MỘ THIẾU SỦNG THÊ XIN BÌNH TĨNH!

Sau câu nói của Mộ Kình Triệt, trong ngày hôm đó bên Diệp gia cũng nhận lại được tin khi có người quản lý Mộ gia sang căn dặn, thậm chí đưa một bức thư ngỏ.

"Chuẩn bị, đêm nay ông chủ sẽ đem con gái ông trở về. Đồng thời ngài ấy cũng sẽ gặp ông để chuyển lời. Tốt nhất nên cẩn trọng chú ý hành vi lẫn chuẩn mực của bản thân đối với ngài ấy."

Ngay khi nói lời căn dặn xong, người cũng liền rời đi.

Diệp Táng ban đầu nhận lá thư, động thái hơi run, trước kia trên thương trường Mộ gia đối với ông ta không ngó ngàng, nhưng hễ chỉ cần làm sai gì chắc chắn sẽ bị đè bẹp không nhân nhượng. Chỉ là chẳng hiểu sao hơn một tháng đổ lại đây, lại liên tục nhận được đặc ân của bên phía Mộ gia.

Diệp Táng vẫn nhớ ngày được trao quyền thực hiện chuyển nhượng dự án lớn là khai thác mở rộng khu vực cảng biển lớn quốc tế. Hơn thể được cung cấp số tiền không hề nhỏ để đầu tư sinh lợi từ dự án, đồng thời còn được chủ tịch đảm nhiệm tạm thời của Mộ gia là Nhiệm Kha chống đỡ.

Ông ta thở ra một hơi dài, bỗng chốc cảm thấy có phần sợ sệt, tuy lợi ích trước mặt rất tốt với bản thân ông ta, nhưng việc đem một nữ hầu qua để rồi đổi lại những thứ lớn lao, nếu có ngày bị phát hiện chỉ e rằng mạng của

Diệp gia khó mà giữ.

Bản thân ông cũng chẳng dám suy đoán ý định của việc lão thương nhân hắc đạo đêm nay đem nữ hầu kia ghé đến là gì.

Diệp gia thời điểm này khi chưa biết rõ ý định của Mộ Kình Triệt, trạng thái rơi vào sợ hãi không thôi.

Diệp Táng cầm bức thư trở lên phòng đứa con gái Diệp Ngọc, phong bì vẫn chưa xé ra.

Ông ta bước vào phòng, tiện tay ném tờ giấy đến rồi than thở, nét mặt vốn đã có nếp nhăn của tuổi trung niên nay càng xuất hiện thêm sự trẩm trọng.

"Con xem, việc cha đem con hầu Úc Noãn qua thay con, không biết nó làm cái gì mà lại được lão già thương nhân họ Mộ kia trọng dụng như thế. Thậm chí cha tưởng bán đứt người qua là xong liền kết thúc số nợ, kết quả Mộ gia lại lần nữa có ý định liên lạc đêm nay đem con hầu đó về để gặp mặt dưới thân phận con gái của ta."

Diệp Ngọc nằm nhàn nhã trên giường, chiếc váy trắng hai dây dài đến chân lộ ra làn da trắng mịn được chăm sóc kĩ càng, dáng người thon thả, mái tóc dài hiện tại đã búi lên, vài lọn lõa xõa rơi, nếu không nhìn kĩ, thật sự trông vài phần lại giống với Úc Noãn.

Cô ta cẩm lấy phong bì, từng khớp ngón tay xinh đẹp tiến hành xé ra, nghe cha mình nói thì cũng dâng lên sự thắc mắc, không biết con hầu đó làm gì mà được lão già thương nhân để ý như thế, được một lúc liền lên tiếng châm chọc, đại loại là nói kháy chê cười.



"Dù sao Úc Noãn cũng chỉ là một con hầu thôi, việc cô ta thoát khỏi tay chúng ta với tờ giấy khế ước bán sức lao động, nay rơi vào tay Mộ gia đi theo hầu lão già giàu có, cô ta cũng phải trọng dụng bản thân để được lão già đó để ý chứ cha. Biết đâu... lại một bước đổi đời!

Diệp Táng khoanh tay ngước nhìn con gái mình, lời nói không hẳn là không có lý, ông ta cũng rất thích mấy cái lợi mà Mộ gia cho. Cái chính yếu, ông ta chỉ đơn giản là sợ việc bị bại lộ.

Lúc này, Diệp Ngọc đã mở tấm phong bì, tiến hành đọc lại nội dung bức thư, người viết là quản gia Mục.

Đại loại nội dung bức thư, tóm gọn trong việc khen ngợi Úc Noãn đã làm tốt chức trách chăm sóc cho chủ gia tộc

Mộ gia hiện tại. Sâu trong đó, còn bày tỏ việc Úc Noãn là tiểu thư, bị ép đem qua hầu khiến cô cách xa cha mẹ nên mong nhớ muốn gặp lại gia đình mình. Cho nên chủ đích là đêm nay sẽ đem Úc Noãn trở về để thăm cha mẹ, đồng thời người chủ gia tộc Mộ cũng sẽ hiện diện.

Diệp Ngọc đọc xong, trong lòng cũng không ngừng cảm thán về mức độ nuông chiều của Úc Noãn khi theo hầu cho lão già thương nhân hắc đạo kia. Cô ta thở một hơi dài chán nản nói, điệu bộ có vẻ tiếc rẻ.

"Nếu như lão già thương nhân đó chí ít vẫn còn là người đàn ông trẻ chứ không phải sắp chết, chắc chắn con sẽ qua bên Mộ gia tận lực lấy lòng lão ta, đem về lợi nhuận cho cha!" @

Diệp Táng nhìn đứa con gái mình, rồi cầm lấy bức thư đọc lại.

Chính ông ta cũng không ngờ được, con hầu Úc Noãn đem qua lại được trọng dụng như thế. Thậm chí chủ gia tộc

Mộ còn muốn chủ đích gặp mặt nói chuyện với ông ta, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy toàn lợi ích.

"Đêm nay lão già thương nhân nói chuyện với cha, nếu hiện tại con hầu kia được trọng dụng, cha vẫn phải gặp riêng đe dọa nó tận tình chăm sóc lão để lấy lợi về nhiều hơn."

Diệp Ngọc cảm thán ý đồ của cha mình. Trong đầu cũng nảy sinh suy nghĩ, muốn xem thử lão già thương nhân họ

Mộ kia đã già đến mức nào rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc