MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Thức dậy vào buổi sáng, thần thanh khí sảng.

Đoạn Ngôn vừa chạy vừa nhẩm đọc lại bài văn hôm qua, lúc đi ngang qua cửa hàng ăn sáng, mua mấy chén chè nấm tuyết* và mấy cái bánh bao tương thịt.

*Nấm tuyết: Loại nấm màu trắng dùng để nấu chè dưỡng nhan, ăn rất mát

Về đến nhà, hắn đem bữa sáng của Lưu Nhã đặt lên bàn, sau khi thay đồng phục học sinh xong liền sang gõ cửa nhà Hứa Dặc.

"Dì ơi~" Đoạn Ngôn lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

"Ngôn Ngôn đến sớm như vậy sao? Mau vào đi, Tiểu Dặc vẫn còn ngủ." Hứa mama ôn nhu nói.

Đoạn Ngôn từ trong túi lấy ra một chén nấm tuyết cùng một cái bánh bao, nói với Hứa mama: "Dì, đây là con mua cho dì, dì không cần làm bữa sáng nữa đâu."

Hứa mama cười nói: "Làm sao mà dì không biết xấu hổ cơ chứ."

"Không sao đâu dì, dù sao con cũng ăn mà." Đoạn Ngôn nhét bữa sáng cho Hứa mama xong lại xách túi đi về phòng Hứa Dặc nói: "Con đi gọi cậu ấy dậy đây."

Tuy rằng, hắn biết Hứa Dặc có tính gắt ngủ khi rời giường, nhưng bộ dáng ngốc ngốc vừa mới tỉnh lại kia của Hứa Dặc cũng rất đáng yêu đi.

Vừa đẩy cửa phòng ngủ Hứa Dặc ra liền ngửi thấy một mùi hương mật đào nhàn nhạt, Omega cuộn tròn ở một bên giường chỉ lộ ra một cái ót tròn trịa.

Đoạn Ngôn rón rén đi lên trước, sờ sờ mái tóc mềm mại của người nọ, hô: "Hứa Dặc, dậy thôi."

Omega không hề có ý tỉnh lại, anh đắp chăn lên che kín đỉnh đầu xoay người tiếp tục ngủ, đồng hồ báo thức của mình còn chưa kêu đâu, vì sao mình lại giống như nghe được thanh âm của Đoạn ngốc tử kia vậy?

Đoạn Ngôn bị anh chọc cười, lại hô: "Hứa Dặc, mau dậy đi thôi." Lần này giọng nói của hắn lớn hơn một chút.

Liên tiếp hô vài tiếng, một cái chân từ trong chăn vươn ra hướng về phía hắn đạp lung tung vài cái, giống như là muốn đuổi cái người ồn ào này đi.

Đoạn Ngôn nhân cơ hội nắm lấy chân anh, cúi đầu nhìn thoáng qua, hiện tại chân tiểu thiên nga, trắng bệch. Gầy gò, ngón chân tròn trịa đầy đặn, ngay cả lòng bàn chân cũng nổi lên một lớp phấn nhạt đáng yêu.

Khó trách lúc tiểu thiên nga sau khi mang thai luôn ghét bỏ chân mình sưng lên như móng heo nhỏ.

Đoạn Ngôn nghịch ngợm dùng ngón tay cái gãi gãi lòng bàn chân anh, Omega hoàn toàn tỉnh táo lại, anh kéo chăn xuống, ánh mắt còn không rõ ràng, nhìn chằm chằm Đoạn Ngôn lười biếng nói: "Cậu làm cái trò gì thế? Nhìn xem bây giờ mới mấy giờ, có thể buông tha cho tôi được không?"

"Không còn sớm nữa, đã gần bảy giờ rồi." Nói xong, Đoạn Ngôn lại lắc lắc bữa sáng ở tay kia, nói: "Mua cho cậu này."

Hứa Dặc muốn đá hắn lại ý thức được bàn tay to của Đoạn Ngôn còn nắm chân mình, mặt anh nhất thời đỏ lên nói: "Buông ra."

Đoạn Ngôn buông tay ra, ngồi xổm bên giường Hứa Dặc, cười hì hì nói: "Tôi đến đọc văn."

Hứa Dặc bực bội cào cào đầu tóc rối nói: "Đọc đi, cậu mà không đọc được ông đây đánh chết cậu."

Đoạn Ngôn hắng giọng, cao giọng nói: "Quy khứ lai hề của Đào Minh Uyên..."

