MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

"Muốn ăn cái gì?" Tiêu Lạc hỏi Ngũ Y Y.

"Ở nhà chắc đã qua giờ ăn cơm chiều, tôi đã gọi điện cho anh rể, nói chúng ta ăn ở ngoài rồi mới về. Em muốn ăn cái gì?"

Ngũ Y Y suy nghĩ, nói, "Muốn ăn lẩu cay."

"A...? Muốn tiết kiệm tiền giúp tôi? Tôi còn nghĩ em muốn ăn mấy thứ như pizza, bít tết chứ."

Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói, "Muốn ăn lẩu cay. Ấm áp, lúc này mà ăn thì ấm từ trong ra ngoài, cảm giác đây mới là thời gian hạnh phúc nhất."

Đột nhiên lại nhớ đến, lúc cô và mẹ cùng ăn lẩu cay, mẹ luôn nói, ăn lẩu cùng nhiều người mới ngon.

Khi đó cô không hiểu, mẹ chỉ là muốn ba đến cùng ăn cơm, muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp cả nhà ba người cùng nhau ăn.

Nhưng mà, từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện cho đến khi lớn lên, ăn lẩu, đều chỉ có hai người cô và mẹ.

Tiêu Lạc đột nhiên nắm tay Ngũ Y Y, Ngũ Y Y kinh ngạc nheo mắt, khó hiểu nhìn Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc một tay lái xe, thở dài, "Y Y, tôi muốn em được vui vẻ, giống như những cô gái cùng tuổi, thaoir mái vui vẻ."

Tôi thương em, mấy chữ này, dừng lại trên môi anh chần chừ, không nói ra.

Suy nghĩ Ngũ Y Y run rẩy, ngẩn ra một lúc, mới nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc chở Ngũ Y Y đến quán lẩu rất nổi tiếng, nếu khách muốn đến ăn, đều phải đặt trước ba ngày, không phải VIP hầu như không đặt được.

Ông chủ xem ra có quan hệ rất tốt với Tiêu Lạc, sau khi nhận được điện thoại, tự mình đi tới cửa nghênh đón hai người bọn họ.

"Tiêu Tổng, mời vào mời vào! Mời đi bên này!"

Ông chủ cười nịnh nọt.

Tiêu Lạc và Ngũ Y Y chọn một bàn yên tĩnh gần của sổ ngồi xuống.

Ngũ Y Y thật sự tò mò không nhịn được, hỏi, "Ai, anh cũng là Tổng giám đốc sao?"

Tiêu Lạc bĩu môi gật đầu, "Rất không may, đúng là vậy."

"Má ơi, vì cái gì thời nay lại có nhiều tổng giám đốc như vậy? Đều là tổng giám đốc. Chịu không nổi."

Chú Hoắc là thủ lĩnh xã hội đen trong truyền thuyết, ngoài thân phận đó còn là tổng giám đốc gì đó sao?

Hoắc tổng, Tiêu tổng.

Tiêu Lạc ha ha ha cười nhẹ, "Cũng không được, nhân vật lớn nhỏ đều gọi là tổng giám đốc, vô nghĩa, có đúng hay không? Lần sau tôi liền đổi, không gọi tổng giám đốc, gọi là tổng quản."

"Tổng quản? Ha ha ha, đó không phải danh hiệu của Lý Liên Anh sao?" Ngũ Y Y cười to.

Tiêu Lạc giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, "Dám nói tôi là thái giám? Tôi nói em này, tổng quản này không phải là tổng quản kia đâu, tôi là tổng bị em quản."

Ngũ Y Y vẫn không nhịn được cười phì rộ lên.

Tiêu Lạc gắp cho Ngũ Y Y đồ ăn đã được nấu chín, sâu xa nói, "Y Y, em cười lên thật sự rất đẹp."

Nụ cười có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Ngũ Y Y sợ run lên, bướng bỉnh nói, "Phải không? Dù sao ở trường tôi cũng là hoa hậu giảng đường mà. Này, đừng có thích tôi đấy...., ông cậu nhỏ."

Vừa nghe nói Ngũ Y Y kêu anh là cậu nhỏ, Tiêu Lạc nhịn không được nở nụ cười. "Biết tôi là bậc cha chú của em, còn dám đùa giỡn tôi như vậy."

Hai chữ đùa giỡn vừa ra khỏi miệng, không chỉ có trái tim Tiêu Lạc run rẩy, lòng Ngũ Y Y cũng run rẩy một phen.

Hai người hoảng sợ liếc nhìn nhau, đồng thời đỏ mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc