MỘ THIẾU SỦNG THÊ XIN BÌNH TĨNH!

Hơn chín giờ đêm.

Mộ Kình Triệt ngồi trong phòng, trạng thái tâm trạng vô cùng âm u.

Ban sáng người đàn ông thoát khỏi sự khống chế của thuốc an thần, nên hiện tại tâm tình cũng càng lúc càng vượt ngoài tầm kiểm soát.

Điều khiến ngay cả bản thân không ngờ đến nhất chính là việc hắn thoát khỏi mộng cảnh, chỉ vì bóng dáng cô gái nhỏ kia biến mất.

Mộ Kình Triệt đưa tay xoa mi tâm, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân bình tĩnh nhưng vô dụng.

Không lâu sau cửa phòng vang lên tiếng gõ, người đàn ông liền ra lệnh cho người vào.

Úc Noãn bước vào căn phòng, đã trông thấy Mộ Kình Triệt ngồi trên giường, đường nét kiêu ngạo trên gương mặt mang theo dáng vẻ cau có.

“Lại đây.”

Người đàn ông lớn giọng ra lệnh, Úc Noãn rụt rè từng bước tiến lại.

Trong mắt Úc Noãn giờ đây, Mộ Kình Triệt không khác gì hung thần ác sát.

Ngay khi vừa tiến lại gần, Mộ Kình Triệt cảm nhận được bóng dáng nhỏ, đưa tay quờ ra phía trước, trực tiếp kéo cô ngồi vào lòng khiến cô không kịp thích nghi mà ngã xuống lồng ngực săn chắc.

Người đàn ông ôm cô vào lòng từ phía sau, bàn tay siết chặt, cơ thể nhỏ bé dễ dàng chịu sự khống chế của Mộ Kình Triệt ở thế gọng kiềm, phản kháng kiểu gì cũng đều vô dụng.

Mộ Kình Triệt chẳng hiểu vì sao, ôm cô vào lòng cảm giác vốn đang khó chịu, cứ thế dần dần thuyên giảm, hơn thế hắn cực kỳ thích cái ôm này.

Hắn tiến lại gần, đầu ngón tay vuốt ve vị trí cằm, vẫn nhớ ban sáng siết mạnh khiến cô đau. Giờ sinh ra cảm giác có lỗi, vì thế người đàn ông cúi thấp đầu, tiếp xúc thân mật với gò má mềm mại của Úc Noãn khiến cô hơi hoảng loạn.

Chưa kịp thích nghi, giọng nói người đàn ông lần nữa vang lên.



“Bé con, có cần tôi chỉ cho các việc làm của một người hầu thân cận hay không?”

“Thưa ngài, là mỗi sáng nhận lệnh lên dọn dẹp phòng, tối đem cơm trước mười giờ.”

Úc Noãn cắn môi, đoán rằng hắn đang nhắc khéo đến việc đêm qua cô không mang cơm lên phòng hắn.

Nhưng thực chất, quản gia Mục hay trưởng quản cũng không hề phân phó.

Chỉ có Mộ Kình Triệt là đinh ninh rằng, Úc Noãn vốn theo hầu hắn.

Người đàn ông nhíu mày, lãnh đạm đáp.

“Sai rồi!”

Thời gian cô đến đây cũng khá lâu, vậy mà gần một tháng trời, người đàn ông mới phát hiện bên cạnh có sự tồn tại của cô.

Nếu nói chính xác ra, chẳng phải hắn bỏ lỡ một tháng trời mặc dù cô đang bên cạnh hay sao?

Người đàn ông vươn tay, theo thói quen chạm lên đôi môi nhỏ, hiện tại đang cắn vào nhau, đáy mắt sinh ra sự thích thú.

Hắn bỗng chốc cũng muốn cắn, cảm nhận thử độ mềm mại, liệu có như cái chạm nơi đầu ngón tay, hay xúc cảm như khi trong cơn mộng cảnh kia không.

