MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Ngư
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
“Một cái sườn xám mà thôi, cũng đáng để em tức giận như vậy?” Mộ Dung Thừa cười, ôm cô hôn một cái: “Hôm nào trở về anh lại mua cho em hai mươi cái như vậy.”
“Anh căn bản không hiểu gì cả.” Mộ Tử nước mắt lưng tròng.

Nguyên liệu tốt không phải lúc nào cũng có, thủ công thêu thùa càng khó hơn, huống chi… huống chi cô cũng không phải vì quần áo mà khóc!
Cô nhìn đến sườn xám rách nát, liền nghĩ đến chính mình bị hắn khi dễ, chính xác là cô bị Mộ Dung Thừa làm khóc! Tên hỗn đản này!
Mộ Tử khóc thật sự vất vả, ngay cả mắng hắn cũng không còn sức lực.
Mộ Dung Thừa lại rất hưởng thụ cảm giác ôm cô trong ngực, chẳng ngại cô gái trong lòng giãy dụa gào khóc. 
Hắn lấy ra một hộp quà màu đen, đưa cho Mộ Tử: “Mở ra nhìn xem.”

“Tôi không cần.” Mộ Tử chán ghét Mộ Dung Thừa, tất cả về hắn đều chán ghét.
Mộ Dung Thừa bị cự tuyệt, cũng không giận, hắn nhẹ nhàng cắn vành tai cô, đôi môi mỏng lạnh phả ra hơi thở nóng rực: “Không lấy quà, vậy phải thân mật thêm một lần.”
Mộ Tử toàn thân phát run, đột nhiên nắm chặt hộp quà, “Tôi lấy!”
Đó là cực hình! Cô nghĩ cũng không muốn trải qua lần nữa!
Mộ Dung Thừa vừa lòng cười, “Ngoan, mở ra đi.”
Mộ Tử căng thẳng, mở cái hộp hình chữ nhật trên tay… 
Bên trong là một chiếc điện thoại.
Mộ Tử nhẹ nhàng thở ra.
Cô theo bản năng nghĩ rằng quà mà Mộ Dung Thừa đưa chắc chắn không phải thứ gì tốt. Hắn biến thái như vậy, tặng đồ tự nhiên cũng biến thái, không phải mãng xà có lẽ cũng là bọ cạp độc.
Cái này còn tốt, là điện thoại.

Nhưng ngay sau đó cô lập tức nhớ tới, hắn có thể giám thị cô?!
“Điện thoại có gắn bộ định vị?!” Mộ Tử kinh sợ bật thốt lên hỏi.
Mộ Dung Thừa hôn cái trán cô thật mạnh, như là phần thưởng: “Ừ, Tử Tử của anh thật thông minh.”
Mộ Tử: “…”
Tôi có thể vứt đi không?!
Ở nhà bị giám thị, ra cửa còn có định vị theo dõi, rốt cuộc cô còn có chút tự do nào hay không?!
Mộ Tử muốn cự tuyệt, nhưng thủ đoạn của Mộ Dung Thừa cô đã chứng kiến qua, trong lòng nảy sinh sợ hãi, chỉ có thể gượng ép nhận lấy điện thoại.

Mộ Dung Thừa nắm tay cô, chỉ cô khởi động máy.
Hắn rất tự nhiên ở chỗ chức năng mở khóa nhập dấu vân tay của bản thân, cùng với mật mã dự phòng. 
Nói cách khác, cái điện thoại này hắn tùy thời có thể kiểm tra.
Mộ Tử thật sự chịu không nổi.
“Anh…anh có thể đừng làm vậy không?” Cô ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, nắm tay Mộ Dung Thừa quơ quơ, nghẹn ngào nói, “Chúng ta quay lại làm anh em, không tốt sao?”
“Tử Tử thích làm anh em?” Mộ Dung Thừa khẽ hôn mi ướt của cô, cười nhẹ nói, “Vậy thì làm anh em, loại nào cũng tốt, nếu là anh em có lẽ sẽ càng kích thích.”
Mộ Tử hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô không thể nói chuyện với một tên biến thái.
Cài đặt xong điện thoại, Mộ Dung Thừa buông cô ra. Mộ Tử lần nữa thay quần áo mới, cố ý đi rửa mặt, dùng nước lạnh hất lên đôi mắt đỏ hoe, mới lề mà lề mề theo Mộ Dung Thừa xuống lầu.
Dưới lầu, Bạch Vi cũng đang xem một cái điện thoại mới. Giống hệt cái Mộ Dung Thừa đưa cô. 
Bạch Vi thấy hai người xuống, cười vẫy tay với bọn họ, “Dung Thừa, giúp mẹ nhìn xem cái chức năng này sử dụng thế nào.”
Giống như đại bộ phận phụ nữ trung niên, Bạch Vi không có nhiều hiểu biết về các loại máy móc công nghệ, chỉ dừng lại ở chức năng cơ bản nhất..
Mộ Dung Thừa qua đi giúp mẹ hắn điều chỉnh, Bạch Vi ngẫu nhiên đặt câu hỏi, hắn thấp giọng giảng giải, biểu tình nhàn nhạt, không nhanh không chậm.

Hắn đối với Bạch Vi thực sự rất tốt, là một đứa con hiếu thuận.
Mộ Tử ở một bên yên lặng đánh giá.
Ngoại trừ thời điểm lên cơn biến thái, hắn chính là quý công tử ung dung lỗi lạc, ngồi đó thôi cũng làm cảnh đẹp ý vui.
…Ai, vì cái gì lại mắc bệnh biến thái?
Mộ Tử trong trong lòng nặng trĩu thở dài.
Bạch Vi học được mấy chức năng mới, thấy thời gian không còn sớm, liền đứng dậy xuống bếp nấu cơm.
Bạch Vi vừa đi, Mộ Tử lại phải một mình đối mặt với Mộ Dung Thừa.
Cô theo bản năng lùi bước.
Mộ Tử phát hiện, bất tri bất giác, cô đã bắt đầu sợ Mộ Dung Thừa…
 


Bình luận

Truyện đang đọc