MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

Cố Tại Viễn nghe được tiếng âm thanh mở cửa, anh đưa lưng về phía cửa, không biết nên thể hiện như thế nào để cô biết mình không có đợi cô.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, là cô không sai.

Mặc dù chỉ gặp qua lần có một lần, nhưng anh có thể xác định người đến đó chính là cô Thẩm Mặc Nhiên.

Quả nhiên, bả vai bị người khác nhẹ nhàng vỗ một cái.

Cố Tại Viễn quay mặc lại, nói không ra lời.

Cô gái trước mặt, mặc váy dây màu hồng, mang đôi giày cao gót.

Trên mặt không xoa phấn, mi dài thanh tú.

Khuôn mặt tự nhiên trắng hồng, giống như cây đào mật mê người.

Đôi môi mặc dù không có tô son, nhưng vẫn có màu đỏ hồng.

Hai mắt thật to rũ xuống, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Bởi vì nhìn xuống dưới chân, cho nên trên mặt càng dài thêm.

Cố Tại Viễn lập tức nhìn đến ngây người, đây chính là công chúa từ trong truyện ngày xưa đi ra sao.

Không sai, cô nhất định chính là công chúa, là cô bé lọ lem. Bằng không, làm sao sẽ đẹp như vậy.

Cố Tại Viễn cảm giác mình giống như không thể hít thở.

Phải nói anh Cố đại thiếu gia, đã gặp những người phụ nữ xinh đẹp không phải một hai lần.

Nhưng nhìn thấy cô giá trước mắt này, toàn bộ nhưng cái kia đều không đáng nhắc tới.

"Cô...cô đến rồi!"

Cố Tại Viễn ý thức được mình giống như ngốc trệ thật lâu, nói cà lăm.

Cô gái nhỏ gật đầu một cái, còn là rũ mắt xuống không dám nhìn Cố Tại Viễn .

"Ngồi đi!"

Cố Tại Viễn vươn tay ra dắt tay của cô, thậm chí có cảm giác chạm điện.

Cảm thấy như có dòng điện nhanh chóng từ trên tay của cô truyền vào trong thân thể của mình.

Cố Tại Viễn sống đến lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác như thế.

Cô gái nhỏ bị anh kéo đến trên ghế sa lon ngồi xuống, còn cúi đầu không dám nâng lên.

Cố Tại Viễn cảm giác trái tim mình giống như sắp nổ tung, tại sao nhìn thấy cô bé này sẽ khiến mình khẩn trương như thế.

Chẳng lẽ mình đã yêu cô bé mới gặp này rồi sao?

"Ngẩng đầu lên!"

Cố Tại Viện lệnh cho mình phải tỉnh lại, cũng như ra lệnh cho cô gái ngẩng đầu .

Cô gái nhỏ giống như bị giọng nói Cố Tại Viễn làm cho mất hồn, có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Cô Tại Viễn lại một lần nữa bị ánh mắt vô tội của cô gái làm cho thất bại rồi.

Tại sao cô nhóc này lại giở vô tội để trêu đùa anh, Cố Tại Viễn ở trong lòng mắng .

Ánh mắt lại lần nữa không thể rời khỏi khuôn mặt của cô.

Da của cô ấy trắng hồng, làm cho anh muốn cắn một cái.

"Chắc cô hiểu tôi muốn làm gì với cô!"

Cố Tại Viễn cố ý lộ ra một bộ đáng sợ hù dọa cô bé này, cũng tốt cho mình thêm can đảm một chút.

Anh Cố Tại Viễn tại sao có thể bị một cô gái bắt lại.

Cô gái vẫn như cũ gật đầu một cái, dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh.

Cố Tại Viễn cảm giác mình không thể đợi thêm nữa, thấy dáng vẻ đơn thuần của cô, ở phía dưới sắp chống đỡ không nổi.

Tay của anh trực tiếp đưa về phía bả vai của cô, đem dây áo đẩy qua một bên, quả nhiên, cái váy liền trượt xuống tới hông cô.

Chiếc áo lót nhỏ màu trắng đáng yêu của Thẩm Mặc Nhiên lộ ra bên ngoài, cô phản xạ có điều kiện vội vàng dùng tay che trước ngực mình lại.

Cố Tại Viễn mở miệng nói: "Tay lấy ra! Nếu không đi ngay, cô nên biết, tôi không có bức bách cô trả cho tôi nhân tình!"

Cô gái nghe được câu này, dừng lại một lát, vẫn là ngoan ngoãn mà đem tay bỏ ra.

Cố Tại Viễn đoán chắc cô gái nhất định sẽ nghe theo lời của mình, nếu không, lúc đầu cô sẽ không đến nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc