MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Con trai bất tri bất giác lớn lên, Đoạn Trường Lý công tác bận rộn, cùng con trai giao tiếp cũng dần dần trở nên ít đi, nhưng ông ta cảm thấy mỗi lần gặp lại Đoạn Ngôn, nó đều đang từ từ trở nên cao lớn hơn.

Hôm nay là thứ bảy, Đoạn Ngôn không có tiết học mà ở nhà ngoan ngoãn giúp đỡ làm việc nhà.

Đoạn Trường Lý ngồi trên ghế sa lon, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh hắn nói: "Lại đây, chúng ta nói chuyện một chút."

"Nói chuyện gì vậy ba?" Đoạn Ngôn cầm cây lau nhà, ngồi xuống bên cạnh Đoạn Trường Lý.

"Có phải con đánh dấu Tiểu Dặc không?" Đàn ông nói chuyện với nhau chưa bao giờ quanh co lòng vòng mà đi thẳng đến trọng điểm luôn.

"Suỵt~" Đoạn Ngôn nhìn thoáng qua hướng phòng bếp, cái này mà để mẹ hắn biết thì...

"Mẹ mày biết rồi con."

Đoạn Ngôn vẻ mặt hoảng sợ, lập tức giống như nhớ tới cái gì đó nói: "Con đã bảo tối hôm qua đang yên đang lành sao lại chạy tới đánh con cơ chứ. Ba, sao ba có thể phản bội con như vậy? Chúng ta không phải là đồng minh sao?"

"Vậy cũng phải phân nặng nhẹ, chuyện lớn như vậy vì sao mày không nói với ba?"

Đoạn Ngôn gãi gãi đầu, khó xử nói: "Hứa Dặc da mặt mỏng, hơn nữa dì Chu quản cậu ấy nghiêm lắm, nếu mà dì đấy biết lại đánh cậu ấy thì làm sao? Con ngược lại da thịt dày, không sợ bị đánh, cậu ấy yếu đuối không khỏi gió, bị đánh hai cái con cũng đau lòng."

Đoạn Trường Lý nghiêm túc chỉ trích hắn: "Vậy theo lời mày nói như vậy, mày vẫn là vì tốt cho thằng bé? Nhưng mày đã bao giờ tự hỏi, thằng bé là Omega, sau khi được đánh dấu cơ thể xuất hiện bất thường thì phải làm sao? Khi đó còn giấu được sao?"

Đoạn Trường Lý nói chuyện Omega sẽ mang thai rất mờ ẩn.

Đoạn Ngôn chớp chớp hai mắt, khó hiểu hỏi: "Đánh dấu tạm thời... Thì có bất thường gì chứ?"

Đoạn Trường Lý: "Thật sự chỉ là đánh dấu tạm thời thôi sao?"

Pheromone trong phòng nồng đậm như vậy, không có chuyện chỉ cắn một cái là xong.

Nhưng ánh mắt của con trai chân thành như vậy, không giống như nói dối.

"Ba hỏi con, mấy ngày nay Tiểu Dặc có phải đều ở nhà chúng ta hay không?" Đoạn Trường Lý hạ thấp thanh âm.

Đoạn Ngôn mím chặt môi do dự có nên nói hay không.

"Hai chúng ta là đồng minh, mày không nói, nếu bị mẹ mày biết, ba cũng không bảo vệ được mày đâu con trai." Đoạn Trường Lý nghiêm trang hù dọa hắn.

"Vâng."

"Hai người... Một phòng ngủ?"

"Vâng."

"Một cái giường?"

"Vâng."

"Tiểu Dặc có phải còn trải qua kỳ p.hát tình không?"

"Vâng."

Không có lý nào??? Độ phù hợp của pheromone cao như vậy, còn ở cùng một chỗ lâu như thế, làm sao có thể chỉ đơn thuần cắn một cái?

Đoạn Trường Lý: "Mày có thích Tiểu Dặc không?"

Nghe nói như vậy, Đoạn Ngôn trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, hai mắt lóa lên ánh sao nói: "Đương nhiên, con muốn cưới cậu ấy."

Đoạn Trường Lý *Bốp* một cái vỗ cánh tay Đoạn Ngôn nói: "Nói thật với ba đi, loại tình huống này làm sao mày còn có thể chỉ cho dấu hiệu tạm thời, mày yên tâm, ba cam đoan sẽ không cùng mẹ mày đánh mày."

Đoạn Ngôn ủy khuất xoa xoa cánh tay nói: "Thật sự chỉ là đánh dấu tạm thời thôi mà, cậu ấy muốn thi đại học A, con cũng không thể làm chậm trễ cậu ấy được."

Giữa AO có một chút không tốt, chính là rất dễ bị tin tức của đối phương quyến rũ mất đi lý trí.

Cho nên khi con trai phân hóa thành Alpha, Đoạn Trường Lý thường giáo dục hắn, Alpha là cường giả, phải có trách nhiệm và đảm đương, cũng hy vọng nửa kia của hắn sau này là người mình thật lòng thích, chứ không phải thích tin tức tố của người đó.

Đoạn Trường Lý yêu Lưu Nhã, cho dù Lưu Nhã là Beta không có tin tức tố, hắn cũng đối với bà mười năm như một.

Ông nói với con trai mình, loại như tình yêu này, là để tuân theo trái tim, không phải để tuân theo bản năng.

Hôm qua khi ngửi thấy mùi tin tức tố trong phòng ngủ của con trai, ông thực sự lo lắng.

Sợ Đoạn Ngôn tuổi còn quá nhỏ, không chịu nổi sự dụ dỗ của tin tức tố mà đối với Hứa Dặc làm chuyện khác thường.

Càng sợ hãi Đoạn Ngôn đánh dấu Hứa Dặc là hoàn toàn xuất phát từ sự chiếm hữu bản năng của Alpha đối với Omega chứ không phải bởi vì thích Hứa Dặc. Như vậy, đối với Hứa Dặc mà nói thật sự là quá tàn nhẫn.

Cũng may, con trai ông còn có trách nhiệm hơn ông tưởng, nó biết cách bảo vệ người mình yêu, cho dù trong tình huống đó, cũng khống chế được bản năng, vì người yêu của mình mà tính toán lâu dài.

Đoạn Trường Lý thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai Đoạn Ngôn nói: "Con có thể nghĩ như vậy đương nhiên chính là tốt nhất."

"Ba, chuyện này có thể đừng nói cho chú Hứa dì Chu được không? Hứa Dặc sợ hãi muốn chết, ba cũng biết chú Hứa cổ hủ, con cam đoan sẽ không làm trễ nải việc học hành của cậu ấy đâu." Đoạn Ngôn giơ ba ngón tay lên thề.

Đoạn Trường Lý im lặng một chút nói: "Tao cố gắng đi."

____

Hứa Dặc đang làm đề thi, tối hôm qua ba mẹ anh cùng anh trò chuyện một lát, giúp anh giải tỏa áp lực.

Anh hiếm khi phải làm cho mọi người lo lắng và hiểu chuyện sớm hơn so với các bạn học cùng lứa.

Ba mẹ nói với anh Tư Văn sẽ bị nhốt rất lâu, bảo anh không cần áp lực tâm lý.

Hứa Dặc mới không có thời gian bởi vì hắn mà lo lắng, huống hồ anh cũng không sợ tên cặn bã kia, trước kia lúc ở một mình cũng có thể đem hắn đánh ngã xuống, huống chi, hiện tại còn có Đoạn Ngôn lúc nào cũng che chở anh.

Hứa Dặc nhớ tới Đoạn Ngôn, nhịn không được đưa tay sờ sờ gáy mình, Đoạn Ngôn đã đánh dấu cho anh hai lần.

Bằng cách này, họ bị mê hoặc bởi nhau nhiều hơn.

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của anh, Hứa Dặc thu lại cảm xúc đi qua mở cửa.

Đó là mẹ anh.

"Đọc sách lâu như vậy ra ngoài cùng ba con chơi cờ một lát đi, dì Lưu con vừa mới gọi điện thoại tới nói muốn tới thăm con." Chu Tĩnh thuận tay vén tóc vụn ở trước trán Hứa Dặc.

"Vâng"

Hứa Dặc nghĩ, dì Lưu mà tới, vậy thì Đoạn Ngôn khẳng định cũng sẽ đến, anh lập tức trở về phòng thay quần áo, còn chỉnh lại tóc.

Sau ba ván với ba mình, anh thua cả ba.

Hứa Thanh thu quân cờ nói: "Hôm nay hình như con có chút mất tập trung, đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Hả? Con không có." Hứa Dặc chột dạ phủ nhận.

"Con đã nhìn cửa rất nhiều lần rồi, đang chờ người sao?"

