MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Cháu trai loan tôn kia rời khỏi tổ đội, có điều là không sao, Đoạn Ngôn có thể ở trong tổ đội gần đây tìm được hắn, hơn nữa còn nhìn thấy hướng đi của hắn.

Người nọ nếu muốn đánh Linh Sơn sóng SS một lần nữa, nhất định phải đánh phó bản Linh Sơn một lần nữa.

Đoạn Ngôn từ cửa thứ nhất phó bản Linh Sơn đã bắt đầu chờ hắn.

Mỗi lần hắn sắp qua cửa ải, đột nhiên chạy ra "biu~" ném độc vào hắn, khiến phó bản của hắn chưa đánh xong đã chết.

Lặp đi lặp lại như vậy, làm cho hắn không cách nào tiến hành thông quan một mình.

Hoặc là hắn cùng người khác tổ đội đánh khí linh hoặc là kim tệ sóng SS, Đoạn Ngôn cũng sẽ mang theo đội cùng bọn họ cướp sóng SS, mười lần cướp thì mười lần cướp được.

Khí linh, kim tệ sóng SS cùng thông quan sóng SS không giống nhau, thông quan sóng SS chỉ có thể đi vào một đội đánh, mà khí linh cùng kim tệ sóng SS là đều có thể đi cướp.

Đoạn Ngôn chỉ nhằm vào hắn, mỗi lần tinh độc kia cũng chỉ đánh vào người hắn.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy ngày, làm cho phó bản thông quan của hắn đánh không được, khí linh kim tệ sóng SS cũng không cướp được, có đôi khi trị liệu sư của Đoạn Ngôn đứng ở phía sau hắn, cái gì cũng chưa bắt đầu làm hắn liền sụp đổ.

Cũng không quan tâm phối hợp với đồng đội, bắt đầu cùng Đoạn Ngôn đánh thành ngươi chết ta sống.

Đoạn Ngôn cũng không sốt ruột thăng cấp thông quan, cứ như vậy cùng hắn hao tổn, kéo dài đến lúc hắn rốt cục cũng mất đi kiên nhẫn.

Không đến hai ngày người nọ rốt cục tin tưởng Đoạn Ngôn: Đại ca, tôi trả lại tiền cho anh được không? Anh buông tha cho tôi đi, hiện tại toàn khu đều biết một người trị liệu như anh đang bắn tỉa kiếm khách như tôi nên không ai tổ đội với tôi nữa rồi.

Nghề trị liệu vốn là đánh không lại kiếm khách, nhưng hắn kỹ năng chó. Không cứng rắn với hắn, cho hắn vô hạn hồi máu, còn nhả độc hắn hai cái, độc xong liền trốn đi, thời gian không sai biệt lắm lại đến nhả độc hắn tiếp hai cái.

Nhất là khi qua phó bản, vốn dựa vào chút máu để giành thắng lợi, hắn còn tới ném cho hắn hai kỹ năng điệp sát thương, trơ mắt nhìn phần thưởng đến tay hóa thành bong bóng.

Kiếm khách rất ăn trang bị, người nọ chậm chạp không cách nào lấy được thiết bị luyện kim, kẹt ở bên bờ thăng cấp, chỉ có thể đến cầu xin Đoạn Ngôn tha thứ.

Hai người thêm Q, kẻ lừa đảo kia giải thích hắn nhìn thấy có người ở trên thế giới mua acc, cho rằng là học sinh tiểu học, vốn ôm tâm tình trêu chọc, không nghĩ tới "học sinh tiểu học" kia thật đúng là nghiêm trang cùng hắn mặc cả, thậm chí chuyển tiền cho hắn, chuyện rớt bánh như vậy, là ai ai cũng sẽ giơ hai tay ra tiếp.

Đoạn Ngôn nhận tiền, lại chuyển ba mươi đồng lại cho hắn, phụ họa: Acc này của cậu tôi lấy.

Cửu Cửu: Không, acc này tôi sẽ tặng cho cậu.

Đoạn Ngôn: Ai muốn cậu tặng!

Cửu Cửu: Chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, sau này cậu có thể dẫn tôi đánh sóng SS không?

Đoạn Ngôn: Ờ

Tiểu Đoạn thu tiền hưng phấn xông về nhà, đã mấy ngày không có ngoan ngoãn bồi lão bà rồi.

Hắn nhắn tin cho Hứa Dặc, hỏi bố mẹ anh có ở nhà không.

Tin nhắn trả lời rất nhanh, nói rằng hai ông bố đưa các bà mẹ đi xem phim rồi, có lẽ muộn mới về nhà.

Haiz, cái này không phải là rất khéo sao, Đoạn Ngôn không hề cố kỵ gõ cửa nhà Hứa Dực.

"Sao lại vui vẻ như vậy?" Hứa Dặc đến mở cửa cho hắn ánh mắt kỳ quái hỏi.

Đoạn Ngôn một tay vớt người lên ôm về phòng ngủ.

Hứa Dặc đã quen ngồi trên đùi Đoạn Ngôn, chờ hắn chia sẻ tâm tình tốt.

Đoạn Ngôn từ trong túi áo lấy ra năm tờ tiền trăm tệ nhét vào trong tay Hứa Dặc nói: "Bảo của chúng ta chính là lợi hại, mua acc mở ra cực phẩm bảo rương, trang bị bên trong bán ra được năm trăm tệ, kiếm được tiền."

Biểu tình của Hứa Dặc từ mê mang đến kinh hỉ, khóe miệng cũng nhếch lên hỏi: "Thật sao?"

"Đương nhiên, không chừng Bảo của tôi là Tiểu Phúc Tinh ấy chứ." Đoạn Ngôn nói xong hôn một cái lên sườn mặt của anh.

Hứa Dặc cầm tiền lại có chút do dự hỏi: "Vậy trang bị tốt như vậy tại sao cậu lại bán mà không giữ lại dùng cho mình?"

Đầu óc rõ ràng có lý như này cơ mà, sao khi mua acc cho mình lại bị lừa được cơ chứ, sao lúc đó cậu không hỏi người khác nhiều chút mấy câu "Tại sao?" chứ.

Đoạn Ngôn nghẹn một cái, nói dối: "Vũ khí mở ra không phù hợp với nghề nghiệp của tôi, tôi là trị liệu sư, mở ra rương pháp sư và búa điện của chiến sĩ, không dùng được."

Hứa Dặc nghe không hiểu, nhưng cũng tin, anh nhét tiền vào túi áo, suy nghĩ một chút, nói với Đoạn Ngôn: "Tối nay tôi mời cậu ăn lẩu."

"Ăn lẩu còn có thể để cậu trả tiền sao? Ca đây sẽ đưa cậu đi ăn."

Hứa Dặc lắc đầu, vỗ vỗ túi quần áo thở dài nói: "Đây là hai chúng ta kiếm được, liền dùng tiền này ăn."

Bảo ngốc, đó vốn là tiền của cậu...

Nhưng Đoạn Ngôn không thể nói ra, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của lão bà.

____

Vào giữa tháng 9, Trường Trung học nhị trung tổ chức một cuộc hội thể thao.

Để công bằng, cũng để cung cấp cho các sinh viên khác trong trường trung học nhị trung một số cảm giác tham gia, học sinh thể thao không thể báo danh chuyên môn của họ vào hạng mục.

Vì vậy, nhà vô địch chạy nước rút 100 mét Đoạn Ngựa Hoang buộc phải báo danh chạy đường dài 3000m.

Hắn nhớ rõ trong nhật ký của lão Đoạn đã viết qua, ngày đó Hứa Dặc không đi đến đích đón hắn, mà là đỡ Tống Liên đi đến phòng y tế.

Hắn vừa nhìn danh sách báo danh thể thao, hay lắm, Tống Liên thật đúng là báo danh nhảy cao, cùng ngày thi với hắn.

Không được, không thể để Tống Liên thực hiện được lần nữa.

Đoạn Ngôn ở đêm trước đại hội thể thao, cùng Hứa Dặc vừa kéo câu vừa đóng dấu, bảo anh cam đoan khi mình chạy xong 3000m, người đầu tiên nhìn thấy chính là anh.

Hứa Dực cười cười nói: "Đương nhiên là được rồi."

Vào ngày hội thể thao, toàn bộ trường vang vọng bài phát biểu của hiệu trưởng.

Đoạn Ngôn ngáp một cái, nước mắt cũng sắp chảy ra.

Tối hôm qua hắn không ngủ ngon, trong đầu đầy phế liệu không lành mạnh khiến hắn mơ mộng cả đêm, buổi sáng lại tỉnh dậy sớm, hết lần này tới lần khác tối hôm qua trong mộng của hắn cùng người kia ôn tồn một đêm, thế mà "thủ phạm" hôm nay vừa thấy hắn liền cho một nụ cười ngọt ngào, thật sự là muốn mạng người mà.

Đoạn Ngôn đang muốn dựa vào Tả tiểu béo híp lại một lát, đám người đột nhiên sôi trào.

"Sao vậy? Sao vậy?" Đoạn Ngôn không rõ nên hỏi.

Tả tiểu béo: "Dặc ca thay mặt lớp 12 lên sân khấu phát biểu."

