Editor: Ngư
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Bọn họ đi đến hồ nhân tạo trong hoa viên.
Hồ nhân tạo ở Mộ gia, có một cái cầu thật dài thông đến trung tâm.
Tư Tư bò xuống nước, Mộ Dung Thừa liền mang Mộ Tử đến giữa hồ nghỉ ngơi.
Gió đêm mát lạnh, trời sao rực rỡ.
Nếu không xét đến mãng xà trong nước, cùng nam nhân bên cạnh, nơi này chắc chắn là nơi hẹn hò tuyệt hảo.
Mặt hồ tĩnh lặng, ngẫu nhiên có vài tiếng gợn sóng. Tư Tư tuy rằng có cơ thể khổng lồ, nhưng lướt qua gợn sóng lại hết sức nhẹ nhàng, gợn nước bốn phía chậm rãi đẩy đưa, sau đó hòa tan vào nước, lặng yên không một tiếng động.
“Còn muốn ở bao lâu?” Mộ Tử nhẹ giọng hỏi Mộ Dung Thừa, ngón tay nắm chặt bại lộ tâm tình nôn nóng.
Cô chán ghét ở nơi này, bất luận kẻ nào buổi tối bị kéo ra đưa mãng xà đi dạo, chỉ sợ đều sẽ không quá thích.
“Nhanh thôi.” Mộ Dung Thừa trả lời.
Nhanh là bao lâu? Năm phút? Hay là mười phút?
Mộ Tử tâm phiền ý loạn, đứng bên cạnh lan can cầu nhìn ra xa.
Ánh trăng chiếu xuống, da thịt cô ánh lên như ngọc, dáng người mảnh khảnh ôn nhu, gió đêm thổi qua, tóc như mực nhẹ nhàng nhảy múa, tựa như mặt hồ ngân nga gợn sóng, thanh nhã tuyệt trần.
Mộ Dung Thừa lẳng lặng đưa mắt nhìn bóng dáng cô, tim đập thình thịch.
Ẩn ẩn có một loại ảo giác, linh hồn của Tô Tử cùng thân thể Mộ Tử, đã hoàn mỹ tương thích.
Sau khi biết được tin Tô Tử chết, hắn trong mấy ngày ngắn ngủi tìm kiếm, xem xét vô số tài liệu phụ nữ.
Chuyện này thật không phải dễ dàng.
Hoàng lão quỷ yêu cầu xảo quyệt, yêu cầu bát tự tương hợp, lại không thể cùng lục thân ràng buộc quá sâu, lúc chọn còn phải loại bỏ những người lớn tuổi, nhỏ tuổi, ốm yếu.
Cuối cùng, Mộ Dung Thừa còn phải lựa ra một bộ dáng xinh đẹp.
Không phải vì hắn có khuynh hướng ham mê sắc đẹp, chỉ không muốn ủy khuất cô.
Nữ nhân của hắn, sống lại một đời, cũng nên là người xinh đẹp, tự tin kiêu ngạo.
Hắn chọn được Hứa Thi Hàm, nhưng không nghĩ tới trời xui đất khiến, em gái hắn tự sát hôm làm lễ, vừa lúc cũng ở địa điểm kia. Nên Tô Tử không trở thành Hứa Thi Hàm, lại thành Mộ Tử.
Mà Hoàng lão quỷ, có lẽ biết chính mình không thành công, liền cầm vàng chạy.
Mộ Dung Thừa có chút lo lắng âm thầm.
Hồn khí sở dĩ trân quý, là vì có thể dưỡng hồn, dưỡng qua thời gian lâu, linh hồn thật sự có thể biến thành người.
Nhưng cái chính là em gái hắn không phải hồn khí, cỗ thân thể này sẽ không ngừng bài xích hồn phách Tô Tử, Mộ Dung Thừa chỉ có thể mượn ngoại lực dưỡng hồn cho cô.
Phương pháp này trước không nói tới tốn bao nhiêu sức lực, hiệu quả cũng giảm rất nhiều.
Hơn nữa… rất đắc tội người khác.
Thí dụ như, thiếu nữ trước mắt này buộc phải đi dạo cùng mãng xà.
Mộ Dung Thừa nhìn ra trong mắt Mộ Tử đầy phiền muộn, hắn nhàn nhạt cười.
“Đừng nóng vội, nó sẽ không bơi quá lâu.” Mộ Dung Thừa đi qua ôm chặt cô, khẽ hôn lên tóc đen sáng bóng, hô hấp trầm thấp, “Tư Tư rất lười, một lát sẽ lên bờ ngay.”
Mộ Tử mân môi, không nghĩ để ý đến hắn.
Mộ Dung Thừa duỗi tay nâng cằm cô lên.
Hai tròng mắt cô giống ngọc thạch sáng ngời, tức giận, ủy khuất, bất an, ẩn nhẫn…… Bất luận loại cảm xúc nào ở trong, cũng đều lộng lẫy chói mắt, giống như người con gái này, mặc kệ biến thành bộ dáng gì cũng có thể làm hắn nhớ thương đêm ngày.
“Tử Tử……” Hắn trầm thấp kêu tên cô, tiếng nói ôn nhu tận xương.
Mộ Tử chỉ xem như hắn đang gọi “Tử Tử”.
Bất quá, thanh âm hắn quá mềm,quá ngọt…… ngọt đến nỗi làm cô nổi da gà.
Thật là buồn nôn a.
Bởi vì chán ghét hắn, cho nên khó vì hắn thâm tình mà động dung, càng không thể tiếp thu hay đón ý hùa theo.
Mộ Dung Thừa cúi xuống hôn cô một cái, Mộ Tử đột nhiên cúi đầu, cái hôn rơi trên trán cô, hơi lạnh lẽo cũng hơi ướt át.
Mộ Tử thở nhẹ ra, trong lòng sinh ra cảm giác vui mừng khi tránh được một kiếp.
Nhưng ngay sau đó vòng eo cô căng chặt, cằm bị nam nhân dùng lực nắm lấy, không cho kháng cự.
“Anh!” Mộ Tử vội vàng dùng đôi tay chống ngực hắn, mắt tròn xoay chuyển, ánh mắt lóe lóe, "Này…… Cái đó, anh xem, không thấy Tư Tư đâu nữa!"