MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

“Đó là dĩ nhiên! Tôi vô cùng chân thành mà! Mà chú Hoắc, công việc này cụ thể là làm gì a?”

Ngũ Y Y khuôn mặt tươi cười như cún con hận không thể áp sát Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt châm trà, trong mặt lóe tinh quang, “Làm người giúp việc”

“Người giúp việc?” Ngũ Y Y thật sự chưa từng nghĩ tới công việc như vậy.

“Là giống ôsin sao? Quet nhà, nấu cơm ấy hả?”

Hoắc Phi Đoạt gật đầu một cái, “ Không cần mỗi ngày phải có mặt, chỉ hai ngày cuối tuần thôi”

“Oa! Một tháng chỉ làm tám ngày! Tàm ngày kiếm hai vạn khối” Ngũ Y Y lập tức hưng phấn, cả người cười điên cuồng, “ Ha ha ha ha , việc này không tệ, đây thật sự là người có phần ngu ngốc mà, chỉ đi làm có hai ngày cuối tuần, liền kiếm hai vạn, lão bản này cũng thật là ngu mà. Ha ha ha ha”

Ngũ Y Y cười đến nghiêng ngửa, Thiên Hoa Loạn Trụy( cái này,không biết dịch đành để nguyên văn vậy, mọi người thông cảm)

Cười như điên một trận mới phát hiện, Hoắc Phi Đoạt phía đối diện không hề cười một cái nào, vội vàng thu lại dáng vẻ vừa rồi, sửa sang lại tóc, nở nụ cười đầy tiêu chuẩn, “Ngượng ngùng a , vừa nghe có thể tìm được công việc tốt, liền không thể nhịn có một chút hả hê a. Ha ha”

Hoắc Phi Đoạt mấp máy môi.

Đó mà gọi là một chút hả hê sao? Đây căn bản là cuồng tính mà!

Ngũ Y Y xoa xoa móng vuốt nhỏ, “Chú Hoắc, khi nào thì tôi có thể bắt đầu công việc?”

“Cuối tuần này bắt đầu đi”

“A được, vậy tôi khi nào có thể gặp mặt vị chủ nhà kia?”

Tên chủ nhà ngu ngốc a….

“Cái này không phải là đang gặp sao?”

“Đang gặp? Ở đâu a?” Ngũ Y Y trước tìm sau ngó, cuối cùng mới hiểu, nháy mắt không dám tin, đầu ngón tay run run chỉ Hoắc Phi Đoạt, lắp ba lắp bắp, “Không thể nào? Chẳng lẽ là chú sao?”

Không cần đi! Nếu như vị chủ nhà kia thật sự là chú Hoắc, kia không phải cô chết rất thảm sao?

Cô mới vừa rồi còn không chút kiêng kị cười tên chủ nhà kia hết sức ngu ngốc.

A! Cô muốn có một mày thời gian để trở về mấy phút trước a, nếu được cô nhất định phải tán dương vị chủ nhà kia mà.

Hoắc Phi Đoạt đầu ngón tay gõ gò trên bàn, tức đến nỗi xạm mặt, “Vừa mới nãy nghe em nói, tôi không biết có nên tăng thêm giờ làm việc lên hay không a, tiền công cũng nên bớt lại một chút….”

Ngũ Y Y hoảng sợ con người trừng lên, hét lớn, “ Không cần a….”

Cũng không biết là dũng khí ở đâu ập tới, ma sui quỷ khiến, cô một bước bay đến đối diện Hoắc Phi Đoạt, ôm lấy cánh tay cường tráng không ngừng lắc qua lắc lại, giọng vô cùng hối hận, “Không cần a, chú Hoắc, không cần làm như vậy a, chú Hoắc, tôi vừa rồi nói sai mà,, chú coi như tôi thả rắm đi, ngàn vạn lần đừng sửa đổi a”

Ngu ngốc mà, khi không tự nhiên nói Hoắc gia này ngu ngốc chứ, lần này cô thảm rồi.

Hoắc Phi Đoạt nghe vậy không nhịn được len lén cười.

Bị tiểu nha đầu này ôm gắt gao, cảm giác thật không tệ nha.

Cách!

Cửa bị kéo ra.,

Ngũ Y Y giật mình, cả người run lên.

A Trung cũng sợ hết hồn, mắt trừng lớn tỏ vẻ vô tội, không biết mình có vào đúng thời điểm không.

A Trung run rẩy, hồi sau mới nghe thấy tiếng của mình, “Lão đại, món ăn đã làm xong. Có muốn hay không mang lên ạ ?”

Phật tổ phù hộ a, ngộ nhỡ hắn quấy rầy lão địa làm việc, nhất định sẽ chết rất thảm a.

Lúc này A Trung cũng muốn ngồi lên máy thời gian giống Ngũ Y Y a.

Ngũ Y Y sửng sốt hai giây, sau đó mới phản ứng kịp, vội vàng buông lỏng cánh tay Hoắc Phi Đoạt, mắt có chút đỏ lên.

Bình luận

Truyện đang đọc