Trong lúc đó Hứa mama đẩy cửa ra xem bọn họ một lần, nghe thấy Đoạn Ngôn đang đọc văn, con trai nhà mình tựa vào đầu giường giống như một lão  tiểu phu tử nghiêm túc, bà lại lui ra ngoài.

"Gai đình kha dĩ di nhan..."

"Chữ kia đọc là miện..." Hứa Dặc trợn trắng mắt: "Miện đình kha dĩ di nhan..."

"Cậu đừng cắt ngang lời tôi." Đoạn Ngôn vội vàng nói: "Tôi vừa mới đọc đến đâu rồi? Câu tiếp cậu nhắc tôi chút đi?"

Hứa Dặc thật sự muốn đánh chết tên đại ngốc tử này, chữ cũng không nhận ra hết, hắn sao lại không biết xấu hổ nói rằng đã học thuộc bài?

Nhưng bộ dáng Alpha ngốc nghếch vấp váp đọc thơ kia cũng... quá đáng yêu đi.

Đoạn Ngôn rốt cục cũng đọc xong, hắn giống như một con khỉ loi choi với ánh mắt cầu được khen nhìn Hứa Dặc, hỏi: "Thế nào?"

Hứa Dặc vén chăn lên, xuống giường tìm dép lê nói: "Không được tốt lắm, đọc sai rất nhiều chữ. Cậu không nhận được mặt chữ cũng không thể tra từ điển sao?"

Đoạn Ngôn: "Nhưng tôi nghĩ rằng tôi biết đọc chữ đó."

Hứa Dặc liếc hắn một cái nói: "Đọc là nấn ná, không phải nân na, hoặc là đơn độc, không phải đơn đọc, cậu nhận dạng chữ nhận được nửa bên?"

Đoạn Ngôn xấu hổ nói: "Chính là bởi vì như vậy nên tôi mới tìm cậu dạy thêm đấy..."

"Nếu như cậu đi học nghiêm túc một chút thì cậu sẽ dùng từ điển..."

"Không, tôi chỉ nghe cậu thôi." Đoạn Ngôn ngắt lời anh, lại nói: "Nếu cậu sửa lại đúng cho tôi, cả đời tôi đều nhớ rõ, người khác nói với tôi, trong chốc lát tôi liền quên."

Hứa Dặc ngơ ngẩn nhìn hắn một cái mắng nhẹ câu: "Vô lại."

Người nọ đi ra ngoài phòng ngủ, Đoạn Ngôn gắt gao đuổi theo, khẩn trương hỏi: "Tuy rằng tôi đọc sai chữ, nhưng tốt xấu gì cũng học thuộc rồi, cậu nói lời còn giữ lời không?"

"Ừ." Kỳ thật trong lòng anh có chút vui vẻ, bởi vì Đoạn Ngôn vừa nói câu kia.

"Hê hê, vậy ăn sáng đi?" Đoạn Ngôn lắc lắc đồ treo trên cổ tay mình.

"Tôi rửa mặt đây." Hứa Dặc ngáp dài nói, dư quang nhìn thấy Đoạn ngốc tử chuẩn bị đi lấy bánh bao, anh lên tiếng ngăn lại: "Cậu cũng đi rửa tay đi, vừa rồi cậu..."

Vừa mới sờ chân mình, cũng không ngại bẩn, người này thật lôi thôi.

"Hả?" Đoạn Ngôn vẻ mặt ngây thơ, tay cũng ngoan ngoãn rụt trở về.

"Rửa. Tay!" Hứa Dặc gằn từng chữ nói.

"Ò"

____

Khi đến trường, Đoạn Ngôn nhận được thông báo hai ngày nữa cùng trường khác có trận đấu bóng rổ.

Lâm Dương ghé sát vào trước Đoạn Ngôn nói: "Này, trưa nay cậu cũng không thể đến thư viện nữa đi?"

Đoạn Ngôn đang che lỗ tai đọc văn, sách giáo khoa của hắn lúc buổi sáng đã bị Hứa Dặc cầm đi, đem một ít chữ mà hắn đọc sai đều đánh dấu ghi lại cách đọc, còn quá tri kỷ.

"Ờ, hôm nay tôi bắt đầu tập luyện." Đoạn Ngôn trả lời.

Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn phương hướng của Hứa Dặc nói: "Có cách nào để Tống Liên cách Hứa Dặc xa một chút không?"

"Nếu không... Đánh cho Tống Liên một trận?" Lâm Dương thăm dò hỏi.

"Đừng mẹ nó nghĩ ra cái cách này." Đoạn Ngôn trừng mắt nhìn hắn một cái.

Tống Liên đâu phải là người bị đánh một trận liền lùi bước? Người kia kiêu ngạo lắm đấy.

Hơn nữa, nếu thật sự đánh Tống Liên, tiểu thiên nga nhất định sẽ tức giận, Tống Liên khẳng định còn có thể nhân cơ hội nói xấu hắn, giả bộ đáng thương tới gần tiểu thiên nga. Mẹ nó thế này thì hắn không phải đem lão bà của mình trực tiếp đẩy vào trong ngực tên kia sao?

"Vậy không còn cách nào khác, chân mọc trên người cậu ta, trừ phi cậu hạ thủ vi cường đánh dấu Hứa Dặc trước." Lâm Dương nhún nhún vai nói.

Đánh dấu à? Đoạn Ngôn chống cằm suy nghĩ một chút, cũng không phải không thể...

Buổi trưa ăn cơm, Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc thương lượng nói: "Mấy ngày nữa tôi có trận đấu bóng rổ, cậu có đến xem không?"

"Rảnh thì đến."

"Cậu cứ bỏ ra chút thời gian đến xem một lúc đi." Đoạn Ngôn vừa nói vừa vân vê ngón tay so sánh: "Tôi thắng cho cậu xem?"

"Cái gì gọi là thắng cho tôi xem? Cậu sẽ không thắng nếu tôi không đến sao?"

"Đương nhiên là không." Đoạn Ngôn cẩn thận nhìn thần sắc Hứa Dặc, lại nhăn nhó nói: "Tôi muốn chia sẻ tất cả những khoảnh khắc vui vẻ với cậu."

Chiếc đũa gắp thức ăn của Hứa Dặc dừng một chút, anh hỏi: "Cậu từ khi nào miệng lưỡi trơn chu như vậy?"

"Tôi cũng chỉ đối với cậu miệng lưỡi trơn chu thôi." Đoạn Ngôn gắp đùi gà trong bát mình cho Hứa Dặc, tiếp tục nói: "Cậu đến đi? Tôi muốn cậu đến."

"Biết rồi." Hứa Dặc rũ mí mắt, lạnh lùng nói.

"Đồng ý rồi nhé?" Đoạn Ngôn vui vẻ hẳn lên, gắp cho Hứa Dặc mấy miếng thịt, nói: "Ăn nhiều một chút đi."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Đoạn Ngôn đưa Hứa Dặc đến thư viện.

Cơm nước xong nghỉ ngơi nửa tiếng mới có thể vận động, hắn ngồi cùng Hứa Dặc trong chốc lát, gần đến giờ, nhận được tin nhắn của Tả tiểu béo bảo hắn đến sân bóng rổ.

Đoạn Ngôn ghé vào bên tai Hứa Dặc nhỏ giọng nói: "Tôi đi đây~"

Giọng nam sinh trầm thấp làm cho sau tai Hứa Dặc trèo lên một trận cảm giác tê dại, loại cảm giác này theo lỗ tai chạy lên khắp người.

Hứa Dặc nghiêng đầu, thiếu chút nữa đụng vào môi Đoạn Ngôn.

Đôi môi Đoạn Ngôn rất mỏng, khóe miệng luôn cong cong, làm cho hắn thoạt nhìn có loại cảm giác bất cần đời.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Hứa Dặc ở trong mắt người nọ, nhìn thấy chính mình đang kinh hoảng.

Sau khi Đoạn Ngôn ngắn ngủi thất thần, hắn phản ứng trước, đem bàn tay to của mình sờ lên đầu Hứa Dặc một chút, giống như là trấn an, sau đó liền rời đi.

Ánh mắt Hứa Dặc đuổi theo bóng lưng Alpha, vóc dáng của hắn rất cao, sống lưng cũng rất rộng, làm cho người ta rất có cảm giác an toàn.

Hứa Dặc giơ tay sờ sờ sau đầu chỗ Đoạn Ngôn vừa sờ qua, cười nhẹ nói: "Tên ngốc."

____

Một hồi luyện tập xong xuôi làm cho người mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.

Đoạn Ngôn ngồi ở một bên bậc thang, một tay chống ở phía sau, một tay cầm nước khoáng lẩm bẩm tu vào trong miệng.

Nam sinh ngửa đầu ra sau, cổ họng lăn lên lăn xuống, hormone bùng nổ.

"Hey, Đoạn Ngôn!" Nhan Trần Viễn vừa mới cùng nhau chơi bóng rổ từ cách đó không xa đi tới.

"Ừ?" Đoạn Ngôn lười nhác phân cho hắn một ánh mắt.

"Omega của lớp tôi đưa cho ông thư tình này." Nhan Trần Viễn đem một phong thư vẽ hình yêu thương đưa cho hắn, lại cùng hắn ngồi cạnh nhau.

"Hả?" Đoạn Ngôn có chút không kịp phản ứng.

"Trông rất đẹp nha, là một O ngọt ngào, mỗi trận đấu luyện tập của ông cậu ấy đều tới, tôi chỉ chỉ cho ông xem người ta đi." Nói xong, Nhan Trần Viễn chỉ về phía góc sân vận động, lại hỏi: "Thế nào? Đẹp không?"

____

Omega nhìn thấy tầm mắt Đoạn Ngôn nhìn lại, hai má nhanh chóng bò lên một chút xấu hổ, bạn bè bên cạnh còn bát nháo đẩy đẩy cậu ta.

Đoạn Ngôn liếc mắt một cái nói: "Tôi có người mình thích rồi, không nhận thư đâu, ông giúp tôi nói với cậu ấy một tiếng vậy."

Đoạn Ngôn cự tuyệt rất dứt khoát, ai mà tốt hơn tiểu thiên nga nhỏ của hắn chứ?

"Đừng mà, muốn nói ông tự mình tự đi mà nói, ông cũng biết Omega thích khóc nhất, tôi không đi đâu." Nhan Trần Viễn xua tay nói.

"Chậc, phiền toái." Đoạn Ngôn hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi.

Hắn cũng rất sợ người khác khóc, nhất là người xa lạ, sẽ khiến hắn cảm thấy khó chịu.

"Có điều nếu ông để tôi giúp trả thư về cũng được, ông cũng phải giúp tôi một việc." Nhan Trần Viễn cùng hắn đàm phán điều kiện.

"Việc gì?"

"Ông thay tôi mang một bức thư tình cho hoa khôi lớp ông đi." Nhan Trần Viễn nói.

Đoạn Ngôn khịt mũi nói: "Ông có phải là đàn ông không? Thư tình cũng không dám tự mình đưa?"

"Hoa khôi lớp ông tính tình ngạo nghễ, tôi sợ mình đưa cho sẽ quá đường đột. Tốt xấu gì các ông cũng cùng một lớp, còn có thể nói được mấy câu."

Ha, nhìn không ra Nhan Trần Viễn còn rất chú ý cơ đấy.

Đoạn Ngôn lại nghĩ đến, nhỡ may Nhan Trần Viễn theo đuổi Giang Điềm Điềm thành công, Giang Điềm Điềm nói không chừng sẽ không bị tên cặn bã Tư Văn kia gây họa, đây không phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao?

"Được, đồng ý." Đoạn Ngôn sảng khoái nói.

Nhan Trần Viễn đem thư tình của mình thật cẩn thận lấy ra đưa cho hắn nói: "Nhất định phải giúp tôi đưa tận tay đấy."

"Ông cũng nhất định phải giúp tôi cự tuyệt đấy, cám ơn."

Đừng nhìn Nhan Trần Viễn như tên cổ hủ, hắn còn biết ở trên phong thư vẽ một cái mũi tên xuyên tâm, đánh dấu là: Tiểu thiên sứ ngọt ngào.

Muốn nôn~ tình yêu thực sự làm cho con người trở thành như vậy sao.

Đoạn Ngôn từ sân bóng trở về phòng học, vừa vặn ở cầu thang gặp Giang Điềm Điềm.

"Hoa khôi ơi." Đoạn Ngôn gọi lên một tiếng.

Giang Điềm Điềm dừng bước nhìn hắn, lễ phép hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"À, cái này cho cậu." Đoạn Ngôn lấy bức thư tình ra đưa cho cô.

Tầm mắt Giang Điềm Điềm ở trên phong thư rơi xuống một chút, lại nhìn về phía hắn có chút không thể tưởng tượng nổi.

"A, không phải, cái này là..." Đoạn Ngôn còn chưa kịp giải thích.

"Bạn học Đoạn Ngôn, hiện tại chúng ta vẫn nên lấy học tập làm trọng, cám ơn tâm ý của cậu." Giang Điềm Điềm không nhận phong thư kia, xoay người rời đi.

Đoạn Ngôn:???

Cô ấy có phải là đã hiểu lầm cái gì không?

"Nhìn không ra cậu còn rất lãng mạn đấy." Lúc này thanh âm của Hứa Dặc âm trầm vang lên sau lưng Đoạn Ngôn.

Bình luận

Truyện đang đọc