MINH VƯƠNG ĐỘC PHI

Trong trù phòng, Nam Cung Thương bận rộn, Âu Dương Thiển Thiển đứng ở phía sau, mỉm cười vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Từ xưa quân tử rời xa trù phòng, bây giờ, có thể tìm được một nam tử vì mình mà bước vào trù phòng, trái tim của nàng đã được đầy đủ, có lẽ nàng đã thật sự yêu hắn, yêu sự trả giá yên lặng của hắn, yêu sự dịu dàng nhẹ nhàng, yêu những lúc nàng cần thì hắn đều xuất hiện bên cạnh nàng, yên lặng chờ đợi. Đời này, hắn chính là hạnh phúc thuộc về nàng.

“Thiển Thiển, trong trù phòng toàn mùi khói dầu, nàng đi ra ngoài chờ ta, sắp xong rồi.”

Nam Cung Thương dịu dàng nhìn Âu Dương Thiển Thiển, trái tim đầy đủ.

Hạnh phúc của hắn, tình yêu của hắn chỉ có nàng, vì nàng, hắn có thể trả giá tất cả, đó là sự chờ đợi của hắn.

“Thương, ta giúp chàng, chúng ta cùng làm, được không?”

Chẳng biết vì sao, nhìn Nam Cung Thương bận rộn, nàng muốn làm cùng hắn, nàng nghĩ thế nào thì nói thế đó, đã xác định được lòng mình rồi thì không cần che giấu nữa.

“Được, Thiển Thiển muốn làm gì?”

Nam Cung Thương dịu dàng nhìn Âu Dương Thiển Thiển, sau đó mỉm cười, cưng chiều nói.

“Canh trứng, ta làm canh trứng cho chàng uống, được không?”

Âu Dương Thiển Thiển nghĩ trong chốc lát.

Đúng là nàng không giỏi nấu ăn, chỉ có kinh nghiệm dã ngoại, kiếp trước và kiếp này nàng đều rất ít khi vào bếp, chỉ có món canh trứng thì còn tạm được.

Lúc trước khi còn học y, hầu như ngày nào nàng cũng nấu canh trứng để uống, xem ra món duy nhất mà nàng biết làm chỉ có mỗi canh trứng mà thôi.

“Được.”

Hai người nói rất ít nhưng giữa họ lại tràn đầy tình yêu thương, nhất cử nhất động, thoáng nhìn nhau nở nụ cười, đều chỉ giành cho nhau, những người vốn đang giúp đỡ xung quanh nhìn hai người như vậy, lập tức lặng lẽ lùi ra, để lại không gian cho hai người.

Có thể tìm được một người rửa tay nấu canh cho mình cũng là một niềm hạnh phúc, hạnh phúc mà nàng muốn vốn vô cùng đơn giản.

“Thiển Thiển, để ta.”

Nam Cung Thương thấy Âu Dương Thiển Thiển nhóm lửa mãi mà không được, lập tức đi tới, nhẹ nhàng nói.

“Thương, có phải ta rất vô dụng hay không?”

Âu Dương Thiển Thiển ngượng ngùng nói, trong lòng thở dài.

‘Thật nhớ bếp gas của kiếp trước quá đi mất, thật là tiện lợi, xem ra mình phải làm quen dần với cuộc sống ở nơi này thôi.’

“Không đâu, Thiển Thiển chỉ chưa từng làm mà thôi.”

Nam Cung Thương như biết phép thuật vậy, lửa nhanh chóng được nhóm lên, khiến Âu Dương Thiển Thiển vô cùng ước ao.

“Ừm, đúng vậy.”

Âu Dương Thiển Thiển khẽ mỉm cười, sẽ tuyệt đối không thừa nhận mình vô dụng. Nếu có thời gian, nhất định nàng sẽ học thêm một chút, vì hắn, nàng đồng ý.

Một bữa cơm, hai người làm mất một canh giờ, cũng may không làm ở bếp chính, chứ nếu không thì tất cả mọi người trong Vương phủ đều bị đói hết. Lúc đi ra, trên người toàn mùi dầu khói, Âu Dương Thiển Thiển không nhịn được nhíu nhíu mày, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ngọt ngào.

“Tiểu thư, đã chuẩn bị sẵn nước rồi, tiểu thư đi rửa mặt một chút.”

Sơ Tình nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển đi ra liền đi tới bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, nói.

“Được.”

Mùi dầu khói trên người thực sự ảnh hưởng đến khẩu vị, Âu Dương Thiển Thiển lập tức trở về phòng để rửa mặt.

“Tiểu thư, Vương gia thật sự rất tri kỷ, vừa lặng lẽ bảo muội chuẩn bị, tiểu thư, ngửi xem có thơm không?”

Sau khi vào phòng, Âu Dương Thiển Thiển đã ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, bên tai truyền đến tiếng Sơ Tình.

“Tinh dầu hoa mai.”

Đúng là có mùi hoa mai nhàn nhạt, Âu Dương Thiển Thiển lập tức nói. Cái gọi là tinh dầu hoa mai chính là lấy được kết tinh trong hoa, với công nghệ hiện giờ thì việc này rất khó thực hiện, nên giá cả vô cùng đắt, quan trọng hơn nữa là nó vô cùng hiếm hoi, tinh dầu hoa mai này chắc chắn là do Nam Cung Thương sai người cố ý chế tác. Tinh dầu hoa rất đắt, có thể sánh ngang với ngọc trai, có khi có tiền cũng chẳng mua được.

“Tiểu thư, Vương gia đưa cho muội đã lâu, nhưng đáng tiếc là vẫn không có cơ hội dùng tới, Vương gia thật sự rất thương tiểu thư.”

Trong lòng Sơ Tình thấy rất vui vẻ. Nàng đã từng chứng kiến cái gọi là tình thân, tình phu thê, một nam nhân như Nam Cung Thương vô cùng hiếm thấy, trong lòng nàng cũng vui thay cho Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Thiển Thiển có được hạnh phúc, nàng cũng rất mừng.

“Sơ Tình, từ khi nào muội đã bắt đầu nói tốt cho Thương thế?”

Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười nói.

“Tiểu thư, người đừng hiểu lầm, muội chỉ nói để tiểu thư vui vẻ thôi.”

Sơ Tình lập tức giải thích, chỉ lo Âu Dương Thiển Thiển có hiểu lầm gì đó.

“Đùa thôi, đừng suy nghĩ nhiều, ta biết muội muốn nói gì, kỳ thực… trong lòng ta cũng biết rõ, chỉ có điều…”

Kỳ thực, nàng có tình cảm gì với hắn đây? Chỉ là do bản thân nàng vẫn chưa phát hiện ra mà thôi, chưa phát hiện ra hắn quan trọng thế nào với nàng.

“Tiểu thư, trước tiên người hãy rửa mặt đi, muội đi ra ngoài trước.”

Sơ Tình hơi cười, Âu Dương Thiển Thiển có chút khó nói, sợ Âu Dương Thiển Thiển lúng túng, nàng lập tức rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Sau khi rửa mặt, trên người Âu Dương Thiển Thiển tỏa ra hương hoa mai nhàn nhạt, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, đến lúc nàng đi ra thì Nam Cung Thương cũng đã rửa mặt xong rồi, đang chờ ở ngoài cửa.

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, ngồi xuống bên bàn ăn.

“Thương, nếm thử xem mùi vị canh trứng mà ta nấu thế nào?”

Âu Dương Thiển Thiển múc một chén canh, đặt trước mặt Nam Cung Thương, nhẹ nhàng nói.

Nam Cung Thương tiếp nhận bát canh, nếm một hớp nhỏ, canh không hề có mùi tanh, ngược lại còn có mùi thơm ngát, trong mùi thơm đó còn phảng phất mùi hoa, vị cũng rất ngon. Hắn nhớ là lúc nấu gần xong, Âu Dương Thiển Thiển còn thả vào đó một bông hoa.

“Uống rất ngon, Thiển Thiển, bông hoa cuối cùng mà nàng thả vào là cái gì thế?”

Nam Cung Thương tò mò hỏi.

“Đó chính là hoa mạn đà la trắng do ta đặc biệt chăm sóc, có thể điều tiết thân thể, có công hiệu giải độc, có thể giải trừ tính nóng của nhân sâm trong canh, bổ dưỡng thân thể.”

Bây giờ trong cơ thể Nam Cung Thương vẫn còn có độc liệt diễm, phải tránh những thứ có tính nóng, nàng có bỏ vào trong canh một vài thứ thuốc để điều tiết tính nóng trong nhân sâm, nhờ đó sẽ không tạo thành gánh nặng đối với sức khỏe của Nam Cung Thương.

“Không ngờ tài nấu nướng của Thiển Thiển lại tốt như vậy.”

Nam Cung Thương uống xong, khen ngợi.

“Thương… chàng hiểu lầm rồi, ta chỉ biết nấu mỗi món canh trứng…”

Âu Dương Thiển Thiển ngại ngùng cúi đầu nói.

Biết làm sao được, đến thiên tài cũng có việc mà mình không am hiểu.

Nam Cung Thương nở nụ cười, bắt đầu gắp thức ăn cho Âu Dương Thiển Thiển.

Với hắn, Âu Dương Thiển Thiển không biết nấu nướng lại hợp với tâm ý của hắn, hắn muốn nuôi cho Âu Dương Thiển Thiển béo hơn một chút, sau đó từ từ phụ thuộc vào hắn, không thể rời bỏ hắn.

Nghĩ vậy, trong lòng Nam Cung Thương rất vui vẻ.

“Thương, không phải chàng có ý đồ xấu gì đó chứ?”

Nhìn thấy nụ cười của Nam Cung Thương, Âu Dương Thiển Thiển cảm giác thấy hơi quái dị, như là đang tính toán cái gì, thấy thế nào, cũng giống như là muốn tính toán nàng, sau khi ngẫm lại, nàng lập tức phủ nhận ý nghĩ của chính mình.

“Đâu có, nếm thử đi, cá hấp mà nàng thích nhất đấy, ta đã gỡ hết xương rồi.”

Nam Cung Thương gắp một miếng cá đặt vào chén của Âu Dương Thiển Thiển.

So với sự rối loạn ở bên ngoài thì trong phủ Chiến vương có vẻ đặc biệt ấm áp.

Sau khi ăn xong, lần đầu tiên Nam Cung Thương không vào thư phòng mà ngồi trong vườn, đọc sách và ngắm hoa cùng Âu Dương Thiển Thiển, hóa ra sự yên lặng lại tốt đẹp đến vậy.

= = = = = = = = = = = = = = =

Màn đêm buông xuống, trong không khí, lộ ra mấy phần quỷ dị, dự cảm không lành của mấy ngày trước đây đột nhiên ập đến, nhất thời Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy hoảng hốt khó chịu, phảng phất như có thứ gì quan trọng đang muốn rời bỏ nàng.

Có lẽ Manh Manh vẫn luôn ở bên Âu Dương Thiển Thiển cảm nhận được sự thay đổi ở không khí xung quanh hoặc sự thay đổi của Âu Dương Thiển Thiển nên cứ nằm lì bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, dù Lục Nhụy có dùng món ngon tới đâu để mê hoặc thì nó vẫn không rời khỏi Âu Dương Thiển Thiển một tấc nào.

“Thiển Thiển, làm sao vậy?”

Thấy vẻ mặt của Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên trở nên nghiêm nghị, trong lòng Nam Cung Thương căng thẳng, lo lắng hỏi. Trong không khí toát lên vẻ lo lắng, hắn cũng cảm nhận được. Hắn đã ngăn cản, không ngờ, đối phương vẫn đến rồi, còn nhanh hơn cả tưởng tượng của hắn, ánh mắt xa xăm lóe lên một tia sáng lạnh.

“Không sao, Thương, ta đã từng nói với chàng là ta thích chàng chưa?”

Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên ôm lấy Nam Cung Thương, nhìn thẳng vào hai mắt Nam Cung Thương, trong giọng nói lộ ra một phần căng thẳng.

Đúng là nàng đang sợ hãi, sợ nếu không nói ra thì sẽ phải chờ rất lâu, rất lâu mới có thể nói ra được. Năm năm qua, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi. Dự cảm xấu kia giống như con dao của kiếp trước đã từng đâm thấu trái tim nàng, có lẽ đó chính là dự cảm trước nguy hiểm.

“Thiển Thiển, ta yêu nàng, đời này kiếp này, sẽ nắm tay nàng đến già.”

Nam Cung Thương ôm chặt lấy Âu Dương Thiển Thiển, giọng nói dịu dàng, muốn cố gắng giảm bớt sự bất an trong lòng Âu Dương Thiển Thiển.

“Cả đời, chỉ yêu một mình ta, nếu không…”

Không khí trở nên ấm áp, vài cơn gió lạnh thổi qua khiến những người khác trong vườn không khỏi rùng mình một cái.

Nam Cung Thương nhìn khuôn mặt của Âu Dương Thiển Thiển, mày như liễu, hai mắt trong sáng long lanh, lại lạnh lùng như trăng, đôi môi như cánh hoa mai đỏ, tất cả đều xinh đẹp, và trong đáy mắt nàng chỉ có hình ảnh của hắn, trong mắt nàng, trong tim nàng đều là hình bóng của hắn.

“Thiển Thiển, sẽ không có ‘nếu không’ Ta yêu nàng, đời này ta chỉ yêu một mình nàng, có nàng là đủ rồi.”

“Không được nuốt lời.”

Hai người vô cùng ấm áp thân mật, giọng của Âu Dương Thiển Thiển càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có Nam Cung Thương nghe thấy.

Hai người càng ngày càng sát lại gần nhau, hơi thở trộn lẫn, đột nhiên Nam Cung Thương cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhìn đôi môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ đang càng ngày càng gần, hắn không nhịn được muốn nếm thử, trong vô thức, Nam Cung Thương đã hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm của Âu Dương Thiển Thiển.

Nhiệt độ của đôi môi đỏ cũng lành lạnh giống như Âu Dương Thiển Thiển, nhưng hắn vẫn cảm nhận được tình yêu tràn ngập trong lòng. Nụ hôn càng ngày càng sâu, hắn không muốn buông ra, mà muốn nhiều hơn nữa, muốn nàng, muốn hòa vào với nàng làm một.

Bị hôn đột ngột nhưng Âu Dương Thiển Thiển không hề thấy phản cảm, sâu trong lòng còn có mấy phần chờ mong, dần dần chìm vào trong nụ hôn say đắm, hơi thở cũng càng ngày càng dồn dập, thân thể mềm đi trong lòng Nam Cung Thương, hơi thở càng ngày càng gấp rút, thân thể nàng dán sát vào thân thể Nam Cung Thương, dường như cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương.

‘Liệu có ổn không?’

Việc tốt đang tiến hành thì luôn có nhân tố phá rối. Đúng lúc đó, mấy bóng đen xuất hiện trong vườn, phá vỡ hình ảnh tràn đầy ấm áp yêu thương, Nam Cung Thương không muốn buông ra nhưng lại không thể không buông ra. Sau khi tách ra, Âu Dương Thiển Thiển ngại ngùng rúc vào trong lòng Nam Cung Thương, hơi thở vô cùng gấp gáp.

Nam Cung Thương đưa một tay ôm lấy Âu Dương Thiển Thiển, một tay chỉnh sửa lại y phục cho Âu Dương Thiển Thiển, động tác đặc biệt dịu dàng, không để ý gì đến mấy hắc y nhân.

“Hoàng tử, đã đến lúc người nên về rồi.”

Giọng của hắc y nhân cầm đầu lạnh như băng, khiến không khí vốn đang tràn đầy ấm áp lại trở nên lạnh lùng, một cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh.

“Cút… nếu không thì đừng trách ta ra tay vô tình.”

Nam Cung Thương vừa chỉnh sửa lại y phục cho Âu Dương Thiển Thiển vừa tức giận nói.

Nam nhân bị quấy rầy chuyện tốt thì đều tràn ngập tức giận, đặc biệt, lại còn là kẻ thù.

Hắc y nhân vừa đến, Manh Manh đứng cách Âu Dương Thiển Thiển không xa luôn nhìn chòng chọc vào Âu Dương Thiển Thiển, ánh mắt tràn đầy lo lắng, nhưng lại không dám tới gần hắc y nhân.

“Hoàng tử, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, nếu người không trở về cùng chúng ta, thì đừng trách chúng ta không khách khí.”

Trong giọng nói của hắc y nhân cầm đầu lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

Mấy ngày qua, tất cả hành động của bọn họ đều bị cản trở, bọn họ cũng biết là do Nam Cung Thương gây ra, bây giờ, nếu đã không thể khuyên bảo được thì chỉ đành dùng thủ đoạn cứng rắn.

“Không khách khí, chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng dám nói lời này.”

Nam Cung Thương tràn đầy xem thường, chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ căn dặn:

“Gϊếŧ không tha.”

“Vâng, chủ nhân.”

Lập tức có mấy hắc y nhân khác nhảy ra, bắt đầu chém gϊếŧ lẫn nhau, chiêu nào cũng đều là sát chiêu, không hề có ý kiêng dè, nhưng đẳng cấp của đối phương không giống những đám khác, hai bên đấu một chọi một tài sức ngang nhau.

Âu Dương Thiển Thiển vùi đầu trong lòng Nam Cung Thương, nghĩ thầm.

‘Mất mặt chết mất thôi, mình đã biết trong bóng tối có người đang đến gần phủ Chiến Vương, nhưng khi Nam Cung Thương hôn thì mình lại thất thần mê muội.’

“Thiển Thiển, chúng ta tiếp tục được không?”

Nam Cung Thương ôm chặt lấy Âu Dương Thiển Thiển trong lòng, nhẹ giọng nói thầm bên tai Âu Dương Thiển Thiển.

“Nam Cung Thương, chàng là đồ khốn.”

Âu Dương Thiển Thiển vùi đầu thật sâu vào ngực hắn, gò má nóng bừng lên, không dám nhìn Nam Cung Thương.

‘Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây đều là nụ hôn đầu của ta, được chưa, đã thế lại còn bị phá hỏng bầu không khí nữa chứ…’

Vừa nhìn dung nhan tuyệt mĩ của Nam Cung Thương, trong vô thức nàng đã thất thần, mê muội rồi, chắc chắn là sẽ không có lần thứ hai đâu. Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển âm thầm tự nói với mình.

“Không phải Thiển Thiển yêu tên khốn này sao?”

Nam Cung Thương nhìn Âu Dương Thiển Thiển xấu hổ vùi đầu trong lòng mình, không nhịn được mà đùa giỡn.

“Bây giờ không thích nữa.”

“Không được, ta muốn nàng, đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp, chỉ được thích một mình ta thôi, biết chưa?”

Nam Cung Thương lập tức đẩy nhẹ Âu Dương Thiển Thiển ra khỏi lồ ng ngực mình, nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Thiển Thiển, ngang ngược nói.

“Có phải là quá ngang ngược không?”

Âu Dương Thiển Thiển không nhịn được mà rùng mình.

Với kinh nghiệm trọng sinh của nàng thì chết rồi chưa chắc đã không thể trọng sinh, nhưng lời của Nam Cung Thương cũng quá ngang ngược, nàng nhất định phải giành lại chủ quyền mới được.

“Ta chính là người ngang ngược, ngang ngược muốn ở bên nàng, vĩnh viễn không chia cách, sự ngang ngược của ta chỉ vì nàng.”

Nam Cung Thương nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Thiển Thiển, muốn nhìn thấy trong mắt nàng chỉ có hình bóng của một mình mình.

“Thương, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này thì phải.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn những hắc y nhân đang đánh nhau trong vườn, có chút thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Không có chuyện gì, cứ coi như bọn họ không tồn tại.”

Âu Dương Thiển Thiển liếc Nam Cung Thương một cái, không tiếp tục nói nữa.

‘Lẽ nào đây chính là nam nhân, mình có thể coi bọn họ như không tồn tại được sao? Chém gϊếŧ như thế thì mình không làm được.’

Manh Manh cảm giác được hai người không tiếp tục nữa thì thở phào nhẹ nhõm.

Trong trận chém gϊếŧ, nhóm Ám Vũ đang chiếm thế thượng phong, đúng lúc đó, đột nhiên Âu Dương Thiển Thiển hôn mê, ngã vào trong lòng Nam Cung Thương, nàng có thể cảm giác được mọi chuyện một cách rõ ràng, nhưng lại không thể khống chế được thân thể của chính mình, không sao nhúc nhích được.

“Thiển Thiển, làm sao vậy, Thiển Thiển…”

Nam Cung Thương nhìn Âu Dương Thiển Thiển trong lòng, nét mặt tràn đầy lo lắng, lay lay thân thể Âu Dương Thiển Thiển, nhưng nàng không hề có phản ứng gì.

“Hoàng tử không cần lo lắng, chỉ cần Hoàng tử rời đi theo ta thì tất nhiên là nàng sẽ không sao.”

Một giọng nói già nua từ nơi không xa truyền đến, ông ta mặc áo trắng, mái tóc bạc phơ, nhìn cứ như đã hàng trăm tuổi rồi, nhưng lại có tiên phong đạo cốt, vô cùng minh mẫn.

“Vu gia ở Vu sơn.”

Trong mắt Nam Cung Thương lóe lên sát ý. Hắn chỉ tra được, Hách Liên Cảnh Đằng mời một người lánh đời lợi hại, nhưng không ngờ đó lại là Vu gia ở Vu sơn, Vu gia đã biến mất hơn hai mươi năm trên giang hồ, không ngờ, bây giờ lại xuống núi.

“Hoàng tử kiến thức rộng rãi, lại có thể nhận ra ta là người nhà Vu gia, khâm phục.”

Lão giả Vu gia khen ngợi, ánh mắt nhìn Nam Cung Thương lộ ra vẻ tán thưởng.

“Không ngờ hắn không chỉ chưa từ bỏ ý định, mà còn hao tốn tâm sức để mời Vu gia giúp đỡ, Vu gia thật là to gan, dám dùng vu thuật khống chế Thiển Thiển, ngươi không sợ ta đi Vu sơn diệt hết Vu gia các ngươi sao?”

Giờ khắc này Nam Cung Thương không chỉ lo lắng mà còn tức giận. Thế giới này có thể gây tổn thương đến hắn, nhưng dứt khoát không thể gây tổn thương cho nàng, hắn hoàn toàn không ngờ, Hách Liên Cảnh Đằng lại ra tay với Âu Dương Thiển Thiển, chỉ riêng điểm ấy, hắn đã tuyệt đối không thể tha thứ được rồi.

Trên nét mặt, lộ ra ý tuyệt sát.

“Hoàng tử, người hiểu lầm rồi, đúng là ta có khống chế Vương phi, nhưng mà không hề dùng vu thuật của Vu gia ta, cũng không gây bất cứ tổn thương gì cho thân thể Vương phi, chỉ cần Hoàng tử theo ta về Thiên Thánh, ta bảo đảm, sẽ tuyệt đối không thương tổn đến Vương phi.”

Lão giả Vu gia lập tức nói.

Có thể ngăn cản được bước chân của bọn họ những hai tháng, thực lực của Nam Cung Thương đúng là phi phàm, nếu hắn thật lòng muốn tiêu diệt Vu gia thì không phải là không thể, ông không thể đem Vu gia ra mạo hiểm được.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời của ngươi sao?”

Nghe hai người đối thoại, Âu Dương Thiển Thiển chỉ cảm thấy thân thể không nghe theo khống chế.

Nàng đã từng nghe nói đến vu thuật trong sách vở, người bị vu thuật khống chế sẽ đờ đẫn ra, hoàn toàn không có cảm xúc gì, chứ không phải là vẫn có suy nghĩ riêng của mình như nàng, vẫn nghe được đối thoại của bọn họ, chỉ có điều thân thể không cách nào nhúc nhích được, lẽ nào là bởi vì, linh hồn của nàng đến từ một thời không hoàn toàn khác?

“Trước khi ra đi, Quốc sư đã giao hình nhân này lại cho tại hạ, bảo tại hạ nhất định phải đưa Hoàng tử về, bị bất đắc dĩ, kính xin Vương gia thứ lỗi.”

Lão giả Vu gia lấy ra một hình nhân, trên hình nhân còn có vài sợi tóc quấn quýt.

“Không ngờ, một người vẫn luôn ở trong Thần điện không hề để ý đến thế sự như lão mà lần này cũng ra tay, thật là vô cùng mạnh tay.”

Nam Cung Thương không ngờ, lần này không chỉ có Hách Liên Cảnh Đằng mà cả Quốc sư vẫn luôn luôn ở trong Thần điện chưa bao giờ bước ra ngoài cũng tham dự vào việc này, chẳng trách, những ngày gần đây tốc độ lại nhanh như vậy. Dù cho lão có là Quốc sư, nhưng nếu gây thương tổn cho nàng thì hắn vẫn sẽ không tha thứ.

“Hoàng tử đừng nóng vội, Hoàng tử có đoạt được hình nhân thì cũng vô dụng thôi, nhất định phải biết cách phá giải thì mới có thể khiến Vương phi tỉnh lại, bằng không, nếu cố gắng phá giải thì sẽ chỉ làm Vương phi bị thương, Hoàng tử không phải là chưa từng gặp việc này.”

Lão giả Vu gia thấy Nam Cung Thương động sát khí, lập tức lui về phía sau một bước, giải thích.

Nam Cung Thương có võ công cao thâm khó lường, ông đã từng chứng kiến, dù cho ông có giao chiến với Nam Cung Thương thì cũng không chắc đã thắng được, ông dùng thủ đoạn này, mục đích duy nhất chính là không cho Nam Cung Thương ra tay.

Vu gia am hiểu nhất không phải là võ công, mà là vu thuật và thuật nguyền rủa.

Nghe hai người nói chuyện, Âu Dương Thiển Thiển lục lọi ký ức trong đầu một cách cẩn thận.

Đúng là lúc ở Vô Thanh cốc nàng đã từng đọc được ở trong sách về Vu gia ở Vu sơn, nhưng Vu gia đã lánh đời mấy chục năm, không tham dự bất kỳ cuộc tranh đấu nào trên triều đình hay trong giang hồ, vì sao Hách Liên Cảnh Đằng lại đột nhiên mời Vu gia ra tay, xem tình huống, cũng không có ý muốn làm hại Nam Cung Thương, lẽ nào mục đích của Hách Liên Cảnh Đằng chỉ là muốn đưa Nam Cung Thương trở về. Sẽ không, sẽ không đơn giản như vậy, đến tột cùng là cái gì, nàng đoán không ra.

Còn có vị Quốc sư mà lão giả Vu gia nhắc đến nữa, căn cứ vào ghi chép trong sách vở, ngay từ ngày đầu mới thành lập, Vương triều Thiên Thánh đã xây dựng Thần điện, trong Thần điện thờ phụng một vị Quốc sư, mỗi một Hoàng Đế kế vị, đều sẽ đổi một Quốc sư phụ tá, nhưng sau khi Hách Liên Cảnh Đằng kế vị thì Quốc sư nhưng rất ít tham dự vào quốc sự của Thiên Thánh, ngược lại còn quanh năm ở trong Thần điện, rất ít xuất hiện trước mắt mọi người, trong vô thức, trở thành sự tồn tại thần bí nhất của Thiên Thánh. Thậm chí có không ít người không biết đến sự tồn tại của người Quốc sư này, càng không biết thân phận của ông ta.

“Mục đích của ngươi?”

Nam Cung Thương lạnh lùng nói.

Không ngờ, chuyến này đối phương lại đem theo thứ khó đối phó đến vậy, thật sự là khiến hắn bất ngờ.

“Hoàng tử đi theo ta, ta liền thả Vương phi ra, thế nào?”

Lão giả Vu gia nói.

Nghe lão giả nói vậy, Âu Dương Thiển Thiển cố gắng thoát khỏi khống chế, nhưng mà thật giống như bị nguyền rủa, nàng vẫn tỉnh táo nhưng không sao nhúc nhích được.

Nam Cung Thương nhìn khuôn mặt Âu Dương Thiển Thiển, nhẹ nhàng chạm vào má Âu Dương Thiển Thiển, in một nụ hôn lên trán nàng, không nỡ, tức giận và tự trách lần lượt ùa vào lòng Nam Cung Thương.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực đến vậy, lần đầu tiên hắn không bảo vệ chu toàn được cho nàng.

“Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi giải thuật cho Thiển Thiển thì ta sẽ theo ngươi về Thiên Thánh.”

Nam Cung Thương lạnh lùng nói, cách đó không xa Sơ Tình Lục Nhụy muốn xông ra, lại bị Ám Dạ kéo lại.

Manh Manh nghe được mấy người nói chuyện, có chút không rõ vì sao, cứ nhìn chòng chọc vào Âu Dương Thiển Thiển, thủ thế chờ đợi.

“Được, Hoàng tử yên tâm, Quốc sư đã thông báo, sẽ tuyệt đối không thương tổn Vương phi, ta cũng tuyệt không có ý gây thương tổn đến Vương phi, chỉ muốn xin mời Hoàng tử theo ta về Thiên Thánh, nhiệm vụ của ta cũng coi như xong rồi.”

Lão giả Vu gia nói, ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Thương khiến trong lòng ông căng thẳng, nếu như thật sự đắc tội với Nam Cung Thương thì sợ là Vu gia sẽ phải đối mặt với tai ương ngập đầu, thầm nghĩ.

‘Lần này, tiểu tử kia đã giao cho lão phu một nhiệm vụ gian khổ, còn không biết tiểu tử này sẽ ghi hận Vu gia như thế nào đây.’

“Lúc nào thì ngươi mới giải thuật cho Thiển Thiển?”

Nam Cung Thương lạnh lùng hỏi.

Hắn đã từng xem qua những ghi chép về thuật thức ở trong cung, nhưng chưa từng chứng kiến, bây giờ xem ra, quốc sự còn phức tạp hơn sự tưởng tượng của hắn nhiều.

“Chờ Hoàng tử theo ta rời khỏi thành, ta sẽ giải thuật thức cho Vương phi, với tính cách của Hoàng tử, đương nhiên sẽ không lật lọng, ta cũng nói lời giữ lời, thế nào?”

Lão giả Vu gia nói.

Những năm gần đây, ông có biết ít nhiều về cuộc sống của Nam Cung Thương, tuyệt đối không phải là một kẻ lật lọng, thông minh lại tinh thông tính toán, nhưng cũng là người tuân thủ hứa hẹn.

“Được, hi vọng ngươi nói lời giữ lời, nếu Thiển Thiển có chuyện không may thì ta nhất định sẽ diệt hết Vu gia của ngươi, chôn cùng Thiển Thiển.”

Nam Cung Thương không muốn mạo hiểm. Hắn đã dự liệu rằng vị Quốc sư thần bí kia sẽ ra tay, nhưng hắn không ngờ lão lại nhằm vào nàng, hắn đã lơ là không bảo về tốt cho nàng.

Nam Cung Thương nhẹ nhàng ôm lấy Âu Dương Thiển Thiển, chậm rãi bước vào phòng, nhìn mọi thứ quen thuộc, trong phòng vẫn còn phảng phất hương thơm.

Hắn đặt Âu Dương Thiển Thiển lên giường, đắp kín chăn, nhìn vào đôi mắt trong suốt có thể phản chiếu cả thế gian của Âu Dương Thiển Thiển, đột nhiên nhớ tới cảm giác bất an lúc chiều nay của Âu Dương Thiển Thiển.

Có lẽ Manh Manh cảm nhận được sự biến hóa của Âu Dương Thiển Thiển nên nhảy thẳng lên giường, nằm bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, muốn an ủi nàng, cố gắng cọ bộ lông xù vào Âu Dương Thiển Thiển, ánh mắt màu tím lộ ra tia lo lắng nồng đậm.

“Thiển Thiển, không sao đâu, sẽ rất nhanh không sao nữa rồi, ta sẽ xử lý tốt mọi việc rồi trở về đón nàng, nàng nhớ chờ ta, chăm sóc thật tốt cho bản thân, biết chưa?”

Nam Cung Thương nhẹ nhàng xoa xoa lên gò má Âu Dương Thiển Thiển, nhỏ giọng nói. Đây là lần đầu tiên hắn hận sự bất lực của mình.

“Thiển Thiển, ta yêu nàng, xin lỗi vì đã không bảo vệ được nàng, lần sau gặp mặt, dù cho có dốc hết thiên hạ, ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”

Nam Cung Thương nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ của Âu Dương Thiển Thiển, thì thầm nói, trong lòng lòng tràn đầy yêu thương và áy náy.

Đối với hắn, ly biệt là điều mà hắn không hề muốn.

Âu Dương Thiển Thiển cố gắng dùng ánh mắt để truyền đạt suy nghĩ của mình, trong lòng không ngừng nói ‘đừng đi.’ nhưng vẫn không thể mở miệng nói ra được.

‘Mình vừa mới thổ lộ tâm ý, lẽ nào đã phải chia ly sao? Không, mình không muốn, ít nhất cũng phải dẫn mình cùng đi.’

“Không sao đâu, Thiển Thiển, ta sẽ trở về đón nàng, Thiên Thánh có rất nhiều nguy hiểm, xin lỗi, ta không thể đưa nàng đi cùng được, tha thứ cho ta, hãy chăm sóc tốt chính mình.”

Nam Cung Thương hiểu được tâm ý trong ánh mắt Âu Dương Thiển Thiển, áy náy nói.

Nếu là những người khác, có lẽ hắn không cần lo lắng, nhưng Quốc sư thần bí kia thì hắn lại chưa từng gặp, bây giờ, để Âu Dương Thiển Thiển ở lại, có lẽ nàng sẽ tức giận, nhưng nàng sẽ được an toàn, chỉ có nàng là hắn không muốn đặt vào trong vòng nguy hiểm.

Âu Dương Thiển Thiển muốn nói ‘không được’ nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

“Thiển Thiển, chờ ta.”

Nam Cung Thương in một nụ hôn lên môi Âu Dương Thiển Thiển, sau đó lấy từ trong lồ ng ngực ra một chiếc vòng ngọc, đeo lên tay Âu Dương Thiển Thiển, sau đó xoay người rời hỏi phòng.

“Vương gia, người thật sự muốn ra đi sao? Vì sao không mang theo tiểu thư cùng đi?”

Lục Nhụy lập tức tiến lên, trực tiếp chất vấn. Nàng không hiểu, vì sao đã thể hiện tâm ý với nhau rồi mà hắn lại muốn ra đi một mình.

“Lục Nhụy, thay ta chăm sóc thật tốt cho Thiển Thiển, nói với nàng một tiếng, ta sẽ cố gắng mau trở lại.”

Nam Cung Thương nhìn gian phòng một chút, sau đó nói.

Trong phòng, Âu Dương Thiển Thiển nằm ở trên giường, lần đầu tiên cảm thấy mình bất lực đến vậy. Nàng nỗ lực thoát khỏi ràng buộc. Không phải bọn họ đã hẹn là sẽ cùng đi sao, đã lên kế hoạch khởi hành rồi, không ngờ lại xảy ra việc này, nàng không thể để một mình hắn đi đối mặt với nguy hiểm được.

“Không được… đi…”

Âu Dương Thiển Thiển cố gắng phát ra âm thanh, nhưng Nam Cung Thương đã rời phòng nên không nghe thấy.

Đứng ở trong vườn, nhìn sợi tóc quấn quanh hình nhân đột nhiên bị đứt, lão giả Vu gia giật thót, nghĩ thầm.

‘Lẽ nào trên thế giới này lại có người có thể tránh thoát khỏi sự ràng buộc của thuật thức, điều này hoàn toàn không thể.’

Lão giả thấy Nam Cung Thương đi ra, lập tức giấu hình nhân vào trong tay áo, không cho Nam Cung Thương nhìn thấy.

“Hoàng tử, có thể đi được chưa?”

Lão giả nói với Nam Cung Thương, chỉ muốn mau chóng đưa Nam Cung Thương rời đi, một khi Âu Dương Thiển Thiển thật sự tránh thoát được ràng buộc của thuật thức thì sợ là những người đi chuyến này sẽ đều mất mạng.

“Được.”

Nam Cung Thương sâu sắc nhìn ra phía sau một cái, trong mắt tràn đầy vẻ không muốn. Đúng lúc đó, một bóng xanh tấn công lão giả.

“Dám làm tổn thương tiểu thư, ngươi đáng chết.”

Khinh công của Lục Nhụy vốn hết sức lợi hại, bây giờ, dùng hết toàn lực, tốc độ lợi hại, suýt chút nữa thì lão giả không kịp phản ứng lại, nhưng chưởng của Lục Nhụy còn chưa động vào người lão giả thì đã bị một luồng nội lực đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi.

Ông lão xoay người, đang muốn lấy mạng Lục Nhụy thì Nam Cung Thương lập tức quát bảo ngưng lại, nói:

“Dừng tay.”

“Hoàng tử đã lên tiếng thì ta liền tha cho nàng một mạng.”

Lão giả xem thường nhìn Lục Nhụy một cái. Thân thủ kém như vậy mà dám ra tay với ông ta, hữu dũng vô mưu, nhưng lại bỏ qua ánh mắt đắc ý trong đáy mắt Lục Nhụy.

“Vương gia, ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư, xin Vương gia yên tâm.”

Sơ Tình lập tức đi tới, nâng Lục Nhụy dậy, nói với Nam Cung Thương.

Nàng không ngờ, lần này, bọn họ lại ra tay với Âu Dương Thiển Thiển. Âu Dương Thiển Thiển là điểm yếu của Nam Cung Thương, bây giờ xem ra, sợ là đối phương đã có kế hoạch từ trước.

Sơ Tình biết, cho dù nàng có ra tay thì cũng chỉ là chuyện vô bổ, trong lòng nàng tự trách, âm thầm thề, nhất định phải luyện võ công thật giỏi, đến lúc cần thì có thể báo thù cho tiểu thư.

Trơ mắt nhìn Nam Cung Thương rời đi, tim Lục Nhụy và Sơ Tình chìm xuống. Sau khi Nam Cung Thương đi khuất, hai người trở về phòng, nhìn Âu Dương Thiển Thiển nằm ở trên giường, trong lòng tràn đầy áy náy.

“Thương đâu?”

Sau một hồi giãy dụa, cuối cùng Âu Dương Thiển Thiển đã có thể nói ra lời, nhìn thấy tay chân không hề bị khống chế, thấy Lục Nhụy đi vào, lập tức hỏi.

“Vương gia đã rời đi rồi. Tiểu thư, xin lỗi, muội không thể ngăn cản được Vương gia.”

Sắc mặt Lục Nhụy trắng bệch, nước mắt rơi xuống, muốn trách bản thân bất lực, giọng nói run rẩy, vừa rồi nếu không có Nam Cung Thương ngăn cản, sợ là nàng đã mất mạng rồi.

“Nha đầu ngốc, Sơ Tình, đưa một viên ngọc hư hoàn cho Lục Nhụy ăn vào.”

Âu Dương Thiển Thiển cảm giác mình có thể nói được một cách rõ ràng, nên nói.

Sơ Tình nhanh chóng đưa một viên ngọc hư hoàn cho Lục Nhụy ăn vào, sắc mặt Lục Nhụy tốt hơn rất nhiều, Âu Dương Thiển Thiển cũng có thể chống đỡ thân thể của mình, chậm rãi ngồi dậy.

“Tiểu thư, muốn đuổi theo sao?”

Sơ Tình hiểu rõ tâm ý của Âu Dương Thiển Thiển, lập tức hỏi, nếu bây giờ mà đuổi theo thì có lẽ vẫn còn kịp.

“Không…”

Trong lòng nàng biết rõ, Nam Cung Thương không mang theo nàng cùng đi, là vì lo ngại năng lực của vị Quốc sư kia, cũng không ngờ, lần này người đến đây lại là Vu gia, xem thân phận của lão giả thì có vẻ như địa vị ở Vu gia cũng không nhỏ.

Tại Thiên Thánh, địa vị của Vu gia ở Vu sơn trên giang hồ dứt khoát không thua gì Ngục môn, hoặc có thể nói là còn thần bí hơn, nhưng đã mai danh ẩn tích khỏi giang hồ gần ba mươi năm, nay đột nhiên xuất hiện trong chốn giang hồ, sợ lại là có một hồi gió tanh mưa máu. Nam Cung Thương không mang theo nàng rời đi, đơn giản là vì sự an toàn của nàng, sao nàng lại không hiểu, bây giờ, nếu nàng xuất hiện bên cạnh Nam Cung Thương thì chắc chắn là Nam Cung Thương sẽ càng lo lắng.

“Tiểu thư, muội đã hạ cổ trên người lão già kia, nếu muốn đuổi theo, nhất định chúng ta có thể đuổi kịp.”

