MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Sau khi trở lại thân thể mình, Đoạn Ngôn mỗi đêm đều lo sợ bất an.

Hắn sợ một ngày nào đó mình lại bị ép ra ngoài, sẽ có người một lần nữa thay thế hắn yêu Hứa Dặc.

Trạng thái hiện tại của Đoạn Ngôn tựa như người chết đuối đột nhiên bắt được cọc, làm cho hắn lại có hy vọng sống sót.

Tình yêu của Hứa Dặc chính là cây cọc gỗ này.

Người bên cạnh đã ngủ say, Đoạn Ngôn khoác áo ngủ ngồi dậy.

Hắn mượn ánh trăng cửa sổ sát đất chiếu vào, tinh tế quan sát Omega đang ngủ say.

So với Tiểu Ớt thời trung học, Hứa Dặc sau khi kết hôn có thêm một phần ôn nhu cùng ẩn nhẫn.

Đoạn Ngôn từ trong giấc mộng dài kia tỉnh lại mới biết được mấy năm nay mình đã bỏ lỡ bao nhiêu.

Lúc Tiểu Đoạn mười tám tuổi xuyên vào người hắn, hắn cũng không nhàn rỗi, hắn nhớ lại tất cả quá khứ của mình với Hứa Dặc.

Trận bóng rổ trung học, người kia ngồi ở hàng ghế khán giả, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, cho đến khi trận đấu kết thúc, Hứa Dặc từ trong túi lấy một chai nước đi ra, nhưng Giang Điềm Điềm lại đưa cho hắn trước, thấy vậy Hứa Dặc lại yên lặng nhét nước vào trong túi xoay người rời đi.

Chạy đường dài ba nghìn mét, Hứa Dặc đã đứng dậy chuẩn bị đi về đích đón hắn, lúc đó Tống Liên được người dìu trở về lớp, chủ nhiệm vỗ vỗ vai Hứa Dặc bảo anh đỡ Tống Liên đến phòng y tế. Chân Tống Liên bị bong gân nghiêm trọng, khi y tá trường thay hắn chỉnh lại xương, hắn đau đến mức nắm tay Hứa Dặc, Hứa Dặc dùng tay áo đồng phục học sinh phủ lên tay mình rồi để Tống Liên nắm lấy.

Lần kỳ dịch cảm năm đại học đó, Hứa Dặc khi bước vào căn phòng cho thuê kia liền ngửi thấy được tin tức tố mãnh liệt sắc bén rồi, anh là Omega, có thể phân biệt rõ ràng đây là thời kỳ dịch cảm Alpha.

Dưới tình huống đó, Hứa Dặc hoàn toàn có thể rời khỏi mặc kệ hắn nhưng anh vẫn không chùn bước mà mở cửa phòng ngủ, hơn nữa phóng thích pheromone của mình cố gắng trấn an hắn.

Đoạn Ngôn nhìn thấy bản thân mình lúc đó hai mắt mình đỏ ửng kéo Hứa Dặc lên giường.

Người kia cũng không có phản kháng, còn ôn nhu ôm hắn, trong miệng nói cái gì đó.

Trong kỳ dịch cảm, Đoạn Ngôn căn bản cái gì cũng không nghe thấy, hắn không có lý trí, chỉ muốn chiếm hữu.

Trở lại khoảng thời gian đó, Đoạn Ngôn hai mươi lăm tuổi biến thành người ngoài cuộc đứng ở một bên, lúc này mới nghe rõ, Hứa Dặc khi đó ôm hắn nói.

"A Ngôn, đừng sợ, em ở đây. Em không đau, em muốn, em... thực sự thích anh."

Đoạn Ngôn lệ rơi quanh mặt, hắn bỏ lỡ rồi, từ khi đó hắn liền bỏ lỡ thật lòng của Hứa Dặc rồi.

Hứa Dặc rốt cuộc là mang tâm tình như thế nào ở tình huống đó thổ lộ với hắn đây?

Đoạn Ngôn không dám nhìn tiếp, bởi vì hắn biết sau khi hắn tỉnh táo câu đầu tiên hắn nói ra là gì.

"Tôi sẽ phụ trách."

Hắn nhìn thấy biểu tình của Hứa Dặc từ lúc bắt đầu nhút nhát đến không thể tin được cuối cùng rồi lại thất vọng.

Hứa Dặc đưa lưng về phía hắn bắt đầu mặc quần áo, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, nhưng còn ra vẻ kiên cường nói: "Không cần, ký hiệu này tôi có thể đi tẩy sạch."

Anh cũng không quay đầu lại mà rời đi, khi đó Đoạn Ngôn cho rằng Hứa Dặc là bởi vì mình mạnh mẽ đánh dấu anh mà tức giận, thì ra không phải, đó anh không muốn để Đoạn Ngôn nhìn thấy bộ dáng mình chật vật khóc.

Lão Đoạn đi theo phía sau Hứa Dặc, hắn đưa tay muốn bắt lấy anh nhưng lại nhào vào khoảng không.

Hứa Dặc khóc quá thương tâm, hắn muốn ôm anh, muốn nói cho anh biết, đừng khóc, bảo bối, anh cũng rất thích em.

Hắn hô đến khàn giọng nhưng Hứa Dặc lại không nghe thấy.

Loại cảm giác vô lực này làm cho lão Đoạn gần như điên rồi.

Hứa Dặc ngồi trên bậc thềm, không ngừng bóp mu bàn tay mình, vết đỏ đan xen, nổi lên huyết châu. Đoạn Ngôn chịu không nổi, hắn cùng Hứa Dặc ngồi trên bậc thềm cùng nhau khóc.

Hắn bắt đầu không có cách nào để tha thứ cho quá khứ của mình.

Không gian lại không ngừng chuyển hướng, hắn nhìn thấy tình hình sau khi mình và Hứa Dặc kết hôn.

Hắn có rất nhiều cuộc xã giao, mỗi ngày hắn về nhà đều rất muộn.

Hứa Dặc vẫn ngồi trên sô pha chờ hắn cho đến khi nghe thấy tiếng xe của hắn chạy vào cửa, lúc đó Hứa Dặc sẽ lập tức chạy vào phòng ngủ, làm bộ như đã ngủ thiếp đi.

Thì ra người kia cũng không phải không thèm để ý xem hắn có về nhà hay không, rõ ràng mỗi đêm anh đều bật đèn chờ hắn.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy Hứa Dặc cầm điện thoại luyện tập thúc giục hắn về nhà.

"A Ngôn, mấy giờ anh về nhà? Không được không được, như vậy có thể quá cứng rắn hay không?"

"A Ngôn, tối nay anh có về nhà ăn cơm không? Ừm... Hình như cũng không được, giống như không có lời nào để nói chuyện vậy."

"Đoạn Ngôn, đã mấy giờ rồi! Anh vẫn chưa quay lại à? Mấy bữa ăn bên ngoài ngon thế cơ à? Cái này được đấy."

Anh nhìn thấy Hứa Dặc một mình lẩm bẩm, lại tự mình cười, cuối cùng vẫn cất điện thoại lại, không gọi cho hắn.

Hứa Dặc chống cằm nói: "Quên đi, anh ấy đã đủ phiền rồi."

Hắn không có, hắn muốn nói cho Hứa Dặc biết, anh không làm phiền hắn, rõ ràng hắn yêu anh như vậy, vì sao Hứa Dặc lại cảm thấy mình rất phiền anh đây?

Đoạn Ngôn hận chính mình bị ghen tị che mắt.

Hắn vẫn cho rằng Hứa Dặc không yên lòng với hắn, hắn làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, đều là hy vọng có thể khiến Hứa Dặc chú ý, lại không nghĩ tới những chuyện ngu xuẩn kia giống như một lưỡi dao sắc bén, đem tiểu thiên nga yêu quý của hắn thương tổn khắp người.

Sau đó, Hứa Dặc tuyển dụng Tống Liên càng đẩy sự ghen tuông của hắn lê.n đỉnh điểm.

Hắn ký  hợp đồng lung tung mấy người non trẻ ngực to mông vểnh, không nghĩ tới, lần này để cho hắn gặp được Giang Điềm Điềm.

Trước kia cô là bông hoa cao lãnh trong lớp, hiện tại cư nhiên lại lưu lạc đến đồng ruộng như vậy.

Đoạn Ngôn ở trong bệnh viện nhìn thấy người phụ nữ bị đánh đến sảy thai, mặt sưng húp đến mức khiến người ta cơ hồ không nhận ra, trong lòng sinh ra một tia thương hại.

Hắn hứa với Giang Điềm Điềm sẽ giúp cô thoát khỏi những tháng ngày đó.

Sau khi ký hợp đồng với Giang Điềm Điềm, hắn quả thật hao phí không ít tâm lực.

Giang Điềm Điềm ở phương diện ca hát cùng diễn xuất quả thực không có thiên phú gì, hắn cũng từng một lần muốn buông tha Giang Điềm Điềm quên đi.

Nhưng khi hắn ngẫu nhiên đi ngang qua phòng luyện tập, thấy người phụ nữ kia cố sức luyện múa, cố sức soi gương luyện diễn, lại cảm thấy người cố gắng không nên bị buông bỏ, huống hồ, là hắn cho Giang Điềm Điềm hy vọng sinh tồn trước.

Cũng may, thiên phú của Giang Điềm Điềm không đủ, vận khí lại rất đủ, cho dù bị bên ngoài châm chọc là bình hoa nhưng cô vẫn hot.

Sau khi ngọn lửa bùng cháy, rắc rối liên tục ập tới.

Lúc này Đoạn Ngôn mới tra được gã bạn trai cũ của cô là ai.

Lúc trước Giang Điềm Điềm ngậm miệng không đề cập đến vì sao mình lại thành ra như vậy, Đoạn Ngôn còn tưởng rằng cô bị khách hàng đánh.

Sau khi tra ra nguyên nhân, Đoạn Ngôn mới biết được chân tướng.

Hắn đã mua lại ảnh nhạy cảm của Giang Điềm Điềm, cũng khuyên cô nên báo cảnh sát.

Người phụ nữ quỳ xuống cầu xin hắn nói rằng những điều chuyện này không thể được đưa ra ánh sáng.

Cô thật vất vả mới từ trong bóng tối nhìn thấy một tia sáng, không muốn bị một cước đá vào lại.

Cô ấy nói Tư Văn chỉ cần tiền, bây giờ cô ấy có thể kiếm được rất nhiều tiền, cô ấy có thể đưa tiền cho Tư Văn.

Cô ấy vẫn ngây thơ đến nỗi mọi người cảm thấy ngu ngốc.

Đoạn Ngôn biết rõ, người như vậy chính là một cái động không đáy, nhưng hắn cũng biết, chuyện của Giang Điềm Điềm nếu một khi bị bại lộ, cô cũng hoàn toàn bị hủy.

Cuộc sống có rất nhiều sự lựa chọn, một bước sai, sau đó sẽ đi sai.

Sau khi chẩn đoán nhầm ung thư phổi, Đoạn Ngôn vô lực.

Hắn vô tâm đi lo chuyện của bất luận kẻ nào, hắn cho Giang Điềm Điềm một cái thẻ, xem như là lần cuối cùng giúp cô.

Vô luận Giang Điềm Điềm sau này kết cục như thế nào, làm bạn học cũ mà nói, hắn đối với người này đã là tận lực rồi.

Thời gian còn lại của hắn cũng không muốn đặt ở trên người bất luận kẻ nào khác, hắn muốn mở đường cho Hứa Dặc, để cho Hứa Dặc cho dù không có hắn cũng có thể thuận buồm xuôi gió, hắn muốn cho nửa đời sau của Hứa Dặc trải qua cuộc sống cơm áo không lo, thậm chí cực độ xa xỉ, tiểu thiên nga quý giá của hắn nên như vậy.

"A Ngôn." Phía sau truyền đến âm thanh mệt mỏi của Omega.

Đoạn Ngôn vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay, xoay người hỏi: "Em sao lại tỉnh rồi?"

Hứa Dặc nâng bụng chớp chớp mắt nhìn hắn: "Vậy tại sao anh lại tỉnh?"

Đoạn Ngôn cẩn thận ôm lấy anh nói: "Anh đi ra ngoài hút thuốc."

Bàn tay Hứa Dặc vuốt băng gạc dán trên đầu hắn hỏi: "Còn đau không?"

"Không đau."

Nghe nói, đây là hắn vì cứu một bé gái mà bị đập bị thương, không, chuẩn xác mà nói, là hắn mười tám tuổi dùng thân thể của hắn cứu.

"Anh có về phòng không? Hay anh lại hút thêm một điếu thuốc nữa?" Hứa Dặc nằm trên vai hắn hỏi.

"Về phòng đi, anh ngủ với em thêm một chút."

Hứa Dặc nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Vâng."

Hai người im lặng một lát, Hứa Dặc lại hỏi: "Ngày mai anh đến công ty rồi, buổi có muốn trở về ăn cơm không?"

"Không về." Đoạn Ngôn sờ sờ tóc anh, thấy Omega có chút mất mát cúi đầu, anh lại bổ sung: "Ngày mai chúng ta cùng nhau đi ăn cơm với mẹ."

"Hả?" Hứa Dặc ngẩng đầu nhìn anh.

"Đã lâu không trở về rồi, không phải em thích ăn cánh gà do mẹ làm sao? Lần này cho phép em ăn nhiều hơn đấy."

Hứa Dặc mặt mày cong cong, thoạt nhìn rất vui vẻ, anh nói: "Vậy ngày mai anh không có xã giao sao?"

"Để cho thư ký Chu đẩy bớt rồi, anh sẽ ở bên em nhiều hơn."

Kể từ khi trở về, Đoạn Ngôn đã sẵn sàng thể hiện bản thân nhiều hơn.

Mình năm mười tám tuổi có thể làm cái gì đó tốt, tại sao hắn lại không thể chứ?

Bảo của hắn, dường như thích cười hơn rồi.

"Vậy, ngày mai em có thể đi công ty với anh không? Ở nhà chán lắm." Hứa Dặc dùng khẩu khí thương lượng thăm dò hỏi.

Bọn họ lúc trước bởi vì việc Hứa Dặc có đi công ty hay không mà xảy ra quá nhiều chuyện không vui, cho nên khi nhắc tới chuyện này, khó tránh khỏi đều sẽ cẩn thận một chút.

"Có thể, tuy nhiên không thể rời khỏi tầm nhìn của anh, đặc biệt là không được phép đến bộ phận quan hệ công chúng." Đoạn Ngôn nghiêm trang nói.

Hứa Dặc đưa tay sờ lỗ tai anh cười nói: "Em sẽ ở bên cạnh anh, không đi đâu cả."

Đoạn Ngôn vốn định cúi người ở trên môi anh hôn nhưng lại nhớ tới mình vừa mới hút thuốc xong, vì thế nụ hôn kia liền rơi vào trên trán Hứa Dặc.

"Được, anh cũng không đi