MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

Bữa sáng hôm nay là cháo sườn heo với nấm bào ngư do Trần Ngọc Trân đích thân nấu. Nước xương dùng để nấu cháo do bà ninh từ 4 giờ sáng, thơm ngon ngọt lịm, bỏ thêm một chút ít rau thơm lên là hoàn thành. Nói thực trong nhà này bình thường không ai thích ăn cháo, nhưng hôm nay không ai phản đổi quyết định nấu cháo làm bữa sáng của Trần Ngọc Trân.


Đặc biệt là khi thấy Bách Du đu xuống lầu, dù đã cố gắng nhưng dáng đi vẫn có một chút kì lạ đặc biệt là lúc ngồi xuống đôi mày hơi nhíu lại. Mọi người liền cúi xuống húp cháo, trong nhà này đều là nha nhanh nhẹn, đặc biệt có đôi tai linh mẫn. Cho dù tối qua hai người đã rất cố gắng không tạo ra tiếng động nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe ra khi đứng trước cửa phòng họ.


Số là nếu không bị phát hiện thì hôm nay đã không phải ăn cháo, hôm qua mẹ Ngọc Trân mang thêm chăn ấm cho con rể có đến tìm, bố Lưu Hùng tính nói chuyện vun đắp tình cảm với hai đứa con, cùng Ngọc Dung đã dỗ Trân Châu ngủ say ý đồ sang bồi đắp tình cảm với anh rể cũng có sang tìm. Thế là cả ba người tìm sang vào ba khoảng thời gian khác nhau, tay đều đã giơ lên cửa muốn gõ cửa sau đó đều đặt xuống rồi chạy trối chết.


Nghe nói nên ăn cháo những lúc thế này tốt cho sức khỏe nên Trần Ngọc Trân thức dậy từ rất sớm để hầm xương nấu cháo. Chủ yếu để cho Bách Du ăn, sợ Bách Du ngại nên hôm nay cả nhà phải ăn cháo cùng. Bách Du nhìn bát cháo tỏa hơi nóng trước mặt, lại nhìn mọi người không được tự nhiên cúi đầu ăn cháo là hiểu bọn họ làm chuyện xấu bị phát hiện rồi.


Thấy Bách Du không ăn cháo, Trần Ngọc Trân quan tâm nói : " Ăn đi con, mẹ tìm trên mạng thấy nói ăn cháo tốt cho sức khỏe con lúc này. À không ý mẹ là cháo này bổ lắm mau ăn đi"


Bách Du giật mình với xưng hô của Trần Ngọc Trân hôm qua còn xưng bác cháu hôm nay đã thăng cấp lên mẹ rồi. Bách Du ngạc nhiên Trần Ngọc Trân thu hết vào trong mắt, bà cười nói : " Sao, con và con trai bác yêu nhau gọi bác là mẹ cũng có sai đâu? Hay là không thích bác làm mẹ con? "


Bách Du vội vàng xua tay, cậu hoàn toàn không có ý đó chỉ là quá mức ngạc nhiên thôi.


" Vậy còn không mau ăn đi"


" Dạ "


Lúc này Bách Du mới từng thìa từng thìa múc ăn, cháo còn nóng ăn là ngon nhất. Tay nghề của Trần Ngọc Trân lại rất tốt, cháo này nấu như vậy đủ thấy bà đã cất công chuẩn bị ra sao. Bách Du ăn cháo, nói không cảm động thì là nói dối, cậu càng ngày càng cảm thấy mình may mắn khi yêu Lưu Triệt. Chưa bao giờ cậu nghĩ sẽ có ngày mình nhận được loại đối xử ôn nhu dịu dàng như thế này từ trưởng bối.


Bách Du cay cay sống mũi, đột nhiên giật mình...cậu cảm thấy eo mình đang bị sờ soạng a. Nhìn sang Lưu Triệt đang cười bên cạnh, chủ nhân của cái tay đã rõ ràng. Anh làm khẩu hình miệng thì thầm với Bách Du : " Mát xa "


Sau đó liền cười, mãi tới khi bố Lưu ho khụ khụ liếc qua thì mới chịu thu tay lại. Trong nhà người duy nhất không hiểu gì, đang phồng má thổi cháo, hồn nhiên nói : " Ngon quá bà ơi, đây là món cháo ngon nhất cháu từng ăn"


Giọng nói trong trẻo của Trân Châu kéo mọi người về thực tại, Trần Ngọc Trân nhẹ nhàng xoa đầu con bé : " Trân Châu nói vậy làm bà vui lắm, sau này con phải thường xuyên đến đây chơi với ông bà nhé. Bà sẽ còn nấu nhiều món ngon cho cháu hơn nữa, chịu không? "


Trân Châu gật mạnh đầu nhỏ, sau đó cười toe toét tiếp tục tự múc cháo ăn. Con bé ăn rất gọn gàng, không hề vương vai khiến người lớn nhìn không nhịn được yêu thương một trận. Nhờ có con bé không khí bớt xấu hổ đi rất nhiều, cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm.


Ra mắt người nhà xong xuôi, ba người lại lên xe trở Trân Châu tới trường trước.  Sau đó hai người cùng về công ty làm việc, chiều lại tiếp tục đón Trân Châu để dội bom những người khác.


[ Tại một phòng vip của nhà hàng nào đó ]


Triệu Huyền hết chỉ Bách Du lại chỉ Lưu Triệt lắp bắp không nói thành tiếng : " Hai người....hai người "


Ngọc Ánh kéo cô ngồi xuống : " Khoa trương như thế làm gì? "


" Mấy người cũng biết rồi? "


Mấy người còn lại nhìn nhau, nhún vai Triệu Huyền không thể tin được ngồi xuống uống hết nửa cốc nước to : " Không thể tin được, chỉ có mình tao không biết gì"


Đại khái thấy Triệu Huyền đáng thương, Bảo Long đành lên tiếng : " Thực ra thì tụi nó cũng không nói cho ai cả, chẳng qua là có thể đoán được thôi"


Không nói câu này thì thôi nói ra thì Triệu Huyền mới thức sự tức giận, nói vậy không phải nói cô ngốc sao? Thấy Triệu Huyền hung hăng trừng qua, Bảo Long nhanh chóng tỏ vẻ đáng thương chui vào lòng người yêu ăn cầu an ủi, tiện thể ăn đậu hủ : " em yêu, người ta bắt nạt anh "


Triệu Huyền làm động tác nôn mửa, sau đó nhìn lại phòng ăn phát hiện trong phòng lũ bạn đều đang tình tứ với người yêu. Lưu Triệt và Bách Du thậm chí giống đôi vợ chồng lâu năm đút chon con gái ăn, giật mình ôm ngực gào lên : " lũ khốn nạn tao ăn no rồi không cần phải mớm thêm thức cho chó đâu "


( đột nhiên nhớ đến lời bài hát : cẩu fa cũng là cẩu phải biết yêu thương động vật chứ (◐∇◐*) ka ka)

Bình luận

Truyện đang đọc