MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Đoạn Ngôn gần đây cũng bắt đầu viết nhật ký, có cái gì quan trọng hoặc chuyện thú vị nào phát sinh hắn sẽ viết ra rồi bỏ vào két sát của lão Đoạn. Hắn đoán hẳn là lão Đoạn sẽ muốn biết chuyện gần đây có gì phát sinh.

Vài ngày sau, các hạng mục khác kiểm tra cũng đồng loạt có kết quả, xác nhận Đoạn Ngôn sức khỏe tốt.

Tiểu Đoạn cất hết phiếu kiểm tra, lại viết một câu cho lão Đoạn: Nhiều tiền thế mà không đi thêm hai bệnh viện khác kiểm tra à?

Thật sự là, sợ bóng sợ gió một hồi.

Tiểu Đoạn gần đây thường xuyên cảm thấy thân thể mệt mỏi, hắn ngủ càng ngày càng dài, bình thường năm sáu giờ là có thể rời giường chạy bộ, hiện tại có thể ngủ đến lúc cùng tiểu thiên nga cùng nhau thức dậy.

Mấy ngày trước đáp ứng tiểu thiên nga đi cùng anh đi dạo phố, cho nên hôm nay tiểu Đoạn cố ý bảo thư ký Chu sắp xếp thời gian trống một ngày cho hắn.

Nhìn ra được tâm tình hôm nay của Hứa Dặc cực kỳ tốt, buổi sáng lúc thay quần áo trong miệng còn ngâm nga bài hát, đầu nhỏ còn lắc theo tiết tấu từng chút từng chút.

Đoạn Ngôn ở trên giường cọ xát một lát, đứng lên tắm rửa nước lạnh, lúc đi ra Hứa Dặc đã thu dọn xong xuôi, đang ngồi trên sô pha chờ hắn.

Nửa người dưới Alpha quấn khăn tắm, những giọt nước còn chưa lau sạch theo lồng ng.ực rắn chắc chậm rãi trượt xuống đi ngang qua cơ bụng rõ ràng yên tĩnh thấm vào trong khăn trùm tắm màu trắng, Hứa Dặc biết, phía dưới còn có thứ càng thêm gợi cảm hùng vĩ hơn.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Đoạn Ngôn đột nhiên tiến lên, liế.m liế.m vành tai Omega, hai tay chống lên tay vịn sô pha, vòng Hứa Dặc vào trong ngực.

Sự hung hăng của Alpha khiến Hứa Dặc rùng mình, đây là Alpha từng suốt đêm quấn quýt lấy anh, nhiều lần đánh dấu anh, sự im lặng của hắn luôn khiến Omega tạo ra một cảm giác phụ thuộc và áp bức, và anh đã đầu hàng Alpha của mình, anh... yêu người này.

Mặc dù mặt Hứa Dặc đỏ bừng nhưng ngoài miệng vẫn sẽ cãi lý, anh quay đầu ra nói: "Em thấy cái gì chứ? Vừa rồi em ngẩn người thôi."

Mới không phải, cậu nhìn vào Alpha của mình thì có á.

"Ồ~" Đoạn Ngôn kéo dài âm cuối, ngữ điệu có chút thú vị.

"Đoán xem tôi vừa nhìn cái gì trong phòng tắm?" Đoạn Ngôn cười hỏi.

"Cái gì?" Sự tò mò của anh quả nhiên rất nặng.

"Là ảnh lần trước cậu gửi cho tôi." Đoạn Ngôn mắt thấy mặt Hứa Dặc càng ngày càng đỏ, hắn liền càng thêm muốn trêu chọc anh.

"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao trước kia tôi không đi dạo phố với cậu rồi." Đoạn Ngôn một bên hôn sườn mặt anh, một bên lẩm bẩm nói.

Hứa Dặc ghé mắt nhìn hắn, tựa hồ đang chờ câu trả lời của hắn.

"Bởi vì thật vất vả mới có thời gian rảnh rỗi, làm sao nỡ để cho cậu đi ra khỏi gian phòng này?"

Hứa Dặc nghĩ lại một chút mới biết được ý tứ của hắn, anh đưa tay đẩy Đoạn Ngôn ra, thế nhưng người nọ to lớn, anh không đẩy được.

"Mặc quần áo nhanh đi!" Ánh mắt Hứa Dặc nhìn về phía mặt đất, nói chuyện cũng không có khí thế gì.