Nghĩ là làm, người đàn ông trực tiếp xoay người đặt Úc Noãn dưới giường, bàn tay nhỏ nhắn vừa muốn đưa ra chặn lại liền bị hắn bắt lấy, trực tiếp đem áp lên thành giường đến đáng thương.

“A…”

Úc Noãn chưa kịp định thần liền rên the thé, đầu ngón tay hắn đã siết lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, người đàn ông trực tiếp cúi xuống, chạm vào bờ môi mềm kia.

Vài giây sau liền buông ra, vô thức liếm khóe môi, ánh mắt đối diện với cô mang đầy sự mê luyến khó thể tả, vương vấn quanh vòm họng, mùi hương ngọt ngào của đóa hoa thuần khiết.

Mộ Kình Triệt muốn thử tiến sâu, để xem rốt cuộc dư vị này là như nào.



Đôi lông mi dài rũ xuống, không che giấu đi việc bản thân đang mê luyến gửi mùi hương của cô. Chết tiệt, nó còn ngọt hơn cả đường!

“Để tôi nói cho em biết, một người hầu thân cận vốn dĩ nên làm gì.”

Dứt câu, môi người đàn ông áp xuống môi cô, bàn tay thuận thế luồn ra phía sau gáy, đầu ngón tay hắn chạm vào da đầu của cô, khẽ khàng nâng gương mặt nhỏ lên.

Đôi mắt Úc Noãn khi này đã sợ đến mức phủ một tầng sương mỏng.

Mộ Kình Triệt chạm vào đôi môi, khẽ khàng nhấm nháp, dễ dàng tách đôi môi nhỏ ra, đầu lưỡi luồn vào bên trong, tìm kiếm đầu lưỡi e ấp đang muốn trốn thoát nhưng bất thành, thoang thoảng một loại mùi hương khiến kẻ khác đê mê.

Dần dần, nụ hôn đã biến tấu sâu đến mức Mộ Kình Triệt không kiểm soát được, tận hưởng thứ vật mềm mại không xương nơi khoan miệng nhỏ không ngừng tiết ra thứ dư vị ngọt ngào. Hơn hết là, thứ dục vọng khác trong người hắn đang không ngừng sục sôi.

Mãi cho đến khi, người đàn ông nếm được mùi của giọt nước mắt, hắn bất chợt ngưng lại.

Úc Noãn nhìn Mộ Kình Triệt, hơn hết là cảm giác sợ hãi chiếm phần lớn, đối diện là xương quai hàm hoàn hảo tuyệt đối của người đàn ông, sóng mũi cao kiêu ngạo.

Người đàn ông vươn tay, lau đi giọt nước mắt kia, hắn thấy chột dạ, không cần nghĩ cũng đoán, người con gái trước mặt thật sự tựa cánh hoa non nớt.

Biết cô sợ, nhưng Mộ Kình Triệt vẫn không ngừng sự di chuyển của đôi môi, rơi vụn vặt từng cái hôn nhấm nháp trên da thịt non mềm, rơi xuống chiếc cổ cao trắng ngần, khẽ dụi vào hõm cổ, yết hầu vô thức lên xuống như chịu thua trước sự mê hoặc của cô.

Mộ Kình Triệt không nghĩ đến, người con gái này lại ngọt ngào như thế.

Mãi sau, cất thanh âm trầm thấp đè nén lên tiếng, đôi mắt người đàn ông đã nheo lại đầy nguy hiểm.

“Nhiệm vụ của người hầu thân cận chính là chăm sóc chủ nhân. Đôi mắt tôi bị ảnh hưởng không thể nhìn thấy, em phải hỗ trợ và bên cạnh tôi mọi lúc, chứ không phải dọn dẹp và đem đồ ăn.”

Dừng một lúc, ánh mắt người đàn ông dần trở nên thâm sâu đến mức khó lường.

“Hơn hết chính là… làm ấm giường của tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc