MỘ THIẾU SỦNG THÊ XIN BÌNH TĨNH!

Hơn bảy giờ tối tại Ngự Viên.

"Bé con, đi thôi."

Mộ Kình Triệt vừa bước vào ghế sau của xe liền nhắc cô, Úc Noãn dù trạng thái căng thẳng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nở nụ cười bước vào phía trong, một màn diễn để qua loa ánh nhìn của quản gia Mục lẫn Đình Khiêm đối với cô.

Đến tận khi chiếc xe khuất bóng, quản gia Mục không khỏi ngạc nhiên nhìn, chính ông cũng không nghĩ được rằng một kẻ hầu lại được coi trọng như thế. Trong mắt ông hiện tại, Úc Noãn không khác gì một yêu nữ.

Phía trong xe, Úc Noãn ngồi bên cạnh Mộ Kình Triệt, người cầm lái là trợ thủ đắc lực Đình Khiêm, nét mặt nghiêm nghị suốt cả quãng đường dài, đối với cô không có thái độ ôn hòà.

Cô gái nhỏ thính thoảng đảo mắt, thần thái rõ ràng lo sợ, mãi đến khi bắt gặp cái ánh nhìn nghi hoặc của Đình Khiêm qua gương chiếu hậu, mới kịp nhận ra nét mặt bản thân nãy giờ.

Ngay lập tức, Úc Noãn ngồi lại gần Mộ Kình Triệt, vội vàng nắm lấy bắp tay mạnh mẽ của người đàn ông, khẽ nở nụ cười cất giọng nói mang điệu bộ vui mừng.

"Cảm ơn ngài vì đã cho tôi có cơ hội được gặp lại cha mẹ."

Mộ Kình Triệt từ lúc lên xe im lặng xem động thái, cho đến khi cảm nhận câu nói ngọt ngào cùng cơ thể nhỏ sát lại gần, người đàn ông mới hài lòng lên tiếng châm chọc, bàn tay thuận thế siết lấy eo nhỏ kéo cô vào lòng.

"Em chỉ cảm ơn suồng thôi? Tôi thì lại cần thứ gì đó thực tế hơn!"

Úc Noãn nghe nói vậy thì bừng tỉnh, mãi đến khi bị ôm chặt vào người đàn ông, thậm chí được bế ngồi trên đùi, nét mặt cô đã trở nên đỏ ửng hơn.



Cô biết, ghế lái phía trước Đình Khiêm từ nãy đến giờ luôn quan sát hành động của cô. Trong mắt bọn họ, sự xuất hiện của Úc Noãn trong thân phận Diệp Ngọc không khác gì đang muốn lợi dụng Mộ Kình Triệt vậy, lợi dụng khi người đàn ông không thể nhìn thấy gì mà trục lợi.

Mộ Kình Triệt ôm cô ngồi trong lòng, một ngón tay khẽ vuốt ve sóng mũi nhỏ nhắn rồi chạm lên gương mặt mềm mại nâng niu, đầu người đàn ông khẽ gục đầu vào hõm vai cô, bàn tay từ khi nào đã vuốt ve cơ thể cô.

"Thực hiện lời cảm ơn bằng một hành động thực tế, thành tâm hơn một chút cho tôi xem nào bé con."

Không khí trên xe nhiệt độ se lạnh, từ lúc bị ôm vào lòng Mộ Kình Triệt thì Úc Noãn đã cảm thấy cơ thể người đàn ông tương đối ấm áp, hành động ôn nhu khiến cô cảm thấy mềm lòng. Nhưng cũng từ khi Mộ Kình Triệt làm ra hành động thân mật, Đình Khiêm cũng ý tứ không nhìn nữa.

Cô gái nhỏ ngẩng nhìn người đàn ông bình thường kiêu ngạo, hiện tại lại đang nâng niu bản thân trong lòng như thế, khó tránh khỏi việc lần nữa sa vào mối quan hệ mà có thể khiến bản thân chẳng thể tồn tại nữa.

Mộ Kình Triệt thấy Úc Noãn im lặng, vài giây sau người đàn ông ngẩng lên, cất giọng thanh âm kéo dài.