Hứa Dặc tránh né ánh mắt thăm dò của Hứa Thanh, tim đột nhiên đập thình thịch.

Mình có phải là biểu hiện ra quá rõ ràng không? Mình thực sự điên rồi, mình thực rất nhớ Đoạn Ngôn.

Mấy ngày trước hai người còn mỗi ngày dính vào nhau, buổi tối ngủ người kia cũng sẽ ôm anh, nhưng tối hôm qua sau khi tách ra, hai người cũng chỉ có thể đơn giản nói chuyện.

Cho đến bây giờ, anh chưa từng gặp lại Đoạn Ngôn, cũng không nhận được một tin nhắn của Đoạn Ngôn, anh không biết hắn rốt cuộc đang làm gì.

Chuông cửa đúng lúc vang lên, Hứa Dặc đứng dậy nói: "Để con đi mở."

Anh ra vẻ bình tĩnh và không muốn bị nhìn thấy cảm xúc.

Nhưng khi mở cửa ra, người tới không phải dì Lưu và tên nhóc ngốc kia mà là chú nhân viên đưa nước tới.

Hứa Dặc có chút mất mát.

Anh đứng ở phòng khách giúp thay nước, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: "Sao cửa không đóng vậy?"

"Chị Nhã đến rồi sao, mau ngồi đi." Chu Tĩnh vừa mới bưng mâm trái cây đi ra.

Lưu Nhã trong tay cầm túi lớn túi nhỏ đầy hoa quả còn có dinh dưỡng, Đoạn Ngôn ở phía sau còn ôm một con gà mái già đang kêu quang quác.

Đoạn Ngôn sắp cạn lời chết rồi, con gà này vẫn kích động đập cánh, muốn chạy nhiều lần, còn ị vào tay hắn, hắn cũng sắp bị thối chết rồi.

"Mua nhiều thứ như vậy làm gì chứ?" Hứa Thanh cười hỏi.

Hai nhà ở đối diện thường xuyên qua lại lẫn nhau, cho nên không có nhiều lễ tiết như vậy, nhưng Lưu Nhã hôm nay lại hao phí rất nhiều.

"Bổ sung thân thể cho Tiểu Dặc, thằng bé bị kinh hách mà." Lưu Nhã tự nhiên trả lời.

Nói xong, còn kéo tay Hứa Dặc ân cần hỏi han.

Mẹ chồng nhìn con dâu tương lai, càng nhìn càng thuận mắt. Nghe ba đứa nhỏ nói, Đoạn Ngôn thật sự đánh dấu Hứa Dặc rồi, tuy rằng chỉ là một dấu hiệu tạm thời nhưng mấy ngày nay Đoạn Ngôn mỗi ngày cùng người ngủ chung chăn chung gối, đây chính là phải chịu trách nhiệm!

Cho nên Lưu Nhã vội vàng mua dinh dưỡng đến tận nhà an ủi.

Hứa Dặc đã sớm quen với sự nhiệt tình của Lưu Nhã, lúc nhìn thấy Đoạn Ngôn đến, cả người bằng mắt thường có thể thấy được vui vẻ.

Đoạn Ngôn ôm gà mái già vào phòng bếp, lại rửa tay xong mới đi ra.

Lưu Nhã đã kéo Hứa Dặc ngồi trên sô pha.

Cùng là con trai, tại sao hắn lại khiến mẹ mình chê bai như vậy?

Hứa Dặc cùng Lưu Nhã tán gẫu, ngẫu nhiên sẽ cùng tầm mắt Đoạn Ngôn đối diện một chút, hai người không tự chủ được sẽ cười rộ lên.

Cái loại yêu thích này, thật sự là giấu không được mà.

Buổi tối hai nhà vẫn ăn một bữa cơm bình thường, Đoạn Trường Lý và Hứa Thanh đều uống quá nhiều, Đoạn Trường Lý vỗ vai Hứa Thanh nói: "Lão Hứa, làm việc cùng nhau mười mấy năm, tôi cảm thấy anh là người không tệ, sớm muộn gì... sớm muộn gì hai nhà chúng ta cũng thành một nhà."

Chu Tĩnh không nghe ra chỗ nào không đúng, còn cười nói: "Chúng ta hiện tại cùng người một nhà cũng có gì khác nhau đâu chứ."

Lưu Nhã phát hiện Đoạn Ngôn vừa mới đi ra ngoài mua rượu còn chưa trở về, tiện thể bắt cóc Hứa Dặc ra ngoài, vừa nhìn đã biết là lấy cớ!

Bà nhìn lại Chu Tĩnh còn cười tủm tỉm, nghĩ thầm: Chị em tốt à, cẩn thận nhiều chút đi, bắp cải đều bị ủn rồi kìa!

Đoạn Ngôn lôi kéo Hứa Dặc hôn môi ở chỗ hẻo lánh trong tiểu khu, Hứa Dặc vẫn ôm cổ hắn không buông tay, thật sự là như tiểu nhân tinh dính người.

Bốn phía không có người, Đoạn Ngôn ôm người lên, để cho hai chân anh kẹp ở bên hông mình, cùng chóp mũi anh cọ nhau.

"Bảo, thứ hai tôi phải đi lên thành phố thi đấu, có thể phải đi tận ba bốn ngày, cậu đâu cũng không được đi đâu đấy, tan học liền về nhà đúng giờ, biết chưa?" Đoạn Ngôn lo lắng dặn dò anh.

"Phải đi lâu như vậy sao? Vậy, thứ hai cậu đi lúc mấy giờ?"

"Bảy giờ phải đến trường tập hợp rồi, sau đó cùng người của đội trong trường đi."

Hứa Dặc bĩu môi nói: "Vậy thì tôi không thể đưa cậu đi được rồi."

Đoạn Ngôn nân.g mông anh lên, đem anh lại xốc lên nói: "Con sâu lười như cậu đòi đưa đi cái gì chứ, ngoan ngoãn chờ tôi lấy vị trí thứ nhất trở về đi."

Hứa Dặc nâng mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống nói: "Được."

____

Đoạn Ngôn mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy mình lúc nhỏ, hắn nằm sấp trên mặt đất bắt giun đất, vừa quay đầu nhìn thấy một con búp bê sứ trắng mập, tay đặt lên hai đầu gối tò mò nhìn hắn, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hứa Dặc.

Khi đó bọn khu họ ở còn không phải là tiểu khu này, mà là phòng đơn vị kiểu cũ, hai nhà được phân vào một sân.

Hắn luôn thừa dịp người lớn không chú ý mà ôm Lấy Hứa Dặc chạy về nhà, còn lừa Hứa Dặc nói, ba mẹ anh không cần anh nữa, để Hứa Dặc đi theo hắn kiếm sống, sau này hắn sẽ đi nhặt ve chai nuôi anh.

Hứa Dặc luôn bị hắn hù dọa đến cất tiếng khóc lớn, có gì để khóc chứ? Hắn thực sự có thể nuôi nổi người này đấy.

Hắn còn chưa từng thấy qua tiểu hài hữu nào đẹp như vậy nên thật sự rất thích.

Mẹ hắn đã không ít lần bởi vì chuyện này lôi hắn tới cửa nhận sai, hai nhà qua lại liền thân nhau.

Ngay từ đầu Hứa Dặc trốn sau lưng người lớn lấy một con mắt nhìn hắn, sau đó, Tiểu Dặc thật đúng là nhặt chai nước khoáng nhét vào trong túi của hắn.

Đoạn Ngôn cười ra tiếng, mộng cũng tỉnh, nhìn đồng hồ, vừa mới sáu giờ, hắn rời giường bắt đầu rửa mặt.

Mùa này hơn sáu giờ trời còn chưa sáng, chỉ có đèn đường mờ mịt trong tiểu khu phát ra ánh sáng.

Đoạn Ngôn vừa mới đi xuống dưới lầu, điện thoại di động vang lên, ấy thế mà lại là Hứa Dặc gọi tới.

Thiếu niên nói: "A Ngôn, quay đầu nhìn lại đi."

Đoạn Ngôn xoay người ngẩng đầu, thấy Hứa Dặc đội mũ, đầu tóc lộn xộn lộ ra nửa người hướng hắn làm ra động tác bắn tym.

"Cố lên, Đoạn ca, cậu nhất định sẽ là đệ nhất!"

Hắn và người trên lầu nhìn nhau từ xa, dịu dàng nói với anh: "Lạnh lắm, mau đóng cửa sổ lại đi."

Hứa Dặc: "Để tôi nhìn cậu đi."

Chỉ thế thôi mà có vẻ như tiết trời sáng sớm ngày hôm nay bỗng nhiên không còn tối như vậy nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc