MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

Chỗ này điều kiện thật vô cùng tốt, bên ngoài yên tĩnh, bên trong sạch sẽ.

Giống như căn phòng Nhật Bản, vừa vào nhà phải cởi giày, khách ngồi bên trong, có thể tùy ý nằm nha, nằm nha, dù sao sàn nhà cũng cực kỳ mềm mại.

"Bạch trà?" Hoắc Phi Đoạt hỏi Ngũ Y Y.

"A? Được, tùy ý." Ngũ YY nhìn Hoắc Phi Đoạt ở đối diện.

Hoắc Phi Đoạt cao lớn ngồi trên đệm tatami, có một loại khí chất giống như thư sinh.

Chỉ là, đưa tay nhấc chân lại cho thấy rõ anh là người học võ, động tác châm trà cũng thật hoàn hảo, một giọt cũng không rơi.

"Chú Hoắc...."

"Gọi tôi Phi Đoạt."

"A? Phi Đoạt? Không quen a...." Thật ra là không dám.

Ngũ Y Y rụt rụt cổ.

Chưa gặp qua người nào, đuổi theo người đứng đầu giới xã hội đen rồi luôn miệng kêu thẳng tên a? Không muốn sống nữa.

"Kêu vài lần sẽ quen thôi. Uống nước."

"Nha." Ngũ Y Y nghe lời uống trà, chăm chú nhìn trộm Hoắc Phi Đoạt.

Khuôn mặt chú Hoắc thật sự rất đẹp trai nha!

So với mấy minh tinh nổi tiếng còn đẹp hơn!

"Chú Hoắc, có chuyện gì cứ nói thẳng đi!"

Hoắc Phi Đoạt hơi hơi cười, khuynh quốc khuynh thành, "Không có gì, chỉ là phí sửa chữa Bugatti. A Trung?"

A Trung đứng ngoài cửa, nghe được âm thanh, kéo cửa đi vào, "Anh hai."

"Đem danh sách những chi phí sửa Bugatti đưa cho cô ấy xem."

"Cả một danh sách dày sao?" Môi Ngũ Y Y run rẩy nhận lấy chồng giấy, nháy mắt nhìn.

Tổng cộng, hơn hai trăm vạn!

Hoắc Phi Đoạt tao nhã dùng trà.

Da mặt A Trung run lẩy bẩy đi ra ngoài.

"Động cơ?" Ngũ Y Y ngạc nhiên, "Cái xe leo núi của tôi cũng chưa hỏng, Bugatti của chú đã bị hỏng động cơ? Đó là loại Bugatti gì vậy, chỉ đụng nhẹ thôi mà."

Hoắc Phi Đoạt gật đầu, "Động cơ là trái tim của chiếc xe đúng không? Trái tim bị em phá hư, nhất định phải tốn tiền sửa chữa rồi."

A Trung đứng ngoài cửa nghe tới đó, nhìn không được toàn thân run lẩy bẩy.

Anh hai nói dối, vậy mà cứ như thật ấy.

Ngũ Y Y xem xong chồng danh sách chi phí sửa xe, toàn thân không còn chút sức lực.

Từng dòng, từng mục, đều được ghi rõ tàng phí sữa chữa.

Hơn hai trăm vạn, một đồng cũng không thể thiếu.

Ai, mình phải làm sao bây giờ.

Có vẻ như sóng gió lần này không dễ giải quyết.

"Chú Hoắc...."

"Phi Đoạt." Hoắc Phi Đoạt sửa lời cô.

"Được rồi, chú Phi Đoạt. Chú cũng biết, tôi chỉ là một sinh viên, ba tôi lại là người cực kỳ keo kiệt, cái này phí sữa chữa thật quá lớn, trong lúc này tôi không có cách trả cho chú."

Ngũ Y Y nắm ngón trỏ, dẩu cái miệng nhỏ.

Hoắc Phi Đoạt dõng dạc nói, "Thiếu nợ thì trả tiền, đây cũng là đạo lý hiển nhiên. Tuy nhiên em cũng thật đáng thương, đúng là từ góc độ của tôi mà nói, đòi em phí sửa chữ xe cũng là chuyện bình thường, đúng không?"

"Ừm, đúng." Ngũ Y Y hít hít mũi, "Nhưng tôi không có số tiền này.... Chú nói phải làm sao bây giờ?"

"Tôi vẫn nên nói chuyện trực tiếp với cha em sẽ tốt hơn."

"A? Không muốn không muốn! Xin chú đấy, ngàn vạn đừng nói chuyện này cho cha tôi biết nha!"

Trong cảm nhận của cha cô đã bị xem như đứa con gái đáng lo nhất, cô sao có thể lại cho ông thêm phiền, nhất định làm cho ba con heo ở Ngũ gia cười nhạo.

"Kia.... Nếu như vậy cũng không được, cũng chỉ có một cách có thể sử dụng." Ngũ Y Y sao lại cảm thấy như trong lời nói của Hoắc Phi Đoạt, có cất dấu ý cười?

.....

Bình luận

Truyện đang đọc