"Bé con..."

Lời chưa dứt, Úc Noãn lập tức cúi xuống, khẽ hôn nhẹ lên đôi môi người đàn ông kiêu ngạo này.

Bên cạnh cũng hơn một tháng, cô cũng nhận ra Mộ Kình Triệt rất thích hồn môi cô, chỉ cần bên cạnh, đều tìm tới đôi môi nhỏ.

Dưới nụ hôn, Mộ Kình Triệt cũng hài lòng, nhưng xem ra cô gái nhỏ vẫn chưa có kinh nghiệm. Người đàn ông khẽ bật cười.

"Không đủ, để tôi dạy em."



Mộ Kình Triệt vòng tay sau gáy, đầu ngón tay luồn vào mái tóc dài mềm mại kéo cô xuống, khẽ cắn lấy đôi môi nhỏ, tiến hành se miết đầu môi dưới ngọt ngào. Nụ hôn bá đạo mang tính công chiếm khiến cô không thể phản kháng, bàn tay nhỏ bất lực giữ chặt lấy hai bả vai rộng lớn của người đàn ông làm điểm tựa.

Nụ hôn vừa ôn nhu, lại vừa mang theo bản năng áp bức muốn hút lấy hơi thở ngọt ngào làm của riêng, hắn không phủ nhận việc yêu thích hương thơm này, luôn khiến bản thân dễ chịu, hơn thế nhiều, hắn lại muốn cô là của riêng.

Ban đầu Úc Noãn hơi hoảng vì nụ hôn đột ngột không thể chống cự, nhưng rồi nhận ra sự nuông chiều những ngày qua, hiện tại đã buông lỏng dần, lại cảm nhận bàn tay Mộ Kình Triệt mon men vỗ về bả vai nhỏ đang run rẩy, lúc này mới khẽ há môi ra thoảng dư vị ngọt ngào, thừa cơ hội đầu lưỡi người đàn ông liền tiến sâu bên trong, khẽ khàng di chuyển quấn lấy nơi mềm mại của đối phương, từng chút một đoạt lấy hơi thở.

Sâu trong khoang miệng hiện giờ, lần nữa hòa vào hơi thở mang tính xâm lược của riêng Mộ Kình Triệt, nụ hôn ban đầu để cô kịp thích nghi, đến khi cô hòa nhập rồi liền mạnh mẽ tần công không chừa đường lui, khiến cơ thể nhỏ dần mềm nhũn, chịu sự dầy vò bởi nụ hôn sâu kia.

Úc Noãn bất lực vươn bàn tay nhỏ muốn đẩy ra vì khó thở, khẽ rên rỉ nhẹ một tiếng "ư", lực tay yếu ớt chẳng tài nào mà so bì với người như gọng kiềm trước mặt. Được một lúc lâu khi nhận thấy người con gái trong lòng mất sức, Mộ Kình Triệt mới luyến tiếc buông ra, khẽ gục đầu nơi bả vai nhỏ, cắn cắn lây nơi vùng cổ mềm mại.

"Đã nhớ cách tôi chỉ em lấy lòng chưa?"

Úc Noãn thở hồn hển, đôi môi nhỏ hiện đã bị sưng, ánh mắt uất ức nhìn người bên dưới, từ ánh nhìn chỉ thấy được mái tóc người đàn ông từng sợi ngắn đen nhánh đang vùi vào cổ cô.

"Vâng, tôi đã nhớ."

"Tốt lắm!!

Mộ Kình Triệt bật cười, ôm người con gái nhỏ run rẩy lại yếu ớt ngồi trên người, hắn cũng nhận thấy rõ cơ thể có biến chuyển khi ngọn lửa sâu trong người như muốn hừng lên.

Hiện tại không muốn dọa cô sợ, hơn thế sắp sửa đến Diệp gia nên người đàn ông cũng cần phải kiềm nén thú tính, hắn ôn nhu đặt cô ngồi gọn một bên, nhưng vẫn bá đạo siết lấy vòng eo nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc