MINH VƯƠNG ĐỘC PHI


Gió nhẹ phe phẩy dường như có thể thổi vào tận trái tim.
Trọng sinh đã năm năm, điều duy nhất khiến Âu Dương Thiển Thiển cảm khái chính là không khí, không khí của thời đại này, cho dù là ở đâu thì cũng tràn ngập hơi thở tự nhiên, không giống như ở thế kỷ hai mươi mốt.
“Tiểu thư, bồn xà tín tử phải xử lý thế nào?”
Tuy chút độc này vô hại với bọn họ, nhưng cũng không muốn nhìn cho bẩn mắt.
“Ta nhớ là có một loại phong tín tử màu hồng nhạt giống xà tín tử như đúc, ngày mai ra bên ngoài mua một bồn về thay thế là được rồi.”
Kẻ có thể nghĩ ra trò này chắc chắn là không tầm thường, nàng không muốn rút dây động rừng, phải làm bộ bị trúng độc để xem kẻ đứng sau lưng Lí Ngọc Cầm là ai.
“Hiểu rồi, ngày mai muội sẽ lập tức đi làm.”
Sơ Tình khẽ cười nói.
Có thù tất báo là quy tắc của Âu Dương Thiển Thiển.

Không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào, nàng gần như có thể nhìn thấy trước được kết cục của Lí Ngọc Cầm.
“Sơ Tình, ta ra ngoài một chút, nếu có người đến thì cứ nói là ta đã nghỉ ngơi.”
Để phòng bất trắc, Âu Dương Thiển Thiển dặn dò.
“Vâng, tiểu thư.”
Sơ Tình không yêu cầu đi theo, với võ công của nàng, nếu đi theo Âu Dương Thiển Thiển thì khó đảm bảo là sẽ không làm vướng chân.


Lúc trước Âu Dương Thiển Thiển nghĩ cách đưa nàng đến bên cạnh cũng chính là để đối phó với những đấu đá nội trạch.
Âu Dương Thiển Thiển thay bộ y phục dạ hành, phi thân biến mất khỏi Khóa Xuân các.
Sau khi rời khỏi Khóa Xuân các, Âu Dương Thiển Thiển căn cứ theo trí nhớ, phi thân đến phủ Chiến Vương, đi vòng ra vườn sau của phủ Chiến Vương, phi thân lẻn vào trong phủ Chiến Vương.
Trong phủ Chiến Vương, gió nhẹ lướt qua, dường như có thể nghe thấy cả tiếng liễu rì rào, khắp xung quanh không có đèn đuốc sáng trưng như Tướng phủ mà có mấy phần âm u, khó trách lại bị gọi là Âm phủ, xem ra, trong phủ Chiến Vương, cất giấu không ít bí mật.
Nhìn ngó hồi lâu, chỉ có một chỗ là phòng bị mỏng manh, nàng đi đến, nhìn lên thì thấy tấm biển viết ba chữ to ‘Thiên Vũ các.’ Âu Dương Thiển Thiển không khỏi nhớ tới Liễu Tông Nguyên từng viết trong tập Giang Tuyết rằng: ‘Ngàn sơn chim bay hết, vạn dặm chẳng bóng người.’
Âu Dương Thiển Thiển vừa định phi thân lướt qua tường vây thì lại phát hiện trong vườn có bày trận pháp, đi nhầm một bước, sẽ bị nhốt trong trận, nếu nàng nhìn không lầm thì đây hẳn là trận tuyệt sát, tiến vào trong trận, chỉ có một con đường sống, còn lại đều là đường chết.
Nàng cũng mới chỉ từng nhìn qua trận pháp này trong một quyển sách, thật không ngờ là lại có người bố trí trận pháp này trong vườn.

Xem ra phủ Chiến Vương cũng không được yên bình.
Trận tuyệt sát khiến Âu Dương Thiển Thiển vô cùng hưng phấn.

