Editor: Từ
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mộ Tử về đến nhà vừa đúng lúc.
Bạch Vi đã nấu xong, đang lấy chén đũa, thấy Mộ Tử vào cửa, ôn nhu nói: “Mau đi rửa tay rồi vào ăn cơm.”
Mộ Tử cười híp mắt nói vâng.
Mộ Dung Thừa không có nhà, trên bàn cơm chỉ có hai mẹ con.
Bạch Vi gọi điện thoại cho Mộ Dung Thừa, đầu bên kia không có ai trả lời, bà có chút lo lắng.
“Anh con hôm nay có lẽ lại không về…” Bạch Vi thở dài nói.
Mộ Tử chỉ mong thế.
Cô cúi đầu ăn cơm, khẩu vị càng tốt.
Bạch Vi vẫn đang lẩm bẩm: “Nó nói muốn mở công ty, còn chưa biết thực tế rốt cuộc như thế nào, ngày nào cũng không về nhà thế này, thật làm mẹ lo lắng…”
Mộ Tử thầm nghĩ: Hắn vĩnh viễn đừng trở về mới tốt.
Bạch Vi lại sâu kín thở dài.
Con trai ăn chơi trác táng không kiềm chế được là tâm bệnh của bà, cũng may con gái ngày càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng Bạch Vi cuối cùng cũng có chút an ủi.
“Qua mấy ngày nữa mẹ đưa con đến Gerry, trước để nhìn xem hoàn cảnh vườn trường, nếu thích hợp thì trực tiếp nộp học phí luôn.” Bạch Vi một lòng tính toán vì Mộ Tử, “Còn có một ít đồ dùng học tập, cũng nên bắt đầu chuẩn bị.”
“Không cần.” Mộ Tử tập trung bóc tôm rang muối ớt, trả lời, “Anh cả sẽ thay con đóng học phí.”
Bạch Vi sắc mặt khó xử, “Tử Tử, sợ là anh cả con sẽ không đồng ý…”
“Hắn sẽ đồng ý.” Mộ Tử nhìn Bạch Vi cười, cắn lấy con tôm trong miệng, “Yên tâm đi mẹ.”
Bạch Vi thấy Mộ Tử chắc chắn như thế, mở miệng lại không biết nên nói gì.
Theo bà nhận thấy, muốn Mộ Vinh Hiên rút máu đóng tiền là không có khả năng.
Bạch Vi chỉ xem như Mộ Tử không rõ ràng học phí của Gerry cao thế nào, cũng không nói thêm nữa, bà không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của con gái, tự mình âm thầm quyết định, mấy ngày nữa đi ngân hàng, lập cho con gái một tài khoản tiết kiệm đóng học phí.
……
Đêm hè sao trời lộng lẫy đến lạ thường, ánh sao chiếu vào hậu hoa viên Mộ gia, ánh sáng bạc tràn ngập, có một loại yên tĩnh thật mỹ miều.
Mộ Tử ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ, gió thổi vào trong chốc lát, dần dần có chút buồn ngủ.
Cuộc sống an nhàn bình tĩnh như vậy, về sau sẽ không có nhiều. Trong lòng Mộ Tử nghĩ như thế.
Cái lớp da vinh quang hào nhoáng này của Mộ gia, cô phải vạch trần từng chút một, mới có thể thấy rõ bộ mặt thác loạn hư vinh, cùng sắc mặt dơ bẩn xấu xí.
Cô nhẹ nhàng ngáp một cái, kéo lại màn, nằm xuống nghỉ ngơi.
Rất nhanh đã ngủ mất…
……
Trong giấc ngủ say, Mộ Tử cảm thấy lạnh lẽo.
Theo bản năng vươn tay, vuốt lung tung, không tìm được chăn mỏng trên người, liền trở mình.
Ngón tay chạm vào một lồng ngực rắn chắc, cô ngủ đến mơ hồ, nửa ngày không phản ứng kịp, còn nghĩ mình đang nằm mơ, tận đến khi trên môi đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo…
Mộ Tử đột nhiên bừng tỉnh!
Cô gần như từ trên giường bật dậy ngay lập tức!
Cô giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng cô từ mép giường bị nam nhân phía sau đưa tay kéo trở về!
“Mộ Dung Thừa! Anh buông tôi ra!”
Nghĩ cũng không cần nghĩ! Ở Mộ gia có thể đột nhập vào phòng làm chuyện kinh thế hãi tục như vậy, chỉ có thể là Mộ Dung Thừa!
Mộ Dung Thừa kiềm chế hai tay Mộ Tử, ấn cô ngã trên giường.
Trong bóng đêm, khuôn mặt hắn mơ hồ không rõ, chỉ có tiếng nói trầm thấp trước sau như một: “Em có thể lớn tiếng một chút, khiến mẹ đi về phía này, nhìn xem tình hình hiện tại của hai chúng ta.”
Cơ thể Mộ Tử nháy mắt cứng đờ.
Mộ Dung Thừa không biết xấu hổ, nhưng cô thì không!
Nếu như bị Bạch Vi thấy, cô cùng anh trai mình quần áo xộc xệch nằm trên giường, cô quả thực không cần sống nữa!
Thấy cô không hề giãy giụa, Mộ Dung Thừa thuận thế đem cô kéo vào lòng, như trấn an một con mèo đang nổi giận, khẽ vuốt ve mái tóc đẹp.
“Hôm nay em gặp Mộ Tắc Ninh?” Hắn hỏi.
Mộ Tử sửng sốt. Hắn một ngày không trở về, làm sao biết được?
Nam nhân cúi đầu tới gần, tiếng nói khàn khàn lộ ra nguy hiểm: “Tử Tử, em không ngoan.”