MỘ THIẾU SỦNG THÊ XIN BÌNH TĨNH!

Úc Noãn bởi vì câu nói đêm nay về muộn, thành thật khai báo, cô cũng chẳng tài nào ngủ.

Trong đầu dần suy nghĩ, đêm nay Mộ Kình Triệt trở về. Cô muốn xin phép quay trở lại Diệp gia.

Cô gái nhỏ mặc chiếc váy hai dây đơn thuần, trời lạnh đến mức, cũng thấy rõ bông tuyết bám trên mảng kính đẹp đến tinh khiết. Trong lúc nhìn ra cửa sổ bên ngoài, cô đã nghe tiếng cửa mở.

Vừa ngoảnh đầu, Mộ Kình Triệt một thân mùi rượu nồng đậm tiến tới ôm cô trong lòng, khiến cô chẳng kịp đỡ.

"Bé con, vẫn chưa ngủ sao?"

Người đàn ông chưa cởi áo khoác ngoài, hơi lạnh bám lên cơ thể nhỏ, huống hồ chi chiếc váy hai dây mỏng manh, lại càng cảm nhận rõ độ lạnh.

Mộ Kình Triệt ôn nhu bế cô lên, cẩn thận di chuyển đặt lên giường.

"Bé con, tôi nhớ em quá..."

Với câu nói này, đôi mắt xinh đẹp của Úc Noãn mở to nhìn người trước mặt. Chưa kịp định thần một nụ hôn quyến luyến đầy mùi rượu rơi xuống. Từ lúc phát hiện nhớ cô như thế, càng chẳng thể định thần nổi nữa.

Mộ Kình Triệt hôn cô, hồn đến mức khiến Úc Noãn mềm nhũn ngã xuống tấm giường mềm mại, mái tóc dài thẳng thớm xõa tung như dòng suối chảy đẹp đến mê lòng. Nụ hôn kéo dài, càng lúc càng mang theo ý nghĩ và chiếm đoạt cô thuộc về riêng. Dần dần, rơi xuống nơi xuống xương quai xanh mê người...

Mộ Kình Triệt có lẽ đã say, nên hiện tại tâm tư không thể kiềm nén.

Úc Noãn bị hôn đến mụ mị, gương mặt nhỏ nhắn giờ phút này đỏ ửng lên một cách xinh đẹp đến nao lòng, mang đầy sự đơn thuần sạch sẽ, cảm nhận lòng bàn tay lạnh lẽo thô ráp đẩy vạt áo xuống, lộ lên bả vai mê người. Mộ Kình Triệt cũng vội vàng cởi đi lớp áo khoác bên ngoài, cho đến cả bộ âu phục sang trọng đắt tiền, cũng bị trút bỏ, để lộ một cơ thể cân đối tỉ lệ hoàn hảo kết hợp với làn da ngả màu.

Lần nữa cúi xuống, nụ hôn như thể nhấm nháp thứ dư vị ngọt ngào nhất thế gian này, mang đầy vẻ trân trọng.



Úc Noãn phát giác người đàn ông bất thường, đôi mắt cô gái ẩn hiện một tầng sương, bất lực dùng bàn tay nhỏ nhắn đầy gương mặt vùi vào hõm cổ ra, vừa hay chạm đến ánh mắt chiếm hữu mang đầy dục vọng khát khao si mê mãnh liệt, mà ánh mắt này, lần nữa đem cô chìm sâu dưới đáy vô tận.

"Ông chủ... ngài say rồi..."

Mộ Kình Triệt ngẩng đầu, khóe môi kéo cao mang theo ý cười nồng đậm.

"Ừ, tôi say rồi bé con."

Không khó để cảm nhận, cô gái nhỏ giờ phút này như con thỏ run rẩy trong lòng hắn đến đáng thương khiến kẻ khác muốn nâng niu. Người đàn ông vươn tay chạm lên bờ má mềm mại, trong vô thức hiện lên gương mặt cô mờ nhạt.

Từng đốt ngón tay nóng rẩy chạm lên da thịt cô, rồi luồn vào phía dưới váy muốn len lỏi xâm nhập lên trên, nơi phần đùi non mịn, cho đến khi dừng tại cái nơi bí ẩn mềm mại của người thiếu nữ, đó cũng là lúc Mộ Kình Triệt nhận ra hắn càng lúc càng tham lam hơn.

Bình thường không có men rượu, hắn vẫn giữ được, còn hiện tại... chỉ sợ là thật khó!

Cho đến khi, đầu ngón tay luồn vào nơi sâu lớp vải nơi cấm địa thần thánh. Úc Noãn giật thót mình, bàn tay yếu ớt đưa ra chặn lại, cất giọng mềm nhũn thấp bé, khiến kẻ khác chỉ muốn nuông chiều.

"Ông chủ... ngài đừng làm vậy..."

Bình thường, Mộ Kình Triệt vẫn chưa chạm vào nơi đây. Nhưng hiện tại, càng lúc càng khiến Úc Noãn chẳng thể định hình nổi. Trạng thái rơi vào căng thẳng, lại chỉ có thể phản kháng theo cách yếu ớt nhất. Cô cũng nhận ra, dường như đang trong tình trạng nguy hiểm.

Mộ Kình Triệt phát giác cô đang sợ hãi, mà dường như cô cũng đánh giá thấp khả năng nhẫn nhịn của hắn.

Trong đầu hắn hiện lên dòng suy nghĩ, chỉ khoảng một tuần nữa đôi mắt này sẽ khôi phục. Vì thế nhẹ nhàng dùng bàn tay còn lại, để đầu ngón tay run rẩy chạm vào đôi mắt hắn, muốn để cô cảm nhận rõ tâm tư.



"Bé con, chỉ còn một tuần nữa đôi mắt này sẽ khôi phục. Đừng sợ, tôi sẽ cho em những gì tốt nhất."

Người đàn ông nói xong, Úc Noãn chỉ cảm thấy mông lung. Trước mặt mơ hồ cực kỳ.

Mộ Kình Triệt cảm nhận cô gái nhỏ dưới thân, mùi vị ngọt ngào tỏa ra, chỉ riêng cô có. Khẽ cúi đầu quấn lấy đôi môi nhỏ, đem giam hãm lần lượt đoạt hương vị chỉ thuộc về riêng cô, hơi thở mùi rượu hòa lẫn với mùi hương ngọt ngào, vừa vặn tạo thành thứ quyền luyển khiến cả hai đắm chìm dầy dưa.

Lan nua buong ra, Uc Noan chi dam yeu ot nhin. Voi ngudi dan ong nay, sim da hinh thanh thu cam xuc khong

nền.

Cô gái nhỏ vươn tay, chạm lên gương mặt người đàn ông, muốn tận tình ngắm nhìn thật kỹ. Mãi lâu sau, liền nhỏ giọng nói ra.

"Ngài biết... em tên gì, em là ai không?"

Mộ Kình Triệt nhìn cô, rõ ràng rất khó hiểu nhưng vẫn chiều lòng, Cúi xuống cắn lấy vành tai nhỏ, thấp giọng nói.

"Bé con, em là Diệp Ngọc, đại tiểu thư Diệp gia... tại sao lại hỏi như vậy."

Úc Noãn cắn đôi môi nhỏ, nước mắt kiềm nén đều trực trào, cô vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, tự động dâng hiến một nụ hôn cho hắn.

"Chỉ là muốn xác định, ngài có biết em hay không.."

Mộ Kình Triệt không hiểu, cho rằng cô đang hạ thấp bản thân với hắn. Nâng niu hôn lên trán cô.

"Biết, em cũng là người duy nhất trong tim tôi muốn như thế!"

Bình luận

Truyện đang đọc