Trận pháp ở Vô Thanh cốc đều do Quỷ Cốc Tử tự tay bố trí, nàng là đồ đệ của Quỷ Cốc Tử, sao lại không có hứng thú với trận tuyệt sát này kia chứ?
Âu Dương Thiển Thiển phi thân tiến vào trong trận, vừa mới đi vào, thì đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bốn phía âm u nặng nề, dường như không có một chút hơi người.
“Chủ tử, có người xâm nhập Thiên Vũ các.”
Huyền Phong cảm giác được trận pháp thay đổi, lập tức tiến vào trong thư phòng bẩm báo.
“Không cần để ý.”
Nam Cung Thương khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ Tần Cảnh Hạo còn chưa buông tha sao? Lại còn dám phái người xâm nhập Thiên Vũ các, trong vườn có trận tuyệt sát, ngày mai hắn chỉ cần cho người nhặt xác là được.

Phủ Chiến Vương được xưng là Âm phủ không phải là không có công của trận pháp này.
Ước chừng sau một khắc chung, Âu Dương Thiển Thiển vẫn còn loay hoay trong trận.
Sau khi tiến vào trong trận, Âu Dương Thiển Thiển mới phát hiện, trận này không chỉ là trận tuyệt sát, mà trong trận tuyệt sát lại còn bố trí trận ảo nữa.
Nam Cung Thương sao? Không hổ là tuổi còn trẻ, đã được ca tụng là Chiến Vương, xem ra, thật sự có tài.
Sau hai khắc chung, cuối cùng Âu Dương Thiển Thiển cũng ra khỏi trận, đi tới dưới lầu.
Sau khi ra khỏi trận pháp, nàng phát hiện trước một tiểu lâu có một con sông rộng chừng ba thước, nhìn khắp bốn phía, so với sát khí trong trận tuyệt sát vừa rồi thì đây đúng là tiên cảnh.
Xem ra, Nam Cung Thương cũng rất biết hưởng thụ.
Nương theo ánh trăng, Âu Dương Thiển Thiển thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, lại không biết rằng cảnh tượng này đã lọt vào mắt Nam Cung Thương, trong mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc nhàn nhạt.
Hắn thật không ngờ, người nửa đêm xâm nhập lại là Âu Dương Thiển Thiển, điều khiến hắn kinh ngạc là Âu Dương Thiển Thiển lại có thể phá được trận tuyệt sát, huống chi trong trận tuyệt sát còn có trận ảo, dường như trên người Âu Dương Thiển Thiển tràn ngập bí ẩn.
“Cách đến thăm của Nhị tiểu thư thật là đặc biệt, nếu Nhị tiểu thư thích, thì ban ngày có thể đến thăm, tất nhiên là ta sẽ đích thân tiếp kiến.”
Nam Cung Thương đeo mặt nạ, ngồi trên xe lăn, xuất hiện ở bờ bên kia của con sông nhỏ.
“Nếu không phải vào ban đêm thì làm sao có thể thưởng thức được ánh trăng mờ ảo này, hơn nữa lại còn cả sát khí từ trận tuyệt sát nữa chứ?”
Đối phương đã nhận ra nàng, nàng cũng không cần che giấu nữa, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng kinh ngạc.


