MỘ THIẾU, VỢ CẬU LẠI TRỌNG SINH RỒI


Editor: Ngư
Beta: Từ
------------------------------------------------------
Vậy mà hắn có thể vào dễ như trở bàn tay!
Nếu vậy hôm qua cô khóa cửa chèn đồ không có ý nghĩa gì sao?!

Mộ Tử đột nhiên cảm thấy mọi việc mình làm giống như trò hề, mọi nỗ lực của bản thân đều là trò cười, căn bản không tạo ra một chút trở ngại nào đối với nam nhân này!
Cảm giác được hơi thở phía sau tới gần, Mộ Tử hoảng sợ muốn trốn, lại bị Mộ Dung Thừa một phát kéo vào lòng.
Hắn bật cười: “Em còn muốn trốn chỗ nào?”
Khóa sau lưng Mộ Tử còn chưa kịp kéo lên, lúc này lại thấy không kịp, chỉ có thể khẩn trương che ngực, tránh cho phía trước hoàn toàn bị lộ.
“Anh đi ra ngoài!” Cô quát khẽ.
Mộ Dung Thừa cúi đầu, đôi môi mỏng dán trên tấm lưng trơn bóng như tuyết, cảm giác lạnh lẽo làm Mộ Tử phát run.
“Đi ra ngoài? Nhưng anh còn chưa đi vào, đi ra kiểu gì đây?” Hắn tùy ý trêu đùa.
Mộ Tử cả người căng chặt.
Hạ lưu!
Cô bài xích việc thân mật với Mộ Dung Thừa, càng chán ghét việc hắn không phân biệt thời gian mà càn quấy! Nhận thấy hắn dần dần hôn lên trên, ôm cô càng thêm chặt, Mộ Tử cả kinh toàn thân cứng đờ!
“Không cần!” Thanh âm cô nghẹn ngào kìm nén, hận không thể đạp hắn một cái.
Mộ Dung Thừa vậy mà thật sự ngừng lại.

Hắn quay người Mộ Tử lại, làm mặt cô nhìn thẳng mình.
Thân hình cao lớn bao phủ, trán kề trán của cô, thân mật nói: “Tử Tử, em hôn anh một cái, anh sẽ không tiếp tục.”
“Không!” Mộ Tử quả quyết cự tuyệt.

Mộ Dung Thừa thấp giọng cười, bàn tay không nhanh không chậm vuốt ve eo cô, “Vậy anh lột sạch em, hôn em từ trên xuống dưới, em muốn bắt đầu từ phía trên hay phía dưới đây?”
Lưu manh!
Hỗn đản!
Mộ Tử chửi thầm trong lòng!
Nhưng cô thật sự không dám làm Mộ Dung Thừa tức giận, dù sao hắn chuyện gì cũng dám làm!!
“Tử Tử, hôn anh một cái thôi.” Tiếng nói từ tính của nam nhân nhẹ nhàng dụ dỗ: “Anh trở về sẽ có quà cho em."
Ai thèm quà của anh!
“Vậy anh buông tôi ra, nhắm mắt lại.” Mộ Tử cắn môi nói, một mực nhẫn nhịn.
Mộ Dung Thừa nhìn cô thật sâu, nghe lời buông tay ra, nhắm hai mắt lại.
Mộ Tử liền xoay người chạy!
Bắt cô hôn một tên lưu manh biến thái? Nằm mơ đi!
Nhưng mà tự do xuất hiện trong chớp mắt!
Cô bị Mộ Dung Thừa từ phía sau bế lên, cơ thể đột nhiên bay lên cao, bị ném trực tiếp lên giường!

Mộ Tử suýt khóc!
Kĩ năng vật lộn của cô tuy không đến mức đỉnh cao ưu tú, nhưng cũng coi như đã là cao thủ, vậy mà trước mặt Mộ Dung Thừa không khác gì phế thải?!
“Mộ Dung Thừa, anh buông ra……”
Mộ Tử giãy giụa muốn bò dậy, nhưng mà lần này, nói điều gì cũng là tốn sức, thân thể nam nhân mạnh mẽ áp xuống… 
…Roạt!
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên làm Mộ Tử phát run!
Tên biến thái này! Hắn thật sự muốn lột sạch cô?!
Cô liều mạng với hắn!
……
Hai người ở trên giường, một liều chết chống cự, một ngang ngược đòi lấy, dây dưa cọ xát không tách rời.
Cuối cùng Mộ Tử bại trận tơi bời……
Cô bật khóc. 
Khóc vô cùng thương tâm.
Vì khuất nhục bản thân gặp phải, cũng vì mình nhỏ yếu vô năng.
Mộ Dung Thừa cảm thấy thỏa mãn đứng dậy, đem cô ôm vào trong ngực, thương tiếc lau nước mắt của cô.
“Lại không làm gì với em.” Hắn cười khẽ chạm lên chóp mũi đỏ của cô, “Thật là mau nước mắt.”
Mộ Tử rơi lệ không ngừng.
Bị lột sạch hôn khắp nơi, còn nói không làm gì?
Rốt cuộc thì như thế nào mới gọi là làm gì!
“Anh là đồ xấu xa.” Mộ Tử khụt khịt, dù sao tiện nghi cũng bị chiếm hết, cô bất chấp tất cả không còn cố kỵ: “Đồ điên, cầm thú, biến thái, bệnh tâm thần…”
Cô cầm sườn xám mới trên giường, thấy dấu vết bị xé, lòng càng thêm chua xót, “Đây là vải lấy lụa hương vân làm nguyên liệu, đều bị anh làm hỏng hết!”
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc