Trong một đêm, mọi chuyện trở nên rối loạn, được đồn đại khắp Kinh thành.
Tần Cảnh Hạo hôn mê, Tần Tử Duệ bị giam vào thiên lao, Thần phi bị phế, Kinh thành chìm trong thời khắc bất an, rung chuyển, Tần Tử Khanh buộc phải đứng ra xử lý tàn cục, gánh chịu trách nhiệm của một Hoàng tử, thêm vào đó Tần Tử Khanh vốn luôn luôn được khen ngợi, thu được không ít sự ủng hộ.
Thương thế của Tần Tử Khiêm vừa mới khỏi, hôm sau trời vừa sáng, cũng vội vàng tiến cung, Tần Cảnh Hạo vẫn hôn mê, ngự y đã dùng hết cách nhưng vẫn không thể khiến Tần Cảnh Hạo tỉnh lại.
“Hứa ngự y, lúc nào thì Phụ hoàng có thể tỉnh lại?”
Tần Tử Khiêm hỏi.
Tần Cảnh Hạo hôn mê, hắn thân là Thái Tử, lẽ ra nên tiếp quản quốc sự, nhưng từ trước đến giờ Tần Cảnh Hạo luôn đa nghi, Tần Tử Khiêm không dám có bất cứ động tác gì. Việc đêm qua có đúng như tin đồn hay không, trong lòng Tần Tử Khiêm đã biết được đại khái.
“Bẩm Thái Tử Điện hạ, thân thể Bệ hạ bị hư tổn, bây giờ lại liên tiếp chịu nhiều đả kích, vi thần chỉ có thể dùng nhân sâm để kéo dài tính mạng cho Bệ hạ, nếu ổn thì có lẽ đêm nay Bệ hạ có thể tỉnh lại, nhưng chủ yếu còn phải phụ thuộc vào ý chí của Bệ hạ.”
Hứa Lâm lập tức trả lời.
Trong cung vốn có một cây nhân sâm ngàn năm, nếu dùng nhân sâm ngàn năm để kéo dài tính mạng cho Tần Cảnh Hạo thì tất nhiên là hắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng hôm nay, nhân sâm ngàn năm đã thuộc về công tử Ngọc Địch, cho dù có biết, cũng không có mà dùng.
“Từ trước đến giờ sức khỏe của Phụ hoàng rất tốt, Hứa Lâm, ngươi nhất định phải chữa trị cho Phụ hoàng.”
Tần Tử Khiêm dặn dò.
Thời khắc này, trước khi Tần Cảnh Hạo băng hà, hắn nhất định phải có thời gian chuẩn bị cẩn thận cho việc đăng cơ, việc phát triển quá đột ngột, hắn chưa kịp chuẩn bị.
“Vi thần tuân chỉ.”
Hứa Lâm lập tức trả lời.
Hai người nói chuyện khiến Tần Tử Khanh ở bên cạnh vô cùng bất an. Với tình hình trước mắt của Tần Cảnh Hạo, chắc chắn không thể tiếp tục ngồi trên đế vị, nhưng hôm nay, Thái Tử là người kế thừa đế vị một cách danh chính ngôn thuận, một khi Thái Tử kế vị, hắn muốn đoạt đế, thì sẽ thành loạn thần tặc tử, bây giờ, nếu muốn danh chính ngôn thuận, cách duy nhất chính là để Tần Cảnh Hạo tự mình hạ chỉ, cho hắn kế vị.
Sau khi nói xong, Tần Tử Khiêm lập tức xoay người, đi đến cung Khôn Ninh.
Vừa vào cung Khôn Ninh, Tần Tử Khiêm nhìn thấy Đường Mẫn vô cùng tiều tụy. Hắn vốn không tin việc hôm qua, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Đường Mẫn, tự nhiên lại thành chắc chắn. Tần Khả Tâm và Tần Cảnh Hạo… hắn biết từ nhỏ Tần Cảnh Hạo đã vô cùng thương yêu Tần Khả Tâm, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.
Trong nhà đế vương có bao nhiêu việc dơ bẩn, hắn thân là Thái Tử, không phải là hoàn toàn không biết, nhưng hắn không ngờ lại xảy ra bê bối đến vậy, bây giờ tin đồn đã truyền khắp Kinh thành, nếu muốn ngăn chặn lời đồn thì đã không thể.
“Nhi thần bái kiến Mẫu hậu.”
Tần Tử Khiêm đi tới trước mặt Đường Mẫn, hơi hành lễ, nói.
“Khiêm Nhi, con đến rồi, Phụ hoàng con… Khiêm Nhi, bây giờ, chúng ta không thể không tính toán cho mình, chỉ có để con kế nhiệm đế vị thì trò khôi hài này, những lời đồn này mới có thể ngừng lại được, làm sao hắn có thể…”
Đường Mẫn nói, nước mắt tràn mi.
Bà và Tần Cảnh Hạo đã có mấy chục năm phu thê, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc Tần Cảnh Hạo sẽ làm ra chuyện như vậy, thật khiến cho người ta đau lòng.
“Mẫu hậu, bây giờ Phụ hoàng còn khoẻ mạnh, lời này không thể nói lung tung.”
Tần Tử Khiêm hiểu rất rõ nhân cách của Tần Cảnh Hạo, lúc trước hắn đã gϊếŧ chết tất cả đối thủ cạnh tranh, chỉ còn lại mỗi Vinh Vương dốt nát, bây giờ, Tần Cảnh Hạo không chết, một khi hắn có ý nghĩ đăng cơ làm đế thì người chết tiếp theo sẽ là hắn. Tuy hắn cũng muốn, nhưng không thể tiết lộ tâm ý của hắn với bất cứ ai, tai vách mạch ngừng, trong cung người người đều hiểu câu nói này, muốn sinh tồn, chỉ có thận trọng từng bước.
“Cho dù Phụ hoàng của con có còn sống, thì cục diện bây giờ, hắn còn có mặt mũi nào làm đế vương của Nhật Diệu, đại diện cho vạn dân sao? Khiêm Nhi, bây giờ, Duệ Vương đã bị giam vào thiên lao, nhưng vẫn còn có Tần Tử Khanh cao thâm khó dò, nếu Phụ hoàng con băng hà, Tần Tử Khanh luôn ở bên cạnh Phụ hoàng con sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của con, con tưởng là không có Tần Tử Duệ thì đế vị của con đã chắc chắn rồi sao? Khiêm Nhi, con…”
Đường Mẫn suy nghĩ cả một đêm, thất vọng cực độ với Tần Cảnh Hạo, bà đã nghĩ thông suốt rất nhiều, cục diện bây giờ là thời khắc tốt nhất để Tần Tử Khiêm đăng cơ làm đế, cho dù Tần Cảnh Hạo có tỉnh lại đi chăng nữa thì điều này cũng là tất yếu. Nhưng Tần Tử Khiêm quá cẩn thận, có lúc sẽ có vẻ tầm thường, không có sự can đảm.
“Mẫu hậu, nhi thần…”
Tần Tử Khiêm do dự.
Đường Mẫn vừa nói bây giờ là cơ hội tốt nhất, với sức khỏe của Tần Cảnh Hạo, làm đế vương mười năm nữa thì hắn sẽ chờ thêm mười năm nữa, hắn vẫn yên phận làm Thái Tử, nhưng hắn cũng có lòng làm đế, bây giờ, chỉ cần đẩy nhanh tất cả mọi chuyện, đến lúc đó tất cả đã được xác định, hắn sẽ không có gì phải sợ hãi nữa.
“Con kín đáo chuẩn bị tất cả là được rồi, còn những việc khác, Mẫu hậu sẽ xử lý.”
Đường Mẫn lập tức nói, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
‘Chắc chắn là sức khỏe của Tần Cảnh Hạo không thể khôi phục được, nhất định không thể.’
“Vâng, Mẫu hậu.”
Trong lòng Tần Tử Khiêm có một tia vui vẻ, vì cái vị trí cao quý kia, trở thành đế vương, nắm thiên hạ trong tay là điều mà hắn ngóng trông đã lâu.
= = = = = = = = = = = = = = =
Cùng lúc đó, Tần Tử Khanh nhìn Tần Cảnh Hạo vẫn hôn mê, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Hắn không ngờ việc hôm qua lại đột nhiên phát triển đến mức không thể ngăn cản được như vậy. Với cục diện bây giờ, phần thắng của Tần Tử Khiêm là lớn nhất. Nếu Tần Cảnh Hạo không thể tỉnh lại, Tần Tử Khiêm có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ làm đế, hắn dứt khoát không cho phép việc đó xảy ra.
Cho dù Tần Cảnh Hạo có thể tỉnh táo bao lâu, điều kiện tiên quyết, chính là nhất định phải khiến Tần Cảnh Hạo tỉnh lại, chỉ có Tần Cảnh Hạo tỉnh lại, hắn mới có cơ hội.
“Triệu công công, ngươi chăm sóc cho Phụ hoàng cẩn thận, toàn bộ thuốc mà Phụ hoàng dùng đều phải kiểm tra từng thứ rồi mới được cho Phụ hoàng dùng.”
Tần Tử Khanh dặn dò.
“Vâng, Cẩn Vương Điện hạ.”
Triệu Đức lập tức nói.
Bây giờ Triệu Đức không còn dám tỏ ra cao ngạo nữa, Nhật Diệu sắp thay đổi, hắn nhất định phải giữ cho mình một con đường lui.
Tần Tử Khiêm rời khỏi cung, lập tức đến dịch quán gặp Triệu Nghị, thần sắc nghiêm nghị chưa từng thấy.
“Vương gia, xảy ra chuyện gì sao?”
Triệu Nghị vội vã tiến lên hỏi.
“Thông báo với sư phụ, bây giờ ta nhất định phải mau chóng gặp sư phụ.”
Tần Tử Khanh nói với Triệu Nghị, trong lời nói, mang theo một tia vội vàng, lo lắng.
“Tiền bối đã chờ Vương gia trong vườn, Vương gia, xin mời…”
Triệu Nghị lập tức nói.
Nhìn thấy Tần Tử Khanh, trong nháy mắt Triệu Nghị hiểu được lời đồn hôm nay là sự thật. Hắn đã trải qua vô số việc, nhưng chưa từng gặp chuyện gì hoang đường như thế.
Tần Tử Khanh gật gật đầu, đi vào vườn sau. Trong vườn sau, một lão giả mặc áo đen đang đứng trong đình chờ đợi hắn, nhìn thấy lão giả, trong nháy mắt Tần Tử Khanh yên tâm không ít.
“Tử Khanh bái kiến sư phụ.”
Tần Tử Khanh lập tức cung kính nói.
Những năm qua, nếu như không có người trước mắt, tất nhiên là hắn không thể sống sót nổi. Người trước mắt, không chỉ là ân nhân của hắn mà còn cho hắn cảm giác có người thân.
“Tử Khanh, ngồi đi.”
Nam tử áo đen nói với Tần Tử Khanh, vẻ mặt không thể hiện điều gì, nhưng nhìn vẻ mặt thì có thể thấy lão giả này là một người có võ công cao cường, ánh mắt sắc bén, thủ đoạn tuyệt đối độc ác.
“Sư phụ, cục diện bây giờ rất bất lợi cho ta, nếu muốn thiên hạ thần phục ta, chỉ có Phụ hoàng tự mình hạ chỉ, lập ta làm trữ quân, thì mới có thể danh chính ngôn thuận trấn áp được thiên hạ chúng sinh.”
Tần Tử Khanh nói thẳng với lão giả, biểu hiện lộ ra mấy phần thô bạo.
“Ta thân là thủ lĩnh ám vệ, đi theo Tần Cảnh Hạo nhiều năm, muốn hắn hạ chỉ lập con là trữ quân, căn bản là không thể, ta đã chuẩn bị sẵn thánh chỉ cho con rồi, nhưng, nhất định phải để Tần Cảnh Hạo trọng sinh một lần, Tử Khanh, con phải hiểu rõ điều đó.”
Tất cả mọi người đều không ngờ người vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Tần Tử Khanh lại là Sát Phá – thủ lĩnh ám vệ, người mà Tần Cảnh Hạo tín nhiệm nhất.
“Nhưng mà sư phụ, bây giờ đến cả Hứa Lâm còn không có cách nào để Phụ hoàng tỉnh lại, lẽ nào sư phụ có cách hay sao?”
Y thuật của Hứa Lâm vốn rất tinh thông, tuy không thể sánh với những người thế ngoại, nhưng vẫn đứng hàng đầu trong Thái Y viện, bây giờ, Tần Cảnh Hạo đã rơi vào hôn mê sâu, mặc dù Hứa Lâm nói có thể hôm nay Tần Cảnh Hạo sẽ tỉnh lại, nhưng hắn muốn không chỉ là Tần Cảnh Hạo tỉnh lại mà còn cả thời cơ nữa.
“Tử Khanh, con có nhớ viên thuốc mà Tần Cảnh Hạo dùng không?”
Trong ánh mắt Sát Phá lóe lên tia tuyệt sát. Lão ẩn nhẫn đã nhiều năm để chờ đợi thời cơ, bây giờ, rốt cục thời cơ cũng đến.
“Sư phụ nói đến loại thuốc đã hao mòn sức khỏe của Phụ hoàng sao?”
Đương nhiên là hắn biết rõ, Tần Cảnh Hạo còn từng tuyên Âu Dương Thiển Thiển đến trị liệu, chỉ là không ngờ, cuối cùng lại dẫn đến kết quả như vậy, tất cả, thật giống như có một đôi tay đứng sau hậu trường đang thao túng, nhưng hắn lại không hề nhận ra được bất cứ dấu vết gì.
“Nhưng mà công hiệu của loại thuốc đó còn lợi hại hơn ngũ thạch tán nhiều, nếu con cho Tần Cảnh Hạo ăn thuốc này vào thì tất nhiên là hắn có thể tỉnh lại, đến lúc đó nên làm thế nào, không cần ta dạy con đấy chứ?”
Sát Phá lập tức nói.
“Vâng, sư phụ, đồ nhi biết nên làm như thế nào.”
Tần Tử Khanh lập tức nói. Tất nhiên là hắn sẽ không làm gì để gánh tội hành thích vua, một khi Tần Cảnh Hạo tỉnh lại, lần sau, sẽ không chỉ là hôn mê, mà là ngủ say mãi mãi.
“Nếu biết rồi thì sao còn ngồi ở đây?”
Sát Phá nhìn Tần Tử Khanh một cái, lạnh lùng nói, trong giọng nói không mang theo bất kỳ tâm trạng gì.
“Sư phụ, đồ nhi xin cáo lui.”
Tần Tử Khanh nói xong, lập tức nhanh chân đi ra khỏi dịch quán, đi thẳng vào Hoàng cung.
“Triệu Nghị, ngươi đã đi theo Tử Khanh được ba năm rồi nhỉ.”
Sát Phá nhìn Triệu Nghị, hỏi.
“Vâng, tiền bối, ngày đó nếu không có Vương gia cứu giúp, sợ là Triệu Nghị đã sớm bị mất mạng.”
Ba năm trước, thánh chỉ tứ hôn, Vương Ánh Huyên được gả vào Đông cung, vì sự an toàn của Vương Ánh Huyên, hắn không thể không rời khỏi Kinh thành, sau đó gặp phải giang hồ báo thù, nếu không có Tần Tử Khanh xuất hiện đúng lúc, cứu hắn một mạng thì bây giờ hắn đã mất mạng.
“Nếu mạng của ngươi đã là của Tử Khanh, thì ta giao cho ngươi một việc, mở rộng thế lực của Tử Khanh ra khắp Kinh thành, Tử Khanh đăng cơ làm đế, tất nhiên là đám người ủng hộ Thái Tử và Duệ Vương sẽ có hành động, ngươi hẳn phải biết nên làm như thế nào.”
“Vâng, tiền bối, ta biết nên làm như thế nào.”
Đi theo Tần Tử Khanh ba năm, hắn có cơ hội gặp lão giả này mấy lần, nhưng vẫn không rõ thân phận của lão giả, bây giờ xem ra, Tần Tử Khanh có thể ngồi trên đế vị, thì công lao của lão giả này là to lớn nhất.
“Đi làm đi, ta cũng nên đi rồi.”
Sau khi nói xong, Sát Phá phi thân rời khỏi trạm dịch, biến mất trong biển người mênh mông ở Kinh thành. Triệu Nghị vâng theo lời dặn dò của Sát Phá, cũng lập tức trở nên bận rộn.
= = = = = = = = = = = = = = =
Cùng lúc đó, phủ Chiến Vương nghênh đón một vị khách gây ngạc nhiên.
“Phụ thân, hôm nay người đến đây, là có chuyện gì?”
Âu Dương Thiển Thiển vừa vuốt v e Manh Manh, vừa uể oải hỏi.
Ai bảo tối qua bận quá, nàng mới vừa muốn nghỉ ngơi một chút, kết quả Âu Dương Hạo lại đến tìm gặp.
“Thiển Thiển, đến tột cùng thì hôm qua trong cung đã xảy ra chuyện gì.”
Âu Dương Hạo lập tức hỏi.
Sáng nay ông nghe được lời đồn đại, vốn định lập tức tiến cung, nhưng cung bị phong tỏa, bất cứ kẻ nào không được truyền triệu cũng không được tiến cung, hôm nay chỉ có Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương từ trong cung đi ra.
Tần Tử Duệ bị giải vào thiên lao, Thần phi bị phế, giam cầm trong lãnh cung, tất cả tuyệt đối không phải là trùng hợp, lẽ nào lời đồn lại là sự thật.
“Không rõ, con hôn mê từ hôm qua đến sáng nay, mãi đến tận khi Vương gia đưa con về Vương phủ con mới tỉnh lại. Huống chi, những chuyện này, phụ thân cũng không nên hỏi con, con chỉ là một nữ tử há lại biết nhiều như vậy.”
Âu Dương Thiển Thiển trực tiếp phản bác.
“Nghe đồn Bệ hạ hôn mê, có phải có việc này không?”
Âu Dương Hạo chưa từ bỏ ý định, hỏi.
“Không rõ, Thương, chàng có biết không?”
Âu Dương Thiển Thiển tỏ ra mê man, đẩy vấn đề này cho Nam Cung Thương ở bên cạnh.
“Không biết, lúc ta tiến cung chỉ gặp mỗi Cẩn Vương, hay là, nhạc phụ đại nhân đến hỏi Cẩn Vương một phen xem thế nào?”
Bây giờ phủ Tả tướng đã cùng một phe với Duệ Vương, thế cuộc phức tạp, Âu Dương Hạo là người thông minh, giờ khắc này, sao lại đi gặp Cẩn Vương chứ? Sợ là tránh xa còn chẳng kịp nữa là.
Bây giờ Tần Tử Khanh ở trong cung, Nam Cung Thương nói như thế thì tất cả lại quay về vạch xuất phát, chuyến đi này của Âu Dương Hạo, xem như là phí công.
“Vương gia thật sự không thấy Bệ hạ?”
Âu Dương Hạo không dám tin tưởng, hỏi.
Làm tả tướng, ông và Tần Cảnh Hạo đã quen biết nhiều năm, đương nhiên sẽ không tin Tần Cảnh Hạo sẽ làm ra chuyện như vậy, tất cả nhất định là có người bày ra.
Bây giờ, Âu Dương Vũ Kiệt ủng hộ Tần Tử Duệ, Tần Tử Duệ bị giam ở thiên lao, một khi Tần Tử Khiêm đăng cơ làm đế, thì sẽ là một đả kích trí mạng với Âu Dương gia.
“Phụ thân, bây giờ Thương không có binh quyền, không phải phụ thân biết quá rõ về địa vị của Thương ở trong lòng Bệ hạ hay sao? Nhưng mà, con thì lại có một việc phải nói cho phụ thân biết, người ở trong phòng băng trong Di Hạ các vẫn là người ban đầu kia sao?”
Âu Dương Thiển Thiển khẽ mỉm cười, sau đó nói.
Với tính cách của Âu Dương Hạo, lại đứng trên địa vị Tả tướng và Hữu tướng, nhất định sẽ phải gánh vác thế cuộc triều đình, bây giờ, quyết không thể để Âu Dương Hạo dính dáng vào.
“Con nói cái gì? Làm sao con biết?”
Âu Dương Hạo lập tức đứng lên, kích động nói.
Đó là bí mật quan trọng nhất của Âu Dương Hạo, ông đã che giấu suốt hai mươi năm, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại biết.
“Phụ thân, không phải con nói cái gì, có lẽ người nên trở về hỏi phu nhân của người một chút, xem bà ta từng làm gì, có đúng là trận cháy lớn trong phòng chứa củi mười năm trước đã thiêu chết một nha hoàn hay không?”
Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười nói.
Thi thể của Lăng Hi Nhược đúng là đã bị Lý Ngọc Cầm hủy diệt rồi, nàng không cần phải hỏi đến nữa, nhưng, mười năm trước, trận cháy lớn trong phòng chứa củi là sự thực, thật thật giả giả đã không còn quan trọng nữa.
“Thiển Thiển, con đã biết được cái gì?”
Âu Dương Hạo nhìn chòng chọc vào Âu Dương Thiển Thiển, muốn hỏi đến tận cùng.
“Con cũng không nhớ rõ, bây giờ, ký ức mười năm trước đã vô cùng mơ hồ, phụ thân muốn biết đáp án, vì sao không tự mình đi xem thế nào?”
Địa vị của Lăng Hi Nhược ở trong lòng Âu Dương Hạo thật là phi phàm, để bảo tồn thi thể của Lăng Hi Nhược, Âu Dương Hạo đã tiêu tốn bao nhiêu công sức, nhưng mà, bây giờ muốn biết đáp án thì chỉ có tự xem xét.