Lục Nhụy cho rằng Âu Dương Thiển Thiển không biết tung tích của đối phương nên lập tức nói.

Nàng liều mạng một chưởng, không phải là muốn gϊếŧ hại lão giả, mà là để tới gần lão giả, rồi hạ cổ trên người lão giả.

“Lục Nhụy, muội quá mạo hiểm, cũng còn may là muội không sao.”

Chuyện hôm nay, khiến nàng nhìn thấu rất nhiều, luận thực lực, nàng còn rất kém cỏi, có lẽ vì nàng từng muốn sống một cuộc sống đơn giản, nhưng hôm nay, nàng đã là người trong cuộc, sẽ tuyệt đối không cho phép kẻ nào ức hϊếp. Lần sau, nàng sẽ tuyệt đối không để mình bị khống chế, sự vô lực như vậy, chỉ nếm trải một lần là đủ rồi.

“Tiểu thư, muội nhất định sẽ nỗ lực luyện tập khinh công, lần sau, sẽ tuyệt đối không để kẻ khác gây tổn thương tới muội.”

Nàng không tu luyện được võ công, chỉ có khinh công đạp tuyết không để lại dấu chân là pháp bảo giữ mạng của nàng, để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, vì không muốn khiến Âu Dương Thiển Thiển lo lắng, nhất định nàng phải chăm chỉ luyện tập mới được.

“Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”

Sơ Tình nhìn Âu Dương Thiển Thiển, hỏi.

Giờ khắc này, trong lòng Âu Dương Thiển Thiển hẳn là đang vô cùng lo lắng.

“Nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai nói sau đi.”

“Nhưng mà, bây giờ Vương gia không rõ tung tích, tiểu thư…”

Sơ Tình biết tâm ý của Âu Dương Thiển Thiển đối với Nam Cung Thương. Âu Dương Thiển Thiển bình tĩnh, ngược lại càng khiến nàng thêm lo lắng, sợ Âu Dương Thiển Thiển sẽ làm ra việc gì quá khích.

“Sơ Tình, không cần lo lắng, ta biết tung tích của Thương, nhưng bây giờ, tạm thời chúng ta không thể đuổi theo được, còn có một số việc chưa được giải quyết.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn những thứ quen thuộc trong phòng, khắp nơi đều là hình bóng thân quen ấy, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Đám người lần này không hề có ý muốn gây thương tổn cho Nam Cung Thương, bây giờ cho dù nàng xuất hiện, cũng không có cách nào cứu được Nam Cung Thương, chỉ có một người có thể bảo vệ được Nam Cung Thương, điều nàng có thể làm cũng chỉ có như vậy, dù nàng không muốn quấy nhiễu cuộc sống bình an của Thượng Quan Dao, nhưng bây giờ nàng không thể không làm như vậy.

“Sơ Tình, Ám Dạ vẫn còn ở đó chứ?”

Tuy nàng không thể động đậy, nhưng vẫn nhìn thấy Ám Dạ ngăn cản Lục Nhụy và Sơ Tình, sau một hồi im lặng, nàng hỏi.

“Chủ mẫu, thuộc hạ đây.”

Nửa tháng trước, hắn rời khỏi phủ Chiến Vương, đi tới Vô Thanh cốc, Nam Cung Thương đã từng thông báo với hắn, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn đều phải ở lại bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển. Bây giờ, cũng là như vậy, hắn không đi theo Nam Cung Thương.

“Ám Vũ có đi theo bên cạnh Thương không?”

Âu Dương Thiển Thiển lập tức hỏi. Bây giờ nàng không có cách nào liên lạc được với Nam Cung Thương, cho dù có cách cũng không thể liên hệ, bây giờ, chỉ có để Ám Dạ và Ám Vũ liên hệ với nhau.

“Vâng, bây giờ có một đội ám vệ phụ trách bảo vệ chủ nhân, một đội phụ trách bảo vệ chủ mẫu.”

Ám Dạ đáp lại. Nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy nghi vấn với đối thủ lần này.

Với thuật nhϊếp hồn của hắn, chắc chắn là không thể khống chế được Âu Dương Thiển Thiển, đối phương lại chỉ dùng một hình nhân mà đã có thể khống chế được Âu Dương Thiển Thiển, thủ pháp cỡ này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, hắn tự nhận là đã du lịch khắp thiên hạ mà vẫn chưa từng gặp.

“Bây giờ ngươi mang theo tất cả ám vệ, đuổi theo Ám Vũ, thông báo với Thương một câu: Nắm giữ thiên hạ cũng được, sát phạt thiên hạ cũng được, ta đều sẽ ở bên cạnh chàng.”

Âu Dương Thiển Thiển suy nghĩ hồi lâu rồi sau đó mở miệng nói.

“Chủ mẫu, thuộc hạ có thể truyền tin cho Ám Vũ, nhưng thuộc hạ không thể rời đi.”

Ám Dạ trực tiếp cự tuyệt. Hắn biết rõ vị trí của Âu Dương Thiển Thiển trong lòng Nam Cung Thương, tuyệt đối không thể để Âu Dương Thiển Thiển đưa thân vào vòng nguy hiểm.

“Ám Dạ, ngươi cũng biết rõ, năm trăm năm trước, khi Thiên Thánh vừa thành lập, cảnh nội luôn có những sức mạnh thần bí còn tồn tại, bây giờ, Vu gia ở Vu sơn, rồi cả Quốc sư thần bí kia nữa, nếu bọn họ đã mang Thương đi thì sẽ không ra tay với ta. Ta nghĩ, ngươi đã sớm biết, ta là chủ nhân của Ngục môn, Ngục môn có thể làm bá chủ một phương giống Ma môn, tất nhiên là phải có bản lĩnh, quan trọng nhất chính là, ngươi ở bên cạnh Thương thì ta mới yên tâm.”

Con đường phía trước khó dò, điều duy nhất mà nàng có thể làm chính là không phân tán thế lực của Nam Cung Thương. Trong Thiên Thánh, có rất nhiều người không muốn sự tồn tại của Nam Cung Thương, nếu Ám Dạ và Ám Vũ đều ở bên cạnh Nam Cung Thương thì nàng sẽ càng thêm yên tâm một chút.

“Nhưng mà…”

“Không cần ‘nhưng mà.’ ta sẽ ở lại đây, chờ Thương tới đón ta. Bây giờ Thương đang đối mặt với nguy hiểm, ta không thể ở bên cạnh chàng, có ngươi ở bên cạnh chàng, ta sẽ càng thêm yên tâm thêm một ít.”

Âu Dương Thiển Thiển trực tiếp ngắt lời Ám Dạ.

Ngay từ lúc Nam Cung Thương rời đi, nàng cũng đã đã hạ quyết định, Ám Dạ ở bên cạnh nàng thì nàng không thể thực hiện được kế hoạch của mình.

“Vâng, chủ mẫu.”

Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, Ám Dạ do dự một chút sau rồi nói. Chỉ cần Âu Dương Thiển Thiển không rời khỏi Nhật Diệu, dựa vào sự thông minh của Âu Dương Thiển Thiển, tất nhiên sẽ có năng lực tự vệ.

Thế cuộc ở Thiên Thánh rất phức tạp, lần này Vu gia cũng tham gia, những năm qua, hắn thu thập vô số tin tức tình báo của Thiên Thánh, nhưng mọi việc luôn có điều bất ngờ, và những bất ngờ này khiến thế cuộc càng thêm khó dò.

“Ám Dạ, mang theo cái này, nó sẽ cho ngươi biết phương hướng của Vương gia.”

Lục Nhụy lấy từ trong lồ ng ngực ra một chiếc lọ trong suốt, bên trong chiếc lọ là một con cổ trùng nho nhỏ, đầu hướng về phương hướng của Nam Cung Thương.

“Cổ theo dấu, vừa rồi là bởi vì…”

“Hạ cổ, ngươi thật sự cho rằng ta hữu dũng vô mưu, muốn chết sao? Được rồi, đừng dông dài nữa, đi nhanh lên, ngươi không thấy tiểu thư lo lắng cho Vương gia sao? Đúng rồi, đây là đồ ăn của tiểu cổ, nhớ là cứ mười ngày phải cho nó ăn một lần.”

Lục Nhụy lập tức đưa chiếc lọ cho Ám Dạ, còn đưa một cái túi nhỏ, trong đó chứa rất nhiều viên thuốc nho nhỏ, sau đó giục.

“Đa tạ, có nó, thì sẽ dễ dàng hơn.”

Ám Dạ tiếp nhận cổ theo dấu, nói.

Ám Dạ hành lễ với Âu Dương Thiển Thiển rồi rời khỏi phòng. Cảm nhận được hơi thở đã biến mất, Âu Dương Thiển Thiển thở phào một hơi, thân thể vốn không thể nhúc nhích đã khôi phục.

Lúc này Ám Dạ đuổi theo, với tốc độ của lão giả đó, thì chắc phải ngày hôm sau mới đuổi kịp Nam Cung Thương, mà một ngày sau là nàng có đủ thời gian rồi.

= = = = = = = = = = = = = = =

Nhóm lão giả cưỡi ngựa lao về hướng Thiên Thánh. Nhìn sợi tóc quấn quanh hình nhân đã bị đứt, lão giả hít một hơi thật sâu. Nếu như chậm một bước thì sợ là ông sẽ không có cách nào đưa Nam Cung Thương rời đi.

‘Xem ra, vị Vương phi này, cũng không phải phàm nhân.’

“Hiện tại, có thể giải thuật thức cho Thiển Thiển chưa?”

Nam Cung Thương dừng ngựa, liếc mắt nhìn về phía Kinh thành, sau đó nói với lão giả.

“Hoàng tử yên tâm, tại hạ đã giải rồi, Vương phi không sao, Hoàng tử, chúng ta vẫn nên nhanh chân lên.”

Ông lão giục.

“Được.”

Nam Cung Thương nhìn lại Kinh thành một lần cuối rồi lập tức giục ngựa chạy đi.

= = = = = = = = = = = = = = =

Âu Dương Thiển Thiển đứng dậy, nhìn bầu trời, ánh sao lấp lánh, thỉnh thoảng có những đám mây đen che khuất ánh sao, giống như tâm trạng lúc này của nàng.

“Tiểu thư, nhất định Vương gia sẽ không có chuyện gì.”

Sơ Tình thấy Âu Dương Thiển Thiển đờ ra rất lâu, nhẹ giọng khuyên giải.

“Ta biết, giờ mẫu thân đang ở đâu?”

Bây giờ chỉ có Mộ Đông Thần mới có thể giúp đỡ được việc của Nam Cung Thương, lúc sứ thần Thiên Thánh rời đi, Mộ Trường Phong cũng rời đi luôn, sợ là hắn đã biết chuyện liên quan đến Vu sơn, bây giờ xem ra, nàng đã bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ.

Lão giả Vu sơn hẳn là người mà Hách Liên Cảnh Đằng mời tới, mục đích là mang Nam Cung Thương về Thiên Thánh, xem hành động, tất nhiên sẽ không làm thương tổn đến tính mạng của Nam Cung Thương, điểm ấy, sợ là Mộ Trường Phong đã biết từ trước, vì lẽ đó, lúc rời đi, Mộ Trường Phong mới nói với nàng rằng hắn chờ nàng ở Vũ thành, bảo nàng phải cẩn thận, phải kiên cường.

Mộ Trường Phong đi chuyến này, đúng là vì hòa bình của bốn nước sao? Hay là có mục đích gì khác, bây giờ, tất cả đều trở thành những câu đố.

“Mộ Vương gia mang theo phu nhân nghỉ ngơi mấy ngày ở Vô Thanh cốc, tính toán hành trình, bây giờ hẳn là vừa lướt qua biên cảnh, tiến vào cảnh nội Thiên Thánh.”

Sơ Tình nghĩ đến tin tức được gửi đến từ mấy ngày trước đây, lập tức bẩm báo.

Âu Dương Thiển Thiển gật gật đầu, cầm lấy giấy bút trên bàn, sau đó nhanh chóng viết một phong thư, chờ mực khô rồi liền lấy từ trong hòm thuốc ra một bình nước thuốc, quét lên trên giấy, trong nháy mắt chữ đã biến mất, chờ khô rồi thì lại viết một lá thư khác lên trên.

“Cho người đưa tin cho Mộ thúc thúc, lại truyền tin cho người hầu hạ ở bên cạnh mẫu thân, chờ sau khi thư đến thì bảo cho Mộ thúc thúc biết cách đọc thư.”

Đây là cách viết thư độc quyền của Ngục môn, để viết những thư tín cơ mật, tuy trong quân cũng có người sử dụng, nhưng nàng đã thay đổi một chút, viết thêm một lá thư khác trên tờ giấy trắng.

“Vâng, tiểu thư.”

Sơ Tình lập tức tiếp nhận bức thư, rời khỏi phòng.

“Tiểu thư, người định rời khỏi đây sao?”

Từ trước đến giờ Lục Nhụy luôn không nhạy cảm nhưng vẫn cảm nhận được sự thay đổi của Âu Dương Thiển Thiển, lập tức hỏi.

“Ừm, nhưng mà phải đợi thêm vài ngày nữa.”

Mọi người trong phủ Chiến vương đều từng theo Nam Cung Thương chinh chiến nhiều năm trên sa trường, đều là những người trung thành, hôm nay Vương phủ rơi vào vòng tranh đấu, trong bóng tối có không ít người giám thị, nếu nàng cứ rời đi như thế thì những người trong Vương phủ sẽ không thể may mắn thoát được, nàng nhất định phải xử lý tốt những việc mà Nam Cung Thương chưa kịp xử lý.

Bình luận

Truyện đang đọc