Mẹ kiếp, hóa ra là ngấp nghé lão bà hắn.

Nam sinh trên đài chủ tịch khuôn mặt tú lệ lại không mất đi anh khí, áo sơ mi trắng mặc bên trong, áo khoác tây trang màu đen khác bên ngoài làm cho anh thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa cấm dục.

Đoạn Ngôn thấy trong đội có người lấy điện thoại ra chụp ảnh quay video, được, được lắm, đợi lát nữa lại muốn lên diễn đàn cập nhật ảnh chụp của lão bà hắn cho xem.

Tình địch của hắn đang gia tăng từng ngày.

"Xin chào buổi sáng các thầy cô các bạn học. Trong ngày thu trời xanh không khí tươi mát này..."

Giọng nói của Omega lạnh nhạt và mạnh mẽ, Đoạn Ngôn đứng dưới sân khấu, nhìn ngôi sao của mình lấp lánh đang tỏa sáng.

Sau khi tất cả mọi người phát biểu xong, các lớp trở lại địa điểm của mình, có các bạn cùng lớp dự thi đi đến nơi quy định chờ sắp xếp.

Đoạn Ngôn ngồi cạnh Hứa Dặc, phần chạy 3000m mà hắn ghi danh buổi chiều mới bắt đầu thi, buổi sáng đều là hạng mục chạy nước rút, không có chuyện của hắn.

Có điều là hắn không nghĩ tới chính là, bảo bối của hắn cư nhiên báo danh vào chạy nước rút tiếp sức, đợi lát nữa sẽ tiến hành.

Lúc này Hứa Dặc đang thay giày, Đoạn Ngôn chống cằm nhìn anh nói: "Cố gắng là được rồi, không nên miễn cưỡng bản thân."

"Tôi biết." Hứa Dặc ngoan ngoãn trả lời.

Đoạn Ngôn muốn đưa tay nhéo nhéo gáy anh lại phát hiện chủ nhiệm lớp đang đứng ở phía sau hai người bọn họ, ánh mắt từ ái nhìn chằm chằm Hứa Dặc.

Một tay này của hắn mà nhéo xuống, phỏng chừng chủ nhiệm lớp sẽ lầm tưởng hắn đang công kích Hứa Dặc.

Trên đài phát thanh bắt đầu phát thông báo, để cho bạn học thi đấu chạy tiếp sức ba trăm mét tập hợp ở điểm xuất phát. Hứa Dặc đứng lên cởi áo khoác tự nhiên đưa cho Đoạn Ngôn để hắn giúp mình cầm.

Nút áo sơ mi cũng cởi ra hai cái, sợi dây chuyền đeo trên cổ như ẩn như hiện.

"Đừng lo." Đoạn Ngôn nói.

Hứa Dặc: "Tôi cảm thấy hình như cậu mới là người lo lắng."

Vậy cũng không phải sao, hắn sợ Hứa Dặc bị ngã.

Hứa Dặc được sắp xếp chuyền gậy thứ hai, cũng may, áp lực không tính là quá lớn, chỉ cần không bị bỏ khoảng cách quá xa.

Đoạn Ngôn chen chúc tới phía trước, tuyển thủ các lớp đều đang đi về phía vị trí của mình.

Lớp của họ đối đầu với lớp ban hai.

Lớp ban hai hình như không có hai sinh viên thể thao, cũng không nghe nói có người có thể chạy tốt.

Đoạn Ngôn đang nghĩ, bị tiếng thét chói tai đột nhiên chung quanh làm cho sợ tới run lên.

"Hứa Dặc kìa, người cầm gậy vị trí thứ hai kia có phải là Hứa Dặc không?"

"Mẹ nó, người thật kìa!"

"Cậu ấy quả nhiên so với ảnh chụp còn đẹp hơn aaa!"

"Hứa Dặc, nhìn qua bên này này! Nhìn qua chỗ tủ tỷ này!"

Trong thời gian diễn ra đại hội thể thao của trường nhị trung nhà trường không nghiêm túc như bình thường, cho nên có học sinh các trường khác nhân cơ hội này cũng đi vào.

Đây không phải đều là tình địch trước đó muốn nhìn thấy phong thái của lão bà hắn sao.

Đại khái là thanh âm bên bọn họ thật sự quá lớn, Hứa Dặc thật đúng là ghé mắt nhìn thoáng qua.

Đoạn Ngôn bị vây ở giữa cảm thấy khí thế không thể thua, hắn cũng hô gào lên một tiếng: "A a, Hứa Dặc, nhìn ca nơi này này!"

"..."

