MỘ THIẾU SỦNG THÊ XIN BÌNH TĨNH!

Trời sáng, bên ngoài hiện tại lạnh buốt. Dưới sân vườn, người làm lần lượt quét sơ đi đợt tuyết phủ. Sau một đêm, trên các đoạn đường đã phủ một lớp tuyết trắng xóa dày đặc.

Ngoài thì lạnh lẽo, nhưng trong căn phòng hiện tại thì trái ngược, hoàn toàn chứa đựng sự ấm áp, thân thể cứng rắn màu đồng ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé, bàn tay săn chắc ôn nhu nâng niu ôm người con gái nhỏ trong lòng. Cảnh tượng đẹp đẽ đến tuyệt dịu lại bình yên.

Úc Noãn chậm rãi mở mắt, tầm mắt có chút nhập nhèm lại sưng lên thấy rõ, phía trước căn phòng ánh nắng rọi vào, thông qua tấm gương vốn trong suốt nay đã phủ hơi sương, lớp tuyết dần tan ra thế chỗ cho ánh nắng len lỏi tỏa sự ấm áp.

Ban đầu chưa tỉnh giấc Úc Noãn lại thấy lòng bình thản, chỉ là đến khi cảm nhận hơi thở trầm ổn đều đều từ phía sau, khi này mới nhận thức được cô đang áp vào vòm ngực cường tráng, cánh tay ngang tàng kia đang vắt ngang hông cô, lần nữa tâm tình trở nên căng thẳng nhận thức loại chuyện vừa xảy ra đêm qua.

Ký ức đêm qua lần lượt ùa về, Úc Noãn tinh thần hơi tê dại, cô cố gắng đẩy cánh tay ôm cơ thể ra nhưng vô dụng, vừa mới nhúc nhích thì toàn thân liền tràng một hồi đau đến rã rời.

Cảm giác lần đầu phá thân này đau đớn xen lẫn đê mê, hiện giờ đến mức một chút sức lực cũng không còn, khắp người hiện tại nhức nhối, nhưng nơi đau nhất vẫn là bên thân dưới và phần đùi non mềm. Hễ nghĩ lại việc đêm qua, gương mặt cô liền không biết giấu đi đâu cho hết.

Úc Noãn căng thẳng hít thở sâu một hơi, ánh mắt bàng hoàng nhìn xuống bàn tay và khắp cơ thể với những vết tích rải rác, cho thấy việc đêm qua mọi thứ diễn ra rất mãnh liệt cuồng nhiệt.

Nhận thức người trong lòng muốn rời đi, Mộ Kình Triệt cũng theo đó tỉnh giấc, bàn tay săn chắc dễ dàng đem kéo cô vào lòng siết lấy, hơi thở nam tính mạnh mẽ lập tức hòa vào, giọng nói trầm khàn của người mới ngủ dậy vang lên.

“Bé con... em muốn đi đâu?”

Cô nằm trong lòng, Mộ Kình Triệt vùi gương mặt vào mái tóc, sóng mũi cao vút rê nhẹ trên đường nét gương mặt cô, đôi môi kiêu bạc như có như không hôn lên gò má.



Úc Noãn căng thẳng nhìn, không khó cảm nhận bàn tay bên trong càn quấy. Cô vươn bàn tay đẩy bàn tay càn quấy kia rời khỏi, muốn lay người đàn ông tỉnh, nhỏ giọng nói.

“Ông chủ... chuyện đêm qua...

Mộ Kình Triệt vốn đang nhắm mắt, nghe cô nói liền chậm rãi mở dần, tâm tình hiện tại rất tốt, giọng nói tràn đầy sự ấm áp.

“Ngủ rồi, tôi là người của em. Bé con, em chỉ cần đợi khoảng một tuần, tôi chắc chắn sẽ cho em danh phận, cho em những thứ tốt nhất, em đừng lo!”

Úc Noãn đối với câu nói này rung động, đã nghe Mộ Kình Triệt nói vốn cũng không phải một lần, nhưng nghĩ lại việc đêm qua, tuy cùng nhau hoan ái nhưng lại nghe hai chữ “Diệp Ngọc”, như một cái tát đánh cô phải tỉnh, nhận thức rõ mọi thứ, tâm cô hiện tại phần nào cũng nguội lại.

Giờ không phải là lúc nói những lời này, cũng không phải là lúc để thấp thỏm, Mộ Kình Triệt còn một tuần chữa khỏi đôi mắt, cô cũng cần phải trở về Diệp gia báo sự tình!

“Ông chủ... tôi muốn về thăm gia đình trong hôm nay.”

Người đàn ông vươn bàn tay áp lên gương mặt nhỏ nâng niu, đáy mắt thâm sâu chứa đầy sự tĩnh lặng, vuốt ve yêu chiều người con gái trong lòng.

“Tôi về cùng em.

“Vâng.”



Cuộc hội thoại sau một đêm đầy mùi mẫn, lại chỉ đơn giản là thế.

Úc Noãn nói xong muốn rời giường, Mộ Kình Triệt nhận ra cô trốn đi thì đưa tay kéo lại. Sức lực của cô nhỏ bé yếu ớt, chỉ bằng một động tác liền đem cô vốn muốn chạy đi về vị trí cũ.

Mộ Kình Triệt muốn nói nhiều thứ nhưng rồi lại thôi, hắn muốn tiếp tục cùng cô yên giấc, nhưng cô rõ ràng không hề muốn, chỉ một mực muốn rời đi.

“Trời sáng rồi, dậy thôi ông chủ, tôi nghe bảo ngài còn thăm khám sức khỏe”

Mộ Kình Triệt nhíu mày, đem cô ôm xuống, lần này càng chặt hơn, dẹp bỏ ý định muốn rời đi của cô.

“Không cần, sắp tới thực hiện chữa trị đôi mắt. Những loại việc dư thừa đó đều bãi bỏ, tôi chỉ cần một mình em thôi!”

Úc Noãn căng thẳng nhìn Mộ Kình Triệt, người đàn ông này yêu chiều cô như thế, nhưng không dành cho cô.

Tổ chức Huyết Sát dạo gần đây đẩy nhanh tiến độ, bước vào những giai đoạn cuối điều chế phương thuốc gấp rút. Toàn bộ thông tin đều qua tay quản gia Mục kiểm duyệt, sau cùng báo cáo lại với Mộ Kình Triệt.

Thời Cảnh là người kiểm tra sức khỏe Mộ Kình Triệt, tần suất Mộ Kình Triệt xuất hiện triệu chứng cuồng loạn rất ít, dần dần cũng biến mất hắn. Đó cũng là lúc, cậu ta biết Mộ Kình Triệt hoàn toàn phụ thuộc vào nữ hầu họ Diệp kia.

Mộ Kình Triệt vốn tình tình kiêu ngạo ngang tàn, không nghĩ đến cũng có ngày trở nên thay đổi chỉ vì một người như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc