MỘ THIẾU SỦNG THÊ XIN BÌNH TĨNH!

Úc Noãn thức trắng một đêm không tài nào ngủ được, bị Mộ Kình Triệt ôm một cách gắt gao, hơi ấm từ bàn tay truyền qua eo vẫn còn đọng lại tạo cảm giác áp bức.

Gần như đến khi ánh sáng từ mặt trời rọi vào căn phòng, lực tay người đàn ông mới buông lỏng.

Úc Noãn không dám cựa quậy, cô cảm nhận rõ hơi thở ấm nóng đều đặn phả vào hõm cổ nhỏ, bàn tay lực lưỡng ôm cô trong lòng.

Vừa chậm chạp nghiêng đầu đã đối diện với gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc, đường nét kiêu ngạo hoàn mỹ, ngũ quan anh tuấn tựa điêu khắc, hàng lông mày rậm, đôi mắt nhắm chặt.

Khi này cũng nhận ra, thân trên không mặc áo thấy rõ các vết xăm đến đáng sợ kéo dài trên cơ thể hắn

Cô sợ hãi rời khỏi giường, mọi hành động đều cẩn thận, không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng bước ra hành lang, chỉ vọng lại tiếng đóng cửa vang lên.

Dãy hành lang hiện tại vắng lặng, chiếc xe đẩy đồ ăn vẫn còn ngay cạnh vị trí đêm qua, phần ăn hoàn toàn nguội. Cô vội vàng đẩy nó rời đi.

Nơi đây bề ngoài yên tĩnh, nhưng thủ vệ trong bóng tối canh gác kỹ lưỡng, chỉ cần mang ý đồ xấu, chắc chắn sẽ thủ tiêu.

Chỉ có Úc Noãn không biết, cô vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan.

Úc Noãn vừa rời đi chưa bao lâu. Người trên giường đã tỉnh dậy.

Phía bên ngoài, quản gia Thẩm lẫn Đình Khiêm nhíu mày, bọn họ không ngờ nhất người có thể yên ổn thoát khỏi căn phòng trong cơn cuồng bạo của Mộ Kình Triệt lại là đại tiểu thư Diệp gia, cách đây một tháng họ bắt ép đem qua hầu hạ.

Diệp gia danh tiếng tương đối lớn lại có tiếng nói, sử dụng Diệp gia đè ép những kẻ trong gia tộc ý đồ đem người qua chính là tốt nhất.

Mộ Kình Triết khi tỉnh dậy, trước mặt một khoảng tối đen, vẫn không nghĩ được đang ôm vật thể mềm mại trong lòng, hơn thế cảm giác thoải mái, hắn cũng mơ hồ nhớ được đêm qua đè ép người con gái nhỏ này trong lòng.

Trước kia đối với nữ nhân hay bất kỳ kẻ nào có ý đồ tiếp cận, hắn đều vô cùng chán ghét. Chỉ là đêm qua lại khác, mùi hương thanh khiết đọng lại, giống như một liều thuốc sản sinh khống chế cơn đau đầu cùng bản tính cuồng bạo.

Từ khi đôi mắt bị ảnh hưởng, chướng ngại tâm lý của Mộ Kình Triệt đã hình thành rất nguy hiểm, chuyên viên tâm lý nổi danh cũng khó để điều trị.



Từ đó chứng mất ngủ trầm trọng sinh ra, bởi việc rơi vào giấc ngủ hay tỉnh dậy rất khó khăn, trước mắt hắn cũng chỉ một mảng tối đen vô lực như nhau.

Đêm qua, chính là đêm đầu tiên mà Mộ Kình Triệt hắn có thể yên giấc như thế sau một khoảng thời gian dài bị thương.

Người rời đi, sản sinh trong lòng cảm giác luyến tiếc khó mà giải tỏa.

Hắn thở dài một hơi, đưa tay chống đầu, trên lưng vết thương đã khô, máu đông đọng lại.

Không lâu sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ thăm dò.

“Vào đi.”

Mộ Kình Triết lưng dựa thành giường, ánh mắt khép hờ nhưng trên gương mặt đã thấy rõ sự thoải mái của một đêm chính thức yên giấc sau chuỗi ngày dài bị mất ngủ.

Quản gia Mục cùng Đình Khiêm đồng loạt đi vào, nhìn Mộ Kình Triệt khí thế vương giả bễ nghễ, cả hai đều kính cẩn cúi đầu.

“Ông chủ…”

Quản gia Mục chậm rãi lên tiếng, rõ là sự việc một người hầu lọt vào căn phòng này đối diện với Mộ Kình Triệt chính là lỗi sai sót lớn.

Người đàn ông lạnh nhạt, mãi sau mới nói ra một câu.

“Có giải thích gì không?”

“Là sơ suất của tôi thưa ông chủ, để tránh người trong gia tộc cài người bên cạnh ngài. Tôi đã sớm chuẩn bị sẵn một nữ hầu đến mang cơm và dọn dẹp phòng theo lời dặn dò. Chỉ là không nghĩ đêm qua kẻ hầu đến sai khung giờ, kết quả liền xảy ra sự cố ngoài ý muốn.”

Mộ Kình Triệt nhíu mày, bình thường với những kẻ sai phép tắc như người hầu đêm qua, có lẽ hắn đã sớm sử dụng gia pháp trừng phạt.

Chỉ là nghĩ đến cái gối ôm mềm mại đêm qua, hắn cũng không còn lý do để ra tay.

“Ồ, sơ suất?”



Người đàn ông đứng dậy, bàn tay lần mò đường tìm đến tủ quần áo. Khi này sau vùng lưng xăm trổ vạm vỡ, thấy được vùng máu đông đặc đã khô lại, rõ ràng vết thương lớn đến rách, chỉ là hắn không cảm nhận được cơn đau.

“Tôi sẽ lập tức trừng phạt người.”

Quản gia Mục cúi thấp đầu nhìn Mộ Kình Triệt, cho dù là tỉnh táo hay trong cơn cuồng bạo, Mộ Kình Triệt luôn khiến đối phương sợ hãi bởi khí chất kiêu hãnh mang trong người.

“Không cần.”

Dẫu sau đêm qua, Mộ Kình Triết cũng hưởng dụng người yên ổn, xem như buông tha cho cái chết đối với kẻ hầu chính là phần thưởng ban phát cho đêm qua.

Người đàn ông lần mò chiếc áo sơ mi, dù cho hiện tại mắt không thấy, nhưng giác quan nhạy bén và căn phòng quen thuộc sống rất lâu, hắn vẫn cảm nhận rõ đường đi và mọi thứ.

Mộ Kình Triệt cài khóa nút, chỉnh trang lại bộ dáng của bản thân, vóc dáng nghiêm nghị cường tráng, đường nét gương mặt ma mị có thể hút hồn bất kỳ kẻ nào.

“Đã điều tra ra thành phần của loại độc tố chưa?”

Nghe đến đây, Đình Khiêm nhận ra nói đến mình, bắt đầu tiến lên báo cáo.

“Thưa, loại độc lũ người ám sát sử dụng với ngài mang độc tính kỳ lạ. Hiện đưa vào kiểm duyệt cho tổ chức Huyết Sát dưới tay các bác sĩ và y viện kiểm chế. Theo như thời gian khai báo, có thể tốn ba đến bốn tháng xác nhận, từ đó mới chế được thuốc điều trị cho đôi mắt của ngài. Vẫn có thể chữa khỏi, chỉ cần vấn đề thời gian. Ngài chỉ có thể chịu đựng.”

Mộ Kình Triệt nhíu mày, gương mặt rõ ràng không hài lòng.

Vẫn nhớ khi rơi bị lũ người ám sát ra tay, điều Mộ Kình Triệt không ngờ nhất kẻ gây ra lại chính là người thân cận bên cạnh đồng hành cùng hắn qua bao nhiêu ngày.

Hiện giờ, xung quanh hắn cũng chẳng rõ được mấy kẻ. Sau đợt tẩy trần chém giết của lũ người thế giới ngầm, tuy dạy dỗ đã ổn định, nhưng tin tức Mộ Kình Triệt bị thương sớm đã lan rộng.

Bề ngoài nhìn lũ kẻ thù nhu thuận, thực chất cũng chỉ ngấm ngầm lên kế hoạch đẩy hắn đến vực chết, bởi hiện tại hắn đang ở thế yếu.

Mộ Kình Triệt vẫn cần phải nhanh chóng chữa khỏi đôi mắt này.

Bình luận

Truyện đang đọc