Giọng nói của hắn thật sự quá mức làm nũng, thành công hấp dẫn ánh mắt chung quanh.

Có gì chứ, hắn không xưng là lão công ở đây đã là sự tôn trọng tối thiểu đối với giáo viên chủ nhiệm rồi.

Tiếng nổ súng vang lên, gậy thứ nhất của lớp bọn họ là Lâm Dương, gậy thứ nhất của ban hai cũng là một sinh viên thể thao, hai người cùng xông ra ngoài, rất rõ ràng Lâm Dương đang dẫn trước một chút.

"Mẹ kiếp, gậy thứ hai của ban 2 là... Trần Tình?"

"Trần Tình với Hứa Dặc, cậu ta có thể nhượng bộ không?"

"Vậy cũng không chắc, tôi cam đoan Hứa Dặc nhìn cậu ta nhiều hơn hai lần, chân cậu ta liền mềm nhũn."

Những lời bàn tán xôn xao xung quanh khiến Đoạn Ngôn gãi tim ngứa phổi đau gan.

Một gậy của Lâm Dương rất nhanh liền giao vào tay Hứa Dặc.

Hứa Dặc tuy rằng bình thường lười một chút, nhưng dù sao anh cũng là người luyện Taekwondo, phản ứng không chậm như vậy, cũng không yếu đuối như vậy.

Là Đoạn Ngôn luôn suy nghĩ anh rất nhu nhược.

Hứa Dặc nhận được gậy, cơ hồ không có chút dừng lại nào, vù một tiếng liền vọt ra ngoài.

"A a, Hứa Dặc Hứa Dặc!"

"Sao lại có người xốc tóc lên cũng đẹp như vậy chứ!"

"Hứa Dặc cố lên!"

Trong tiếng hò hét này, Đoạn Ngôn cũng hét lên một tiếng: "Bảo bối cố lên!"

Ưu thế Lâm Dương tranh thủ được không hề bị Hứa Dặc làm mất, anh thậm chí còn kéo dài khoảng cách thêm một đoạn nữa với Trần Tình.

Chậc, chạy lên mà cũng đáng yêu như vậy.

Sau khi gậy thứ hai cùng gậy thứ ba chạm nhau, Hứa Dặc nghỉ ngơi lui sang một bên, ánh mắt Đoạn Ngôn vẫn gắt gao đuổi theo anh, hắn nhìn thấy Hứa Dặc tựa hồ cùng Trần Tình đang cười.

Trần Tình còn khen ngợi Hứa Dặc.

Đoạn Ngôn chẹp miệng, hắn có chút không thoải mái.

Vốn tâm nhãn đã nhỏ, sau khi đánh dấu Hứa Dặc, càng làm cho dụ.c vọng chiếm hữu của hắn đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có.

Hắn thậm chí có chút hiểu được cách trói Hứa Dặc của lão Đoạn.

Nhịn không được, thật sự nhịn không được mà!

Đoạn Ngôn tách xa đám người ra ngoài, đi ra ngoài đám người chờ Hứa ực.

Không có gì bất ngờ ngoài ý muốn lớp bọn họ nhất định sẽ thắng, khoảng cách phía trước kéo dài tốt như vậy, một gậy cuối cùng là của Tống Liên, nếu hắn chạy thua, Đoạn Ngôn có thể cười đến ba năm.

Cuộc đua tiếp sức kết thúc, hắn nhìn thấy Hứa Dặc đi về phía này, Trần Tình sóng vai đi cùng anh, thẳng đến khu vực lớp hai, Trần Tình mới dừng bước.

Đoạn Ngôn đưa quần áo cho Hứa Dặc, nhỏ giọng nói một câu: "Trong nhà vệ sinh."

Vì không muốn gây chú ý nên hắn rời đi trước, chỉ chốc lát sau hắn nhận được điện thoại của Hứa Dặc, hỏi hắn ở tầng mấy.

Đoạn Ngôn báo tầng, nghe được tiếng đẩy cửa.

"Đi vệ sinh còn muốn người đi cùng sao?" Hứa Dặc thấy nhà vệ sinh không có người khác, nói giỡn hỏi.

Đoạn Ngôn đưa tay kéo người vào vách ngăn nhà vệ sinh, nhanh chóng khóa lại, đặt người lên cửa hỏi: "Cậu vừa cười cái gì vậy?"

Hứa Dặc:?

Đoạn Ngôn nhắc nhở: "Với Trần Tình ấy."

"Người ta khen tôi chạy nhanh, tôi liền lễ phép đáp lại một chút A..."

Chưa nói hết câu đã bị người kia cho ăn cắn.

Bình luận

Truyện đang đọc