MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

Bách Nhân lại lảng vảng ở gần Bách Du, có điều hắn không ngờ là lại không thể tiếp cận nổi em mình. Bên cạnh cậu ta lúc nào cũng có người,lúc là Lưu Triệt, không thì là mấy người bạn của cậu ta thay phiên bên cạnh. Hệt như người giám hộ trông trẻ, một bước cũng không rời. Ngay cả Trân Châu cũng được đãi ngộ tương tự, tại sao vậy? Cứ định làm gì là bị cản trở là sao?


Thực ra thì Bách Nhân nghĩ quá nhiều rồi, từ ngày Bách Du chơi với nhóm Triệu Huyền thì hầu như lúc bào bọn họ cũng đi với nhau. Có chăng là bây giờ quan hệ giữa Bách Du và Lưu Triệt đã thân mật hơn xưa nên tần xuất Lưu Triệt xuất hiện cạnh cậu nhiều hơn thôi. Ngay cả Trần Ngạn cũng phải rất khó khăn mới thiết kế được một cuộc gặp gỡ " tình cờ " với Bách Du đấy.


Cuối cùng sau 2 tuần Bách Nhân cũng gặp riêng được em trai mình...Lưu Triệt đã sớm thấy Bách Nhân cứ lấp ló xung quanh từ hôm thứ 2 hắn ta rình mò rồi. Bách Du cũng đã phát hiện ra sau 4 hôm, chính cậu chủ đề nghị với Lưu Triệt để gặp riêng Bách Nhân xem anh ta muốn nói gì.


Vậy là hôm nay Bách Du về nhà sớm và Bách Nhân có thể gặp cậu ngay hôm nay. Bách Du vừa xuống xe đã bị Bách Nhân nhảy ra trước mặt làm giật mình. Bách Nhân nhìn em trai mặc tây trang đắt tiền không khỏi không vui. Là một công tử rởm Bách Nhân rất biết nhìn hàng mới nhìn qua đã biết giá trị bộ đồ Bách Du đang mặc không nhỏ.


Bởi vậy mà mở miệng nói chuyện lời nói đã bén nhọn : " Lâu rồi không gặp, xem ra chú út càng ngày càng sống tốt nhỉ? Quần áo đắt tiền, xe xịn, đồng hồ sang bỏ được chúng tôi cậu lên như diều gặp gió "


Bách Du mặt mày không cảm xúc nghe anh trai nói những lời khó nghe. Kì lạ là không còn cảm thấy khó chiuh gì nữa, kể cả thái độ hay lời nói của anh ta. Thấy Bách Du không nói chuyện, Bách Nhân tức giận nói : " Tôi nói chuyện với khúc gỗ sao? Chú làm lơ anh chú đó à"


Lúc này Bách Du mới đẩy gọng kính đen trên mắt nói : " Anh đang nói chuyện tôi nói vào anh lại bảo tôi không có phép tắc. Kiểu gì mà anh chẳng nói được, thôi tôi cứ ngậm miệng cho xong"


Nghe vậy thì đến phiên Bách Nhân ngậm miệng, Bách Du không nể nang mà chọc ngoáy khiến anh ta không nói năng được gì. Đúng là không nên cãi nhau với luật sự làm gì, loại người có cái miệng có thể nói người chết thành người sống ngoài bà mối chắc chỉ có luật sư. Bách Du trước giờ không muốn tính toán gì với người nhà nên luôn nhân nhượng. Giờ thì cậu không muốn không tính toán nữa, có những nha không nên tốt với bọn họ quá. Bọn họ sẽ không biết điều tới vô pháp vô thiên, Bách Nhân chắc là nằm trong kiểu này rồi.


" Anh lấp ló rình mò cả nửa tháng nay chỉ để gặp tôi nói mấy lời này thôi à? Nếu vậy anh nói xong rồi thì tôi xin phép đi trước"


Bách Nhân vốn tức giận nghe câu này liền bùng nổ, cậu ta biết mình muốn gặp cậu ta từ lâu rồi nhưng cố tình làm lơ? Nghĩ vậy Bách Nhân nắm chặt tay Bách Du kéo mạnh cậu trở lại to tiếng quát : " A, thế là cậu biết anh cậu muốn gặp cậu mà vẫn làm lơ, giỏi lắm hóa ra cậu là loại người như vậy. Trước đây làm bộ làm tịch là vì chưa dựa được vào người có tiền chứ gì, giờ giàu sang rồi lộ mặt thật chú định vứt bỏ gia đình phải không? "


Bách Du nắn cổ tay bị nắm đau của mình, nhíu mày, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt Bách Nhân : " Ai vứt bỏ ai? "


Bách Nhân nhìn đôi mắt lạnh lùng của em trai đột nhiên lại có chút sợ hãi, mất mấy phút mới bình tĩnh lại được. Chưa kịp nói gì, Bách Du đã đi trước khi đi bỏ lại câu nói : " Tôi không cảm thấy mình có trách nhiệm phải lo lắng cho cuộc sống sau này của anh. Ngay cả bố mẹ cũng không có trách nhiệm nuôi đứa con lớn xác tứ chi lành lặn tinh thần minh mẫn sức khỏe dồi dào như anh đâu "


Bách Nhân vội nói : " Bố mẹ hiện nay rất khó khăn..."


Quả nhiên chỉ vài chữ ngẳn ngủn đã khiến bước chân của Bách Du dừng lại. Bách Nhân cười, quả nhiên là vẫn không thể buông bố mẹ xuống được nhưng hắn ta chưa kịp vui mừng thì Bách Du đã nói : " Khó khăn là do anh ban cho"


Nói xong dứt khoát đi, Bách Nhân không dám đuổi theo đi nữa để Lưu Triệt biết hắn lại tìm Bách Du phiền toái thì không biết chuyện gì xảy ra. Bách Du lên thang máy nghĩ lại những lời Bách Nhân nói không khỏi cảm thấy nực cười.


Đấy là thái độ cầu cạnh người khác của anh ta? Giúp đỡ anh ta là vinh hạnh của đứa em này sao? Với số tiền mình gửi cùng với lương hưu của bố mẹ. Nếu Bách Nhân chịu đi làm kiếm tiền thì bọn họ hoàn toàn có thể dư giả.


Bách Nhân là ngốc hay là...anh ta nghĩ mình là pháo hôi không não trong mấy bộ phim tình cảm chiếu buổi chiều sao?

Bình luận

Truyện đang đọc