"Mặc chứ, cậu cho tôi hôn một cái, tôi liền lập tức đi mặc luôn." Đoạn Ngôn cợt nhả nói.

"Anh đúng thật là..."

Lời còn chưa dứt Đoạn Ngôn đã tìm đến môi hắn hôn lên.

"Không biết xấu hổ." Omega bị ngậm môi mơ hồ nói.

Mắng thì mắng, nhưng cũng ngoan ngoãn bám vào vai Alpha cùng hắn làm nụ hôn này sâu hơn.

Kỳ thật anh rất thích Đoạn Ngôn như vậy, bị một ánh mắt của mình có thể đốt cháy, giống như là tất cả nhiệt tình đều giao cho mình.

Đoạn Ngôn chiếm được tiện nghi rốt cục cũng đi thay quần áo, Hứa Dặc vuốt môi cười cười một lát.

Phòng thay đồ truyền đến tiếng hô: "Lão bà!"

"Ừ?" Anh đã quen với việc hắn gọi mình như vậy.

Kết hôn mấy năm nay, Đoạn Ngôn chỉ gọi một cách xưng hô thân mật nhất là Tiểu Dực, đại đa số thời gian bọn họ đều quen gọi tên đối phương.

Cách xưng hô lão công lão bà như vậy sẽ làm cho hai người bọn họ đều cảm thấy có vài phần xấu hổ, cho nên cho tới bây giờ chưa từng có người gọi qua.

Nhưng sau khi Đoạn Ngôn "mất trí nhớ", lại nhiệt tình dùng các loại xưng hô thân mật, các loại hành động nhỏ mập mờ, dùng cái này để biểu đạt mình là vật sở hữ của hắn.

"Lão bà?" Nam nhân lại hô lên một lần nữa.

"Làm gì đấy? Cứ hô lên như vậy." Hứa Dặc đứng dậy đi vào phòng thay đồ.

"Quần l.ót của tôi đâu?" Hắn ủy khuất hề hề hỏi.

À, khoảng thời gian trước Hứa Dặc luôn coi quần ló.t của Đoạn Ngôn là quần l.ót của dựng phu mình, cho nên ngày hôm qua lúc sửa sang lại tủ quần áo, anh dứt khoát đem quần l.ót của hai người tách ra riêng biệt, kết quả Đoạn Ngôn liền tìm không ra.

"Anh lục thêm hai cái tủ sẽ mệt chết mình sao? Đây này." Hứa Dặc kéo ra một trong những ngăn kéo.

"Sao lại phải tách ra chứ. Đặt nó chung với nhau tốt mà." Người nam nhân vừa nói vừa mặc quần.

"Anh nhanh lên đi, đại nam nhân mà cứ lề mề như vậy." Hứa Dặc xoay người muốn đi.

"Ai, cậu chờ tôi với, đừng bỏ tôi lại một mình chứ."

Đúng là một diễn viên chuyên nghiệp mà!

____

Hôm nay là thứ bảy, rất nhiều người đến mua sắm. Đoạn Ngôn vẫn ôm Hứa Dặc vào trong ngực, sợ người lui tới đụng vào anh.

"Đồ dùng trẻ em ở tầng hai, anh dẫn em lên tầng ba làm gì?" Hứa Dặc kỳ quái hỏi.

"Trước khi mua đồ cho con trai, mua cho cậu trước, không thể có con trai thì bỏ qua cậu được. Đi thôi, tôi đã nhìn trúng một cửa hàng từ lâu rồi." Đoạn Ngôn cười tủm tỉm nói.

Tròng mắt Hứa Dặc đảo quanh, khẽ cười nói: "Anh như này có tính là xử lý công bằng không? Sợ em ghen với con trai sao?"

"Vậy cậu cũng không cần ăn giấm, tôi yêu cậu khẳng định so với yêu con trai nhiều hơn." Đoạn Ngôn thốt ra.

Hứa Dặc sửng sốt một chút, hình như anh chưa bao giờ nghe Đoạn Ngôn nói câu "Anh yêu em".

Hai đại nam nhân ở cùng một chỗ, không thể so sánh lãng mạn như khi ở cùng một chỗ với nữ hài tử, nhưng lời ngọt ngào ai mà không thích nghe chứ?

Anh yêu em, cũng là một lời hứa hẹn.

"Anh vừa rồi... nói gì vậy?" Hứa Dặc cẩn thận hỏi lại một lần.

Nếu có thể nghe lại được lần nữa, nếu có thể nghe được rõ ràng hơn một chút...

"À, đến rồi, chính là nơi này."

Có quá nhiều người qua lại trong trung tâm mua sắm, xung quanh là âm thanh ồn ào, trên đài phát thanh còn có âm nhạc phổ biến gần đây, Alpha dường như không nghe thấy lời anh nói.

Đoạn Ngôn ôm Hứa Dặc vào một cửa hàng trang sức, cửa hàng này cực kỳ nổi tiếng ở thành phố A.

Họ chỉ làm đồ trang sức cho các cặp vợ chồng, mỗi một đồ vật đều có một câu chuyện của nó.

"Đoạn tiên sinh." Bọn họ vừa vào cửa hàng đã có người nghênh đón.

Đoạn Ngôn là khách hàng cũ ở đây, chính xác mà nói, lão Đoạn mới là khách hàng cũ ở đây.

Quà kỷ niệm đám cưới hàng năm hắn mua cho Hứa Dặc đều được đặt ở đây. Tiểu Đoạn cũng căn cứ vào danh thiếp trên thẻ tìm kiếm một chút mới tìm được nơi này.

Giá cả làm cho người ta líu lưỡi, nhưng là độc nhất vô nhị.

Trước khi tiểu Đoạn gọi điện thoại tới, hỏi đặt hàng thiết kế mất bao lâu, nhận được câu trả lời là khoảng một tháng. Thời gian quá dài, lão Đoạn lại không biết chính mình một ngày nào đó lại xuyên trở về, cho nên vì bảo đảm, hắn quyết định sẽ mua thành phẩm làm xong sẵn.

Đoạn Ngôn vây quanh tủ triển lãm nhìn một vòng, liếc mắt một cái liền trúng hai cái vòng tay tình nhân kia.

Kiểu dáng đơn giản, ở giữa khảm hai viên kim cương nhỏ, hai vòng đeo tay đan lại với nhau giống như đôi tình nhân giao cổ mà nằm.

Chủ cửa hàng đặt tên cho hai chiếc vòng tay này là: Thanh Mai Trúc Mã.

Được, rất được, rất phù hợp với cả hai.

"Cái này, lấy cho tôi xem một chút." Đoạn Ngôn nói với nhân viên bán hàng.

"Đoạn tiên sinh, ánh mắt của ngài luôn rất tốt, cái này là hôm nay mới ra, ngụ ý cũng rất tốt: Người mà năm tháng ngây ngô tôi yêu thương đó, may mắn thay giờ đã trở thành người bên gối." Nhân viên hướng dẫn mua hàng vừa dùng khay bắt tay ly ra, vừa ôn thanh giải thích.

"Có thích không?" Đoạn Ngôn chờ mong nhìn Hứa Dặc.

Tầm mắt người nọ rơi trên vòng tay hồi lâu, sau đó nhìn về phía hắn, sóng mắt trong suốt, giống như rơi vào ngàn vạn ngôi sao, anh nói: "Rất thích."

"Vậy lấy cái này, hiện tại đeo vào luôn đi." Đoạn Ngôn lập tức đưa ra quyết định.

Hắn lấy ra rồi đeo lên cho Hứa Dặc, kích cỡ cũng vừa vặn.

Đoạn Ngôn lại đem cổ tay mình vươn tới trước mặt Hứa Dặc, nói: "Đeo cho tôi đi."

Loại cảm giác nghi thức này làm cho Tiểu Đoạn sinh ra ảo giác hai người giống như đang trao nhẫn cưới cho nhau.

Omega cúi đầu cài lắc tay bộ dáng nhu thuận đến kỳ cục, nếu như không phải người ngoài nhiều, thật là muốn nâng cằm người này lên hôn hai cái quá đi.

Từ cửa hàng trang sức đi ra, Đoạn Ngôn đã sớm đặt vé xem phim.

Hắn hợp tình hợp lý nói: "Khó có được dịp một ngày cùng cậu đi ra ngoài, đương nhiên phải bồi đủ vốn rồi. Cửa hàng bán đồ cho người có thai và trẻ sơ sinh cũng sẽ không chạy, chúng ta đi xem phim trước sau đó liền đi mua quần áo cho Bách Tuế quần sau."

"Hôm nay anh thật kỳ quái." Hứa Dặc nhìn hắn nói.

"Có phải là rất soái không?" Đoạn Ngôn gần đây nói không ít lời tình cảm buồn nôn.

Hứa Dặc bị chọc cười, bả vai nhẹ nhàng run rẩy nói: "Cuồng tự kỷ."

Rạp chiếu phim ở tầng sáu, khi hai người đi thang máy, nhìn thấy một Omega với một cô bé, cô bé kia cũng làm cho người khác quá là yêu thích đi thôi, khuôn mặt trắng trẻo hồng hồng giống như một quả táo nhỏ, miệng vẫn còn nhai kéo sữa.

Chú ý tới Đoạn Ngôn và Hứa Dặc đều đang nhìn mình, bé con lấy ra ba viên kẹo sữa từ trong túi thỏ của mình đưa cho bọn họ, giọng nói sữa ngậm ngùi nói: "Mời chú và em trai ăn nè."

Đoạn Ngôn trêu chọc bé: "Làm sao nhóc biết được là em trai?"

"Bởi vì con muốn có một em trai." Tiểu cô nương cười chúm chím nói.

Omega dắt theo cô bé quay đầu lại nhìn họ, xin lỗi mỉm cười nói: "Xin lỗi, con bé luôn nhiệt tình như vậy."

Hai người nhận kẹo sữa của bé con, nói: "Cảm ơn nhóc, em trai cũng cảm ơn con."

Hai cha con kia cũng đến xem phim, chẳng qua không cùng phòng chiếu với bọn họ.

Đoạn Ngôn nhìn cô bé đi xa nói: "Thật đáng yêu, hy vọng sau này vợ của Bách Tuế cũng đáng yêu như vậy."

Bộ phim có chút cảm động, Hứa Dặc tự nhận mình đã rất nhạy cảm, không nghĩ tới Đoạn Ngôn so với anh còn nhạy cảm hơn. Toàn bộ phòng chiếu đều là thanh âm tiếng khóc của hắn.

Tiếng khóc của hắn liên tiếp thu hút ánh mắt của khán giả xung quanh khiến Hứa Dặc đưa tay che miệng Đoạn Ngôn, anh thật sự rất muốn làm bộ không quen biết hắn...

Vì vậy, bộ phim vẫn chưa kết thúc mà hai người đã rời khỏi rạp phim sớm.

"Lão bà, cậu cũng không khóc sao?"

"Em đều nghe thấy tiếng anh khóc hết đấy!"

____

Toàn bộ cửa hàng trên tầng hai là đồ dùng hàng ngày cho trẻ em.

Hai người mới làm cha, khi nhìn thấy đồ vật thuộc về trẻ nhỏ ở khu vực trẻ sơ sinh đều kích động không chịu nổi.

Đoạn Ngôn tài khí thô hận không thể đem toàn bộ cửa hàng chuyển về nhà.

Quần áo nhỏ, giày dép nhỏ, bình sữa nhỏ, tất cả đều ôm vào giỏ hàng.

"Tiểu hài tử lớn lên rất nhanh, không cần mua nhiều quần áo như vậy." Hứa Dặc ngăn hắn lại.

"Được, nghe lão bà."

Hứa Dặc dừng ở một bên chọn bồn tắm cho Bách Tuế, Đoạn Ngôn bị xe nôi đặt ở phía trước hấp dẫn lực chú ý.

Hắn đi về phía trước hai bước, đang nghiên cứu chiếc xe nôi kia, phía sau truyền đến tiếng trẻ con ríu rít.

Đoạn Ngôn xoay người nhìn thấy cô bé vừa gặp trong thang máy đang tựa hồ muốn lấy con búp bê trên kệ, nhưng vóc dáng không đủ, bé con giẫm lên kệ đầu tiên, một bàn tay nhỏ kéo vách ngăn, tay kia vẫy lên trên.

Đó là một kệ di động, cô bé làm hư vậy là quá nguy hiểm!

Đoạn Ngôn đang muốn đi trợ giúp cô bé nhưng đã không còn kịp nữa rồi, cái giá kia đổ xuống, Đoạn Ngôn không kịp suy nghĩ nhiều, một bước tiến lên đem đứa bé ôm vào trong ngực.

*Rầm* Hắn cảm giác trên lưng có vật nặng đè xuố.ng, kỳ thật không đau, nhưng hắn cảm thấy rất buồn ngủ, lại muốn ngủ.

"A Ngôn!" Trước khi ý thức mơ hồ, hắn nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế của Hứa Dặc.

Bình luận

Truyện đang đọc