MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Từ
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mộ Tử biểu cảm khó lường, không nói một lời, ý cam chịu.
Khương Từ nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, hai chân thon dài bước đến, trực tiếp ngồi vào vị trí đối diện Mộ Tử, nhíu mày hỏi: “Khi ăn mì không ăn cay, không bỏ hành, là thói quen của tôi và Tô Tử, tại sao cô biết được? Tô Tử nói cho cô hả?”

Mộ Tử nhìn Khương Từ, trong khoảng thời gian ngắn thiên ngôn vạn ngữ, cũng không biết nói từ đâu.
…… Trước khi đến đây, cô rõ ràng đã chuẩn bị tốt lời muốn nói rồi.

Cô hơi do dự, Khương Từ bên kia lại gấp gáp chờ không kịp muốn nghe đáp án.
“Cô ấy không chết phải không?!” Khương Từ gấp gáp truy vấn, “Vẫn chưa phát hiện ra thi thể, cô ấy nhất định còn sống! Biết có người muốn hại chính mình, cho nên không có lộ diện, ủy thác em tới truyền lời cho tôi, có phải như vậy không?!”
Ngắn ngủn mười mấy giây, Khương Từ đã tự biên tự diễn ra một câu chuyện Tô Tử bị hại phải ẩn nhẫn ẩn núp.
Mộ Tử cứng họng, một lát sau, cô bật cười lắc đầu: “Tính cậu vẫn nóng nảy như xưa…”
Khương Từ lại không khỏi ngơ ngẩn.
Thần thái và giọng điệu của cô gái trẻ trước mắt, giống Tô Tử y đúc!
Mộ Tử lúc này đã hoàn toàn thả lỏng, cô đưa tay lên nâng má, ngữ khí trêu chọc: “Cô ấy đúng thật là đã chết, nhưng, chị cũng có thể coi như cô ấy còn sống.”
Khương Từ trầm mặt chăm chú nhìn cô, “Em nói những lời này là có ý gì?”
Mộ Tử liếc cô một cái, nói: “Tôi chính là Tô Tử.”
Khương Từ đôi mắt đột nhiên trợn to, kinh ngạc đến cực điểm!…… Tiếp theo ánh mắt cô trở nên kinh ngạc, dần dần biến thành xem kỹ, biểu cảm cũng trở nên ngưng trọng.
Mộ Tử thấy cô như thế liền biết, Khương Từ không tin.
Dù sao thì cũng đã đoán được, mượn xác hoàn hồn quá mức ly kỳ, không phải là chuyện người bình thường có thể tiếp thu được.
“Như này đi.” Mộ Tử thở dài, “Tôi đổi cách nói khác.”


Khương Từ ôm tay, hơi nhíu mày, một bộ chăm chú lắng nghe.
Mộ Tử nghĩ nghĩ, lại lần nữa mở miệng: “Bên ngực trái của cậu, có một nốt ruồi…”
Khương Từ đột nhiên đứng dậy!
Động tác kéo bàn ghế phát ra một trận rầm tiếng vang, phục vụ đều nhìn sang đây đây!
“Em!…” Khương Từ hô hấp kịch liệt.
Cái nốt ruồi kia ở vị trí rất khó thấy! Ngoại trừ mẹ cô, cũng chỉ có Tô Tử biết!
Khi vừa mới vừa tốt nghiệp hai người đều nghèo, cùng thuê một gian phòng, tắm rửa, thay quần áo không chỗ nào cố kỵ, trên người có cái gì đều bị người kia xem hết!
Mộ Tử ý bảo cô bình tĩnh, lôi kéo cánh tay Khương Từ làm cô ngồi xuống.
“Em biết cái này rất khó làm người tin tưởng, nhưng là hiện tại… Ngoại trừ chị, không ai có thể giúp em.” Mộ Tử nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh như nước.
Tô Tử không cha không mẹ, bà ngoại nuôi nấng cô lớn lên đã sớm bệnh chết, người duy nhất có thể tính làm thân thích, chính là Mộ Tắc Ninh.

Mà Mộ Tắc Ninh… nam nhân kia không nhắc tới cũng được.
Cũng may còn Khương Từ là dựa vào được, cho nên, Mộ Tử cần thiết phải lấy hết khả năng để đạt được sự tín nhiệm của Khương Từ.
Cô nói tiếp: “Đồ ăn mà chị thích là lẩu cay và bia, chẳng sợ mỗi lần ăn xong sẽ bị đau bụng. Không tin bát tự đoán mệnh, nhưng lại si mê chòm sao vận thế. Ghét nhất bị người ta nói là bình hoa, mỗi lần có hành động bắt giữ đều xông vào đầu tiên, trên eo có một đạo tám centimet sẹo, là ở bắt giữ kẻ bắt cóc khi bị đâm bị thương…… Sơ trung khi yêu thầm hàng xóm ca ca, muốn thông báo khi trong lúc vô ý phát hiện đối phương là gay, hơn nữa vẫn là chịu, từ đây có bóng ma, cũng không dám nữa dễ dàng thích người……”
Khương Từ sắc mặt thanh hồng đan xen, cắn chặt môi, nhìn về phía Mộ Tử ánh mắt đã kinh thả giận!
“Còn có gì… Làm mình nghĩ lại.” Mộ Tử thực nghiêm túc tự hỏi, mấy chuyện này có thể chứng minh thân phận, “…Khi ngủ cậu thích nghiến răng, có đôi khi còn sẽ nói mớ, có một lần mơ thấy mình biến thành Ultraman, lớn tiếng kêu Ultraman công kích ánh sáng! Lúc ấy cậu dọa tớ tỉnh… À, đúng rồi, đối với ca hát ngũ âm của cậu không được đầy đủ, đặc biệt khó nghe.”
“Đủ rồi!” Khương Từ gò má ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi tin tưởng em! Đừng nói nữa!”
Tất cả đều là lịch sử đen! Nghe không nổi nữa!
 


Bình luận

Truyện đang đọc