Nàng đã dùng mạng che mặt để che khuất dung mạo, lại chưa bao giờ gặp Nam Cung Thương, sao Nam Cung Thương lại nhận ra nàng.
“Nhị tiểu thư đã đi đường xa đến, thì qua đây uống chén trà, thế nào?”
Có thể xâm nhập vào Thiên Vũ các thì sao lại không thể bay vọt qua con sông nhỏ rộng ba thước chứ?
“Cũng được, đúng lúc ta đang khát nước.”
Đã nhận ra nàng thì nàng cũng không cần phải cố che giấu làm gì, vừa vặn xem Nam Cung Thương này là người ra sao cũng được.
“Mời.”
Nam Cung Thương vừa dứt lời, Âu Dương Thiển Thiển đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tốc độ cực nhanh, khiến Nam Cung Thương vô cùng kinh ngạc, dưới sông nhỏ có phi ngư, Âu Dương Thiển Thiển lại không hề e dè gì cả.
“Nhị tiểu thư thích thưởng thức ánh trăng mờ ảo, hay là vào trong đình hóng mát để thưởng thức, thế nào?”
Nam Cung Thương chỉ vào một tòa đình hóng mát tinh xảo bên cạnh tiểu lâu, nói.
“Khách xin theo chủ.”
Xem ra, Nam Cung Thương có vài phần phòng bị với nàng.

Tuy hắn đeo mặt nạ, nhưng nàng luôn cảm thấy Nam Cung Thương trước mắt có vài phần quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng khí chất lạnh lẽo thế này thì lại chưa từng gặp.
Hai người ôm hai suy nghĩ khác nhau cùng đi vào trong đình hóng mát.

Một tiểu tư che mặt bưng một ấm trà tới, đặt xuống, không nói năng gì mà lập tức phi thân rời đi.
“Nhị tiểu thư, mời.”
Nam Cung Thương rót cho Âu Dương Thiển Thiển một chén trà rồi nói.
“Trà tuyết sơn ngân châm được pha bằng nước từ tuyết đọng trên hoa mai, trà ngon.”
Âu Dương Thiển Thiển nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi tán thưởng nói.

Trà thơm ngát lại thoang thoảng hương mai, quả nhiên là trà ngon hiếm có.
“Nhị tiểu thư thích chính là sự ca ngợi lớn nhất rồi, xem ra không thể tin vào lời đồn đại, Nhị tiểu thư, nàng thấy thế nào?”
Trà tuyết sơn ngân châm vô cùng quý hiếm, cho dù là Hoàng cung cũng ít khi có, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển chỉ nhấp một ngụm nhỏ mà đã nhận ra vị của trà tuyết sơn ngân châm, không chỉ có vậy, còn biết nước dùng để pha trà là nước tuyết đọng trên hoa mai, lại càng hiếm có.
“Cũng thế thôi, mời.”
Âu Dương Thiển Thiển cầm ấm trà, rót cho Nam Cung Thương một chén rồi nói.
Nàng vẫn luôn cảm thấy Nam Cung Thương có vài phần quen thuộc, nàng thực sự muốn nhìn xem dung mạo dưới mặt nạ là như thế nào.
“Xem ra Nhị tiểu thư cảm thấy hứng thú với dung mạo của ta, không sợ khuôn mặt ta rất dữ tợn sao? Không sợ vết sẹo trên mặt ta sẽ dọa nàng sợ sao?”
Hắn vĩnh viễn không quên được, sau khi bị thương, tâm trạng sa sút lại bị mọi người cười nhạo, mặc dù hắn không quan tâm, nhưng vẫn không thể nào quên được.
“Trận ảo trong trận tuyệt sát còn chẳng dọa được ta, nói gì đến dung mạo của ngươi.

Lẽ nào còn đáng sợ hơn cả nhân tính đáng ghê tởm? Hay là ngươi cho rằng ta là người nhát gan?”
Từ trước đến nay, dung nhan tuyệt sắc luôn là họa thủy, nên nàng không quá để ý đến dung mạo.
Âu Dương Thiển Thiển nói vậy khiến Nam Cung Thương hơi kinh ngạc.
Mấy lần gặp nhau, lần nào Âu Dương Thiển Thiển cũng khiến hắn cảm thấy như vậy.

Nam Cung Thương hơi do dự.

Hắn muốn biết, Âu Dương Thiển Thiển nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của hắn thì sẽ có biểu cảm thế nào nên đưa tay tháo mặt nạ ra.


Bình luận

Truyện đang đọc