thì sao nửa đêm lại xông vào phủ Chiến Vương? Nếu có mục đích thì sao lại không giống?’
Trong lòng hắn tràn đầy nghi vấn.
“Tuy ánh trăng rất đẹp nhưng quá cô tịch, ngủ ngon.”
Một người phải trải qua những gì thì mới học được cách che giấu, mới cô tịch đến thế? Nhìn vẻ cô tịch trên người Nam Cung Thương, nàng nhịn không được mà nói.
“Được, ta đưa nàng ra ngoài.”
Trận pháp trong vườn thay đổi liên tục, vừa rồi Âu Dương Thiển Thiển tiến vào đã mất thời gian hai nén hương, nếu muốn đi ra cũng phải mất thời gian hai nén hương, không khỏi quá mất thời gian.
“Được.”
Âu Dương Thiển Thiển mỉm cười nói.
Âu Dương Thiển Thiển tươi cười, khiến Nam Cung Thương hơi kinh ngạc.
Giống như hôm ở Tướng Quốc tự, hắn cảm thấy đây vẫn không phải là dung nhan chân thật của Âu Dương Thiển Thiển, duy chỉ có đôi mắt là khiến hắn xác định đây là cùng một người.
Đưa đến ngoài sân, sau khi nói lời từ biệt, Âu Dương Thiển Thiển phi thân rời đi.
Nhìn theo bóng Âu Dương Thiển Thiển cho đến tận khi biến mất, Nam Cung Thương mới trở lại đình hóng mát, tự rót cho bản thân một chén trà, nâng chén trà lên, đặt tới bên miệng rồi lại buông xuống, đứng lên đi vào phòng.
Tối nay, Nam Cung Thương khó mà yên giấc.
= = = = = = = = dải phân cách nhỏ = = = = = = =
“Tiểu thư, cuối cùng người đã trở lại, nếu người vẫn không trở lại, muội và Lục Nhụy sẽ phải đi tìm người.”
Sơ Tình nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển, lập tức tiến lên nói, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Tiểu thư, không có việc gì chứ?”
Lục Nhụy lo lắng hỏi.
“Ta không sao, các muội đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Âu Dương Thiển Thiển cười nhạt nói.
Sau khi hai người rời đi, Âu Dương Thiển Thiển cởϊ áσ nằm xuống giường, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Vết thương trên mặt Nam Cung Thương khiến nàng cảm thấy bồi hồi.
Với y thuật của nàng, muốn trị được vết thương trên mặt Nam Cung Thương thì không phải là khó, nhưng nàng mà nói ra thì sợ là sẽ khiến Nam Cung Thương nghĩ nhiều.
Muốn trị liệu, nhất định phải khoét vết thương cũ đi, bôi thuốc liền da, để cơ bắp tái sinh, hơn nữa còn không được dùng bột giảm đau, nếu không sẽ bất lợi cho việc phục hồi, quá trình trị liệu sẽ rất đau đớn, sợ là không thua gì lúc bị thương.
Suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu Âu Dương Thiển Thiển, tận đến gần sáng nàng mới ngủ thϊếp đi, đến tận khi mặt trời đã lên cao thì Âu Dương Thiển Thiển mới từ từ tỉnh dậy.
“Tiểu thư, phu nhân vừa phái người đến báo, buổi chiều thợ cắt may sẽ đến lấy số đo để làm giá y cho tiểu thư.”
Sơ Tình nói, trong ánh mắt của Lục Nhụy lại hiện lên một tia không vui.
Nàng chỉ hi vọng Âu Dương Thiển Thiển có thể hạnh phúc, chứ không phải bị thánh chỉ tứ hôn với Chiến Vương.
“Được, Lục Nhụy, muội đi tìm Vấn Cầm, bảo muội ấy tối nay tới gặp ta.”
Vấn Cầm là thuộc hạ của Quỷ Cốc Tử, từ sau khi Quỷ Cốc Tử qua đời, nàng rất ít gặp Vấn Cầm.
“Vâng, tiểu thư.”
“Lục Nhụy, không cần lo lắng, tiểu thư nhà muội đâu phải là người dễ bị bắt nạt.”
Suy nghĩ của Lục Nhụy thể hiện rõ rành rành trên mặt, vừa nhìn là biết.
“Vâng, muội tin tưởng tiểu thư.”
Trên thế giới này, Lục Nhụy khâm phục nhất, tin tưởng nhất là Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Thiển Thiển chỉ nói có một câu đã khiến nàng tươi cười rồi.
“Sơ Tình, mẫu thân ta thế nào? Sau đêm đó, Âu Dương Hạo có nhận thấy sự khác thường không?”
Thượng Quan Dao là nguyên nhân khiến nàng phải ở lại Tướng phủ.
Mộ Đông Thần, Thượng Quan Dao, Âu Dương Hạo có rất nhiều bí ẩn, nàng không có cách nào bứt ra mà đi được.
Đêm qua gặp Nam Cung Thương, có lẽ ở lại Phủ Chiến Vương sẽ an bình hơn Tướng phủ một chút, nàng cũng sẽ có đủ thời gian để làm việc của mình.
“Ông ta vẫn chưa phát hiện ra, nhưng theo như muội nghe hạ nhân nói thì cứ cách một thời gian, Lí Ngọc Cầm lại đến Di Hạ các một lần, muội hoài nghi cái chết của mẫu thân của tiểu thư có liên quan đến Lí Ngọc Cầm.”
Ở trong Tướng phủ mới có vài ngày, sau khi kiểm chứng, Sơ Tình báo lại những dị thường cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Điều tra cho ta, xem bên cạnh Lí Ngọc Cầm có người nào giỏi dùng độc.”
Lúc đầu vào Tướng phủ, nàng cho rằng Lí Ngọc Cầm là một kẻ có đầu óc sâu nặng, hiện giờ xem ra, phía sau Lí Ngọc Cầm còn có một người lợi hại hơn, khiến nàng vô cùng tò mò.
“Muội sẽ mau chóng tra ra.”
Vài ngày nay, nàng luôn luôn âm thầm chú ý đến Lí Ngọc Cầm, xem ra nàng còn phải nỗ lực hơn nữa mới được.
Sau khi rửa mặt chải đầu, bữa sáng biến thành bữa trưa.
Nhìn canh sườn móng ngựa trên bàn, Âu Dương Thiển Thiển cười nhạt.
‘Xem ra, Lí Ngọc Cầm thật sự tốn không ít công sức muốn trí ta vào chỗ chết, chỉ tiếc, xà tín tử trong phòng đã được đổi thành phong tín tử màu hồng nhạt rồi.’