“Con đã làm gì?”
Âu Dương Hạo là người bình tĩnh, bây giờ Âu Dương Thiển Thiển nói ra, nhất định là đã từng làm gì đó.
“Không hề làm gì cả, phụ thân không ngại về xem xem, hỏi người bên gối của người một chút xem, tất nhiên sẽ biết tất cả, cần gì phải kéo người ngoài cuộc như con vào làm gì?”
Giữa nàng và Âu Dương Hạo không hề có tình cảm phụ tử, nhưng nàng không muốn Âu Dương Hạo biến thành một quân cờ trong bàn cờ này, mục đích của nàng chính là để báo đáp việc lúc trước Âu Dương Hạo đã từng thu nhận giúp đỡ Thượng Quan Dao, sau này gặp lại sẽ chỉ là người dưng nước lã.
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói xong, Âu Dương Hạo nhanh chân lao ra khỏi phủ Chiến Vương, biểu hiện hết sức kích động.
“Thiển Thiển, nàng muốn tha cho bọn họ một lần à? Muốn cứu Âu Dương Hạo một mạng sao?”
Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói, thầm nghĩ.
‘Chung quy là tình cảm huyết thống thân thiết sao?’
“Thương, ta không phải là nữ nhi của Âu Dương Hạo, phụ thân của ta là Mộ Đông Thần, việc là như vậy…”
Âu Dương Thiển Thiển kể lại mọi chuyện cho Nam Cung Thương, nàng biết, Nam Cung Thương sẽ không chú ý đến thân thế của nàng.
“Thì ra là vậy, Thiển Thiển muốn báo đáp ân tình của Âu Dương Hạo sao?”
Nam Cung Thương không hề băn khoăn gì về thân thế của Âu Dương Thiển Thiển, ngược lại hắn quan tâ m đến vấn đề của Âu Dương Hạo hơn.
“Ừm, cục diện bây giờ, ta làm như vậy, cũng chỉ để bảo vệ Âu Dương Hạo, báo đáp ân tình năm xưa ông ta đã thu nhận giúp đỡ mẫu thân, với tính cách của Âu Dương Hạo, tất nhiên là sẽ trả thù Lý Ngọc Cầm, tất nhiên không cần ta nhúng tay.”
Âu Dương Thiển Thiển cười nói.
“Không chỉ như vậy đi.”
“Lúc trước khi thôi miên Lý Ngọc Cầm, ta chỉ tác động một chút đến ý thức của bà ta, không còn gì khác.”
Nàng tác động đến ý thức khiến đêm đêm Lý Ngọc Cầm đều mơ thấy những cơn ác mộng mà bà ta không muốn nhớ lại, có lúc, người sống sót còn khó chịu hơn so với chết rồi, sống không bằng chết, để bà ta trả giá cho việc bà ta hạ độc Thượng Quan Dao.
“Chỉ là như vậy.”
“Còn thêm một chút thuốc bột trong sân của bà ta khiến đêm nào bà ta cũng nằm mơ, không còn gì khác.”
Âu Dương Thiển Thiển nói vẻ thật lòng.
= = = = = = = = = = = = = = =
Âu Dương Hạo vừa trở về phủ, Lý Ngọc Cầm lập tức lo lắng tiến lên nghênh tiếp, Âu Dương Vũ Kiệt cũng tỏ ra lo lắng. Bây giờ, Tần Tử Duệ bị giam vào thiên lao, tương lai của Âu Dương Tuyết rất đáng lo ngại, từ trước đến giờ Âu Dương Vũ Kiệt luôn xem trọng Tần Tử Duệ, nên mới trợ giúp Tần Tử Duệ, bây giờ, một khi tân đế đăng cơ, chắc chắn sẽ diệt trừ tàn đảng của Tần Tử Duệ, Âu Dương Vũ Kiệt chính là một người trong đó.
“Ngọc Cầm, ngươi đi theo ta.”
Âu Dương Hạo lạnh lùng nói.
“Lão gia, xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Lý Ngọc Cầm có một tia dự cảm không tốt, gần đây đêm nào bà ta cũng mơ thấy ác mộng, khiến bà ta vô cùng tiều tụy, bây giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Âu Dương Hạo, trong lòng bà ta vô cùng sợ sệt.
“Phụ thân, người đến Phủ Chiến Vương, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Âu Dương Vũ Kiệt thấy ánh mắt lạnh lẽo của Âu Dương Hạo, lập tức hỏi.
“Vũ Kiệt, con cũng đi theo.”
Âu Dương Hạo nói xong liền đi thẳng về phía Di Hạ các.
Nhìn thấy bảng hiệu Di Hạ các, một tia dự cảm không tốt ập vào đầu Lý Ngọc Cầm. Nghĩ đến những cơn ác mộng liên tiếp mấy ngày gần đây, Lý Ngọc Cầm kinh sợ, nếu không có Âu Dương Vũ Kiệt đỡ đúng lúc thì suýt chút nữa Lý Ngọc Cầm đã ngã xuống rồi.
Sau khi vào Di Hạ các, Âu Dương Hạo đưa hai người đi thẳng vào phòng băng, nhìn dung nhan quen thuộc trong quan tài băng, chẳng trách dạo gần đây ông luôn cảm thấy dung nhan này có gì đó không đúng, thật giống như càng ngày càng không giống Lăng Hi Nhược.
Âu Dương Hạo đã từng nghe nói đến thuật hóa trang, chạm vào làn da của nữ tử trong quan tài băng, nhẹ nhàng kéo mặt nạ hóa trang xuống.
“Lý Ngọc Cầm, mười năm trước, ngươi đã đổi người trong quan tài, ngươi đã làm gì Nhược Nhi, ngươi nói đi… ngươi thật là ác độc, đến cả một người chết mà còn không buông tha”
Âu Dương Hạo trực tiếp tiến lên, giáng cho Lý Ngọc Cầm một cái tát, Lý Ngọc Cầm ngã xuống đất, sau đó Âu Dương Hạo giận dữ hét lên.
“Không, thϊếp không làm, không phải thϊếp, không phải thϊếp…”
Lý Ngọc Cầm run rẩy nhìn nữ tử trong quan tài băng, là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
‘Không phải mình đã đặt Thượng Quan Dao trong quan tài băng sao? Vì sao lại biến thành một nữ tử xa lạ?’
Trong lòng Lý Ngọc Cầm tràn đầy nghi vấn.
“Không phải ngươi, mười năm trước, phòng chứa củi bị cháy, đúng không? Lý Ngọc Cầm, ngươi thật là độc ác, Nhược Nhi chết có phải là do ngươi không, nói cho ta, có phải không?”
Bây giờ Âu Dương Hạo đã bộc phát tất cả lửa giận trong lòng, những năm qua, ông sống chỉ để bảo vệ nữ tử trong quan tài băng, bây giờ Âu Dương Hạo đã mất đi tất cả, đã gần như điên cuồng.
Âu Dương Vũ Kiệt nhìn mọi thứ trước mắt, không rõ vì sao, xưa nay hắn không hề biết, Di Hạ các là cấm địa của Tướng phủ, không ngờ bên dưới lòng đất lại là một căn phòng băng, trong phòng băng lại có quan tài băng, trong quan tài băng lại có người. Cảnh tượng trước mắt khiến trong lòng hắn tràn đầy nghi vấn, nhìn Âu Dương Hạo nổi giận, Âu Dương Vũ Kiệt cũng không dám hỏi dò.
“Không phải, thϊếp không làm… Hạo, thϊếp yêu chàng, chàng phải biết là thϊếp không hề…”
Lý Ngọc Cầm liên tục phủ nhận.
Bà tuyệt đối không thể thừa nhận, nhưng, mọi chuyện ngày xưa giống như ác mộng không ngừng vang vọng trong đầu bà.
“Ngươi không làm, không phải ngươi, lúc trước, ta đã có ý định tránh xa khỏi ngươi, rời khỏi Kinh thành, vì sao ngươi còn xuống tay với Nhược Nhi, ngươi nói đi, đến tột cùng thì Nhược Nhi đã làm sai điều gì, có phải là ngươi đã phái người gϊếŧ Nhược Nhi không, có phải là ngươi không?”
Âu Dương Hạo tràn đầy tức giận, thấy ánh mắt Lý Ngọc Cầm có vẻ kích động và sợ hãi, trong lòng ông đã hầu như chắc chắn, tất cả mọi chuyện năm đó chính là do Lý Ngọc Cầm gây ra, ông không ngờ, tâm cơ của Lý Ngọc Cầm lại sâu đến thế.
Lúc trước, ông thi đỗ trạng nguyên, mang theo Lăng Hi Nhược cùng đi tới Kinh thành, sau đó sống bên nhau ở Kinh thành, vô tình gặp phải Lý Ngọc Cầm, ông nhìn thấy trong ánh mắt Lý Ngọc Cầm có tình yêu giành cho ông và sự thù hận với Lăng Hi Nhược. Lúc đó, ông không hề có thế lực gì, vì vậy, ông xin chỉ rời khỏi Kinh thành, nhưng không ngờ trên đường rời kinh thì Lăng Hi Nhược lại gặp bất trắc, bị mất mạng.
Ba năm sau, ông phụng chỉ về kinh, không ngờ cuối cùng vẫn gặp Lý Ngọc Cầm, hai năm sau, ông gặp được Thượng Quan Dao ở gần Kinh thành. Thấy Thượng Quan Dao, ông lại như nhìn thấy Lăng Hi Nhược, đối với ông thì Thượng Quan Dao chính là cái bóng của Lăng Hi Nhược, nhưng không phải là Lăng Hi Nhược, vì lẽ đó, ông và Thượng Quan Dao vẫn chỉ là hữu danh vô thực.
Bây giờ nghĩ đến, cái chết của Thượng Quan Dao, cái chết của Lăng Hi Nhược đều do nữ nhân trước mắt gây ra. Âu Dương to gan nghĩ vậy, càng nghĩ lại càng cảm thấy tất cả đều là sự thật.
“Thϊếp không làm, thật sự không phải thϊếp…”
Lý Ngọc Cầm phủ nhận. Bà tuyệt đối không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể, nhưng phòng tuyến trong lòng thì đã từ từ rơi xuống.
“Không phải ngươi, nửa đêm nằm mơ, ngươi không mơ thấy Nhược Nhi, không mơ thấy Dao Nhi sao? Đều tại ngươi, đúng không? Lúc trước, lẽ ra ta nên liều chết không thú ngươi làm thê tử, Nhược Nhi cũng sẽ không như vậy. Ta thật hối hận, ngày đó đi Khê sơn ngắm hoa, rồi gặp phải ngươi chính là cơn ác mộng lớn nhất đời ta.”
Trong lòng Âu Dương Hạo, ngoài sự thù hận với Lý Ngọc Cầm ra thì đều là hối hận. Ông đã từng hứa với Lăng Hi Nhược là cả đời sẽ chỉ yêu một mình nàng, ông đã vi phạm lời hứa, không bảo vệ tốt cho Lăng Hi Nhược, tất cả đều là lỗi của ông.
Lời của Âu Dương Hạo và những cơn ác mộng liên tiếp mấy ngày liền khiến trên mặt Lý Ngọc Cầm toát ra biểu hiện sợ sệt, ánh mắt trống rỗng, không tự chủ được, nói:
“Không phải ta, đừng tìm đến ta, không phải ta… Là ngươi, là ngươi không nên xuất hiện ở bên cạnh Hạo, độc chiếm sự dịu dàng của chàng, đều là lỗi của ngươi, ngươi đáng chết, ngươi chết rồi, Hạo sẽ là của ta, đúng, ta không sai… ta không sai…”
Lời của Lý Ngọc Cầm vang vọng bên tai Âu Dương Hạo và Âu Dương Vũ Kiệt.
Âu Dương Vũ Kiệt ngẩn ra, không biết nên nói gì. Những năm qua, Âu Dương Hạo luôn giữ lễ nghi với Lý Ngọc Cầm, nhưng không hề yêu thương chút nào, Âu Dương Hạo luôn ngủ ở thư phòng, khi Thượng Quan Dao còn tại thế, thỉnh thoảng Âu Dương Hạo có ở lại Lãnh Hương các. Chuyện cũ ngày xưa tái hiện lại trước mắt Âu Dương Vũ Kiệt.
“Lý Ngọc Cầm, ta thật sự sai rồi, sai ở chỗ ta không nên gặp phải ngươi, Nhược Nhi vô tội, Nhược Nhi chết, ngươi nên chôn cùng nàng, từ xưa đến nay ta đều ghét ngươi. Ta hận ngươi, ngươi có biết không?”
Âu Dương Hạo lạnh lùng nói.
Vật đổi sao dời, hai mươi năm qua, ông hoàn toàn không biết kẻ sát hại nữ nhân ông yêu nhất lại là người ở bên cạnh ông.
“Không… Hạo… chàng không thể làm thế với thϊếp, thϊếp yêu chàng… Chàng không thể gϊếŧ thϊếp, chàng không thể…”
Nhìn Âu Dương Hạo hoàn toàn xa lạ, đã gần như điên cuồng, Lý Ngọc Cầm kéo góc áo Âu Dương Hạo, cầu xin.
“Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết, để cả nửa đời sau của ngươi phải sám hối, ha ha…”
Âu Dương Hạo nói xong, hất tay Lý Ngọc Cầm ra, nghênh ngang rời đi.
Trong Tướng phủ, bão tố bao trùm. Hữu tướng phái người cầu kiến Âu Dương Hạo, hẹn gặp mặt thì bị Âu Dương Hạo từ chối thẳng thừng, Âu Dương Hạo còn hạ lệnh đóng chặt cổng Tướng phủ, từ chối tất cả mọi người tới chơi.
Âu Dương Vũ Kiệt không ngờ hề nghĩ tới tất cả mọi chuyện lại có nguyên nhân như vậy. Âu Dương Hạo không nạp thϊếp, không phải là bởi vì ông yêu Lý Ngọc Cầm, mà là bởi vì trong lòng không thể chứa được bất cứ ai.
Vậy thì có thể tưởng tượng sự ra đời của hắn chính là một trò cười, từ trước đến giờ Âu Dương Vũ Kiệt luôn tự phụ, há có thể chấp nhận được mọi chuyện. Âu Dương Tuyết phái người đến gặp Âu Dương Hạo, cũng trực tiếp bị cản lại.
= = = = = = = = = = = = = = =
Trong Hoàng cung, Tần Tử Khanh cho Tần Cảnh Hạo ăn một viên thuốc, một lát sau, Tần Cảnh Hạo thật sự tỉnh lại, nhìn Tần Tử Khanh canh giữ ở bên cạnh, nhớ tới mọi chuyện xảy ra đêm qua, trong nháy mắt ông già đi rất nhiều.
“Phụ hoàng, người tỉnh rồi.”
Tần Tử Khanh lo lắng nói.
“Phong tỏa tin tức, việc bây giờ thế nào rồi.”
Tần Cảnh Hạo lập tức hỏi.
Mọi việc đêm qua quá trùng hợp, tất cả mọi việc, giống như vừa khít, như thể có một đôi tay ở phía sau thúc đẩy.
“Phụ hoàng, nhi thần bất tài.”
Tần Tử Khanh lập tức quỳ xuống.
Đêm qua, hắn không ở trong cung, sáng nay mới biết tin tức, tất nhiên là không kịp phong tỏa.
“Triệu Đức, thay y phục cho ta, ta muốn đi gặp Thần phi.”
Tần Cảnh Hạo lập tức lạnh lùng nói.
Tất cả mọi chuyện đêm qua đều chứng tỏ có một người bày sẵn, Thần phi chính là manh mối cuối cùng.
Tần Cảnh Hạo không biết rằng Thần phi cũng chỉ là một quân cờ, Thần phi cũng không biết rõ chuyện đêm qua.
“Vâng, Bệ hạ.”
Triệu Đức thấy Tần Cảnh Hạo tỉnh lại, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Đức giúp Tần Cảnh Hạo thay y phục rồi lại giúp Tần Cảnh Hạo uống canh sâm, sau đó đỡ Tần Cảnh Hạo lên kiệu nhỏ, đi về phía lãnh cung.
Dọc đường đi tới lãnh cung, cảnh tượng cuộc sống trong lãnh cung khi xưa lần lượt ùa vào đầu Tần Tử Khanh.
Hắn đã từng nghĩ rằng dù cho là đang ở lãnh cung, cũng chỉ hy vọng có thể sống thật thoải mái cùng Mẫu phi, như vậy là tốt rồi. Tám năm trước, Tần Cảnh Hạo đột nhiên hạ chỉ, ban cái chết cho Nhu phi, đến tận bây giờ, tình cảnh đó vẫn còn khắc sâu trong đầu Tần Tử Khanh, hắn vĩnh viễn không quên được dáng vẻ lúc chết của Nhu phi, Tần Cảnh Hạo chính là kẻ cầm đầu tất cả.
Tần Tử Khanh nắm chặt nắm đấm, móng tay trong vô thức bấm vào thịt mà hắn còn không tự biết.
“Giải người tới.”
Tần Cảnh Hạo nhìn quanh lãnh cung.
Nơi này, ông không chỉ tới có một lần, luôn luôn hoang vu, lạnh lẽo.
Hai thị vệ nhanh chóng giải Thần phi đến trước mặt. Tần Cảnh Hạo nhìn Thần phi tóc tai bù xù, không kìm nén được sự thù hận của mình, nỗ lực chống đỡ thân thể, tiến lên, giơ chân đạp Thần phi ngã xuống đất.
“Thần phi, Trẫm không xử bạc với ngươi, vì sao ngươi lại hạ độc Trẫm?”
Tần Cảnh Hạo lạnh lùng nói, hiện giờ ông chỉ còn lòng thù hận với Thần phi.
“Không tệ với ta, nếu mẫu gia của ta không có thế lực mỏng manh thì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như thế? Lúc trước Nhu phi cũng từng thật lòng với ngươi, kết quả thì sao? Ngươi đã làm gì, nhà đế vương, làm gì có thật lòng?”
Trong lòng Thần phi biết rõ, hôm nay sau khi gặp Tần Cảnh Hạo, bà sẽ không còn cơ hội sống sót.
“Giao thuốc giải ra đây, Trẫm tha cho ngươi một mạng.”
Tần Cảnh Hạo lạnh lùng nói.
“Thuốc giải, Bệ hạ, ngươi muốn thuốc giải, ta cho ngươi biết, không có thuốc giải, ở cùng Bệ hạ nhiều năm như vậy, Bệ hạ không hiểu ta sao? Ngươi cảm thấy nếu ta đã hạ độc mà còn để lại thuốc giải sao?”
Thần phi cười ha ha, nói, phảng phất có ý muốn chọc tức Tần Cảnh Hạo, vì là đế vương thì sợ nhất chính là chết.
“Thần phi, ngươi thật to gan, ngươi có tin Trẫm sẽ gϊếŧ chết nhi tử của ngươi ngay trước mắt ngươi không?”
Tần Cảnh Hạo tức giận nói.
Thần phi xưng bá hậu cung nhiều năm, điểm yếu duy nhất chính là Tần Tử Duệ, Tần Cảnh Hạo làm người đa nghi, tinh thông tính toán, tất nhiên biết rõ điểm yếu của Thần phi.
“Bệ hạ, ta thật lòng trả giá nhiều năm, Bệ hạ có từng thật lòng với ta không, hay chỉ tâm tâm niệm niệm, chỉ bởi vì, ta có ba phần với người mà ngươi yêu nhất, người mà ngươi không bảo vệ được nên đã chết đi đó sao? Bệ hạ muốn gϊếŧ Duệ Nhi sao? Ta càng không phải tự mình động thủ, ta đã huỷ hoại Duệ Nhi, kết quả này, Bệ hạ có thể thoả mãn, ha ha… Bệ hạ, ngươi gϊếŧ Duệ Nhi, ta sẽ biết ơn ngươi, biết ơn ngươi cả đời, ha ha…”
Biểu hiện của Thần phi đã gần điên cuồng rồi, giống y như người điên.
Lời của Thần phi khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đến ngay cả Tần Cảnh Hạo cũng sợ hết hồn.
“Đồ độc phụ.”
Thần phi đã nói thẳng như vậy, sao Tần Cảnh Hạo lại không hiểu.
“Ta độc ác, Bệ hạ còn độc ác hơn ta nhiều. Bởi vì dung mạo của ta giống con tiện nhân đã chết kia đến mấy phần mà ngươi lại áp đặt mọi thói quen của ả lên người ta, nếu như ta không càng ngày càng giống ả thì sợ là đã bị Bệ hạ đưa đến lãnh cung này từ lâu để tự sinh tự diệt rồi. Bệ hạ, ngươi thực sự đã từng yêu ta sao? Ngươi có biết, cảm giác bị coi là cái bóng của người khác không? Những năm qua, ta chịu đủ lắm rồi, ta độc ác, không phải là do Bệ hạ bức ta sao? Bây giờ, ta đang muốn chết, cũng sẽ kéo theo Duệ Nhi để chôn cùng ta, để ngươi trở thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Bệ hạ độc ác như vậy thì cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên cả, đúng không?”
Sau khi Thần phi nói xong, lập tức lao đầu vào tường.
Thần phi thực sự là hiểu rất rõ về Tần Cảnh Hạo. Bà biết, cho dù bà có xin tha thì Tần Cảnh Hạo cũng sẽ không bỏ qua cho bà, hôm nay làm như vậy, chẳng qua là bà lợi dụng sự hiểu biết về Tần Cảnh Hạo để cứu Tần Tử Duệ một mạng.
“Triệu Đức, ngươi đi xem xem, đã chết rồi sao?”
Tần Cảnh Hạo lạnh lùng nói với Triệu Đức.
Hành động của Thần phi khiến tất cả mọi người đều giật nảy mình, tất cả đều không ngờ, Thần phi từ trước đến giờ luôn dịu dàng mà lại đột nhiên kịch liệt như vậy, tự sát trước mặt thánh giá, luận tội đáng chém.
Triệu Đức tiến lên, nhìn Thần phi máu me đầy mặt, khóe miệng còn mang theo nụ cười, trong lòng vô cùng sợ hãi, đưa tay ra thăm dò hơi thở của Thần phi.
“Bệ hạ, đã không còn thở.”
“Người đâu, ném xác ra bãi tha ma.”
Tần Cảnh Hạo chán ghét nhìn Thần phi một cái rồi lập tức nói.
Tần Tử Khanh vẫn theo bước chân của mọi người. Thần phi chết kịch liệt biết bao, lúc trước Nhu phi đã thỉnh cầu Tần Cảnh Hạo bỏ qua cho hắn, bây giờ Thần phi lại dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy.
“Triệu Đức, truyền lệnh xuống, giáng Duệ Vương thành thứ dân, đày ra biên cương, không cho mang theo bất cứ thứ gì, đến chết cũng không được về kinh, lập tức rời khỏi Kinh thành.”
Sau khi ra khỏi lãnh cung, Tần Cảnh Hạo lập tức căn dặn Triệu Đức.
Thần phi muốn ông ban chết cho Tần Tử Duệ sao? Vậy thì ông một mực muốn cho Tần Tử Duệ sống khổ sống sở, để Thần phi đến chết mà linh hồn vẫn luôn đau đớn.
“Vâng, Bệ hạ.”
Đối với Tần Cảnh Hạo, lời của Thần phi chắc chắn là một sự đả kích trí mạng.
Tần Tử Khanh không chú ý tới mệnh lệnh của Tần Cảnh Hạo. Đến lúc trở lại tẩm cung của Tần Cảnh Hạo, Tần Tử Khanh mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Bây giờ, Duệ Vương đã bị giáng thành thứ dân, tất nhiên Tần Tử Khanh cũng không cần phải chú ý thêm.
“Phụ hoàng, uống chén trà sâm.”
Triệu Đức không ở bên cạnh, Tần Tử Khanh tự mình hầu hạ Tần Cảnh Hạo, dường như sự thất thố chưa từng xuất hiện.
“Khanh Nhi, con đang trách ta.”
Tần Cảnh Hạo tiếp nhận chén trà, nhỏ giọng hỏi.
Thể lực của ông đang từ từ không chống đỡ nổi.
“Phụ hoàng, nhi thần không hận Phụ hoàng, việc của Hàn gia đều là gieo gió gặt bão.”
Tần Tử Khanh cúi đầu trả lời.
Với sự khôn khéo của Tần Cảnh Hạo, hắn chỉ lo Tần Cảnh Hạo nhận ra được tâm trạng của hắn.
“Con lui xuống trước đi.”
Tần Cảnh Hạo nhìn Tần Tử Khanh một cái rồi lập tức căn dặn.
Sau khi Tần Tử Khanh rời đi, Tần Cảnh Hạo hít một hơi thật sâu. Bị đả kích mấy ngày liền khiến tính mạng hắn hấp hối, hôm nay hắn đã không thể cố thêm được nữa.
“Sát Phá, đi ra đi.”
Một lát sau, Tần Cảnh Hạo khôi phục chút tinh lực, lập tức nói.
“Bái kiến Bệ hạ.”
“Sát Phá, đuổi Khanh Nhi về biên quan, vĩnh viễn không được về nhà, sau khi ta chết, ngươi phụ tá Thái Tử đăng cơ…”
Tần Cảnh Hạo còn chưa nói xong, Sát Phá đã lập tức điểm huyệt của Tần Cảnh Hạo, lấy từ trong lòng Tần Cảnh Hạo ra những viên thuốc còn lại trong bình, đổ hết vào miệng Tần Cảnh Hạo.
“Bệ hạ, hay là ngươi hãy đi đi, thuộc hạ sẽ phụ tá Cẩn Vương đăng cơ, Bệ hạ cứ ở trên trời mà chờ xem.”
Ánh mắt Sát Phá tràn đầy sát ý, nói.
Lão biết ngũ thạch tán, tất nhiên cũng biết hậu quả của việc dùng quá liều, bây giờ chỉ cần hơi hơi bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ một chút thì chắc chắn là Tần Cảnh Hạo sẽ mất mạng.
“Ngươi… Ngươi là…”
“Bệ hạ anh minh, lúc trước ngươi tru di cửu tộc của Hàn gia, ta chính là người sống duy nhất của Hàn gia. Bệ hạ, những năm qua, ta làm lưỡi dao của Bệ hạ đã đủ rồi, đã đến lúc nên báo mối thù của Hàn gia rồi.”
Trong ánh mắt Sát Phá tràn ngập sự thù hận và độc ác.
Những năm qua, lão không chỉ một lần muốn gϊếŧ chết Tần Cảnh Hạo, nhưng, lão đều nhịn xuống, chính là để chờ đợi thời khắc này.
“Ngươi…”
“Ta đã có dự mưu từ trước, hơn mười năm, lẽ nào Bệ hạ không phát hiện ra sao? Lúc trước Bệ hạ hãm hại Hàn gia, đoạt lại binh quyền, lại không biết, Hàn gia thật lòng nâng đỡ Bệ hạ, trước khi Bệ hạ đăng cơ, Hàn gia đã coi trọng Bệ hạ, chọn từ trong tộc ra mấy thanh niên nổi bật để đưa vào trong đội ngũ ám vệ, chính là vì muốn phụ tá cho Bệ hạ, nào ngờ, Bệ hạ đột nhiên tiêu diệt Hàn gia, từ thời khắc diệt Hàn gia thì kết cục của Bệ hạ đã được định sẵn rồi.”
Sát Phá vĩnh viễn không quên được cái đêm mà Hàn gia bị diệt, lão có việc về chậm một bước, lúc trở về nhìn thấy tràn đầy thi thể, bắt đầu từ lúc ấy, lão cố gắng nổi bật hơn tất cả mọi người trong đội ngũ ám vệ, chính là vì muốn báo thù.
Những năm qua, lão phụ tá Tần Tử Khanh, chính là để cướp đoạt thứ quan trọng nhất của Tần Cảnh Hạo.
“Ngươi… tâm cơ thật sâu.”
Tần Cảnh Hạo nói xong câu cuối cùng, trợn to mắt, ngừng thở.
Sát Phá vuốt mắt Tần Cảnh Hạo lại, lấy từ trong lồ ng ngực ra một tờ thánh chỉ, đặt trên bàn trước mặt Tần Cảnh Hạo, đóng ngọc tỷ vào, sau đó đặt ngọc tỷ vào tay Tần Cảnh Hạo, rồi lẻn ra ngoài.
Tần Tử Khiêm nghe nói Tần Cảnh Hạo từ lãnh cung trở về, lập tức đến bái kiến, gặp phải Tần Tử Khanh ở cửa, liền đi vào cùng Tần Tử Khanh.
“Phụ hoàng, người làm sao vậy, Phụ hoàng…”
Tần Tử Khanh thấy Tần Cảnh Hạo dựa vào ghế, không một tiếng động, lập tức tiến lên thử dò xét.
“Hoàng huynh, Phụ hoàng băng hà.”
“Không thể, Phụ hoàng…”
Tần Tử Khiêm lập tức quỳ xuống nói, khóe mắt còn mang theo ý cười, lập tức tiếp tục căn dặn:
“Người đâu, chuẩn bị lễ tang cho Phụ hoàng, sau lễ tang, chuẩn bị để Bản cung đăng cơ.”
“Hoàng huynh, trước khi chết Phụ hoàng có để lại thánh chỉ, phong Hoàng huynh là Khiêm Vương, người đâu, làm theo lời dặn dò của Khiêm Vương, chuẩn bị nghi thức đăng cơ cho Bản vương.”
Tần Tử Khanh nắm chặt thánh chỉ, nói, trong lòng tràn đầy nghi vấn, nghĩ thầm.
‘Lẽ nào sư phụ đã tới?’
“Cẩn Vương, giả tạo thánh chỉ, phải bị tội gì.”
Làm sao có chuyện Tần Tử Khiêm chấp nhận buông tha, lên đã lớn tiếng nói.
“Hoàng huynh, thánh chỉ do Phụ hoàng tự tay viết, sao lại là giả được, nếu Hoàng huynh có hoài nghi thì ngày mai trong triều đình, có thể để các vị ái khanh xác nhận.”
Tần Tử Khanh nói, trong lòng biết rõ.
‘Nếu sư phụ đã giả tạo thánh chỉ thì tất nhiên sẽ không để cho người khác nhận ra được dị thường.’
Trong lòng vô cùng khẳng định, cũng thấy yên tâm.
Nhất thời, tin tức Hoàng Thượng băng hà, truyền ngôi cho Cẩn Vương đã truyền khắp toàn bộ Kinh thành, tất cả mọi người đều bàn luận sôi nổi, chỉ có phủ Tả tướng là vẫn đóng chặt cổng chính, đứng ngoài cuộc.
Trong phủ Chiến vương, Âu Dương Thiển Thiển nghe được tin tức, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Thiển Thiển dường như không hề bất ngờ.”
Nam Cung Thương nhìn Âu Dương Thiển Thiển đang đọc sách, nhẹ nhàng nói.
“Cẩn Vương có thể sống sót, chứng tỏ sau lưng hắn có một thế lực, Ám Dạ có thể mô phỏng theo nét chữ của bất cứ kẻ nào, chỉ cần có ngọc tỷ thì giả tạo một tờ thánh chỉ có gì mà khó, nhưng trước khi chết, trong phòng Tần Cảnh Hạo không có một bóng người, chắc chắn sẽ khiến người ta ngờ vực, nhưng mà, Tần Tử Khanh nhất định có thể thuận lợi đăng cơ.”
Âu Dương Thiển Thiển gần như khẳng định, nhưng trong lòng vẫn còn có chút kinh ngạc, đến tột cùng thì sau lưng Tần Tử Khanh là người phương nào mà lại có thể giả tạo được thánh chỉ của Tần Cảnh Hạo trước khi chết, hoặc là, trước khi Tần Cảnh Hạo chết đã thực sự có một tờ thánh chỉ thật.
“Thiển Thiển không hiếu kỳ người kia là ai sao?”
“Sao Thương biết ta không tò mò.”
Hết cách rồi, nàng thực sự muốn biết người đó là ai, nhưng mà, bây giờ nhìn lại, cần phải mất chút công sức mới được.
“Thủ lĩnh ám vệ của Tần Cảnh Hạo là người nhà họ Hàn.”
Nam Cung Thương nhìn dáng vẻ muốn hỏi của Âu Dương Thiển Thiển, nói thẳng.
“Không phải chứ, bao nhiêu năm qua mà Tần Cảnh Hạo lại không hề phát hiện ra.”
Âu Dương Thiển Thiển có chút không dám tin tưởng nói, đồng thời cũng khâm phục mạng lưới tình báo của Nam Cung Thương, nhưng mà, Tần Cảnh Hạo này cũng thật là ngu, bao nhiêu năm rồi mà lại không phát hiện ra.
“Ta tra được Tần Tử Khanh đã từng bái một sư phụ, năm năm trước, lúc ta bị thương, đã nhìn thấy một hắc y nhân, mãi đến tận trước đây không lâu, ta mới xác định được thân phận của lão.”
“Vì lẽ đó, Thương muốn mượn tay lão để báo thù. Không đúng, Thương, hiện giờ người đó không ở trong tay huynh đấy chứ?”
Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười, nói.
Nếu Tần Cảnh Hạo chết rồi, thì người kế tiếp tất nhiên hẳn là tên thủ lĩnh kia.
“Thiển Thiển, nàng đoán xem, ta sẽ làm thế nào.”
Nam Cung Thương nở một nụ cười cao thâm khó dò, nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
Đấu trí với Âu Dương Thiển Thiển đã trong vô thức trở thành việc mà hắn thích nhất.
“Không phải là huynh gϊếŧ chết rồi đưa thi thể đến dịch quán Tần Tử Khanh đấy chứ?”
Âu Dương Thiển Thiển suy nghĩ một lát rồi nghĩ đến chén trà có thuốc mê mà Tần Tử Khanh rót cho nàng. Tuy lúc đó nàng đã ngăn cản hành động của Nam Cung Thương, nhưng không có nghĩa là Nam Cung Thương sẽ không ghi thù, bây giờ nghĩ đến, gϊếŧ chết Sát Phá, sau đó đưa thi thể của Sát Phá đến dịch quán, quả thực là một mũi tên hạ hai con nhạn.
“Thiển Thiển đoán đúng phân nửa, đúng là ta đã cho người gϊếŧ Sát Phá, nhưng không đưa thi thể của Sát Phá về dịch quán, mà là…”
Nam Cung Thương nói một nửa, lập tức ngừng lại.
“Mà là cái gì.”
Âu Dương Thiển Thiển tò mò hỏi, nàng ghét nhất kiểu đang nói thì dừng lại giữa chừng.
“Mà là cho người bỏ thi thể ở cổng cung, thời khắc này đang náo loạn, Thiển Thiển có muốn mau chân đến xem không?”
“Quên đi, ta không có hứng thú với người chết.”
Âu Dương Thiển Thiển thầm nghĩ.
‘Có lúc, đắc tội với nam nhân còn đáng sợ hơn, đặc biệt là đắc tội với một nam nhân thông minh, mình vốn định là một mũi tên hạ hai con nhạn, bây giờ, Nam Cung Thương lại dễ dàng dùng một mũi tên hạ ba con nhạn, bỏ thi thể của Sát Phá ngoài cổng cung, không chỉ khiến Tần Tử Khanh bị kinh sợ, đồng thời, còn có thể uy hϊếp Tần Tử Khanh, thân phận của Sát Phá chắc chắn là sẽ khiến người ta sinh nghi, đúng là cài một quả bom hẹn giờ.’
“Dường như Thiển Thiển không vui.”
Nam Cung Thương tỏ ra sẵn sàng đón địch, nói.
“Không mà.”
“Không thật à?”
“Không thật mà.”
“Thật chứ?”
“Thương, ta đói rồi, muốn ăn những món mà huynh làm.”
“Được, ta lập tức đi làm.”
Nhìn Nam Cung Thương vội vã rời đi, Âu Dương Thiển Thiển nở một nụ cười nhạt, nhưng không ngờ nguy hiểm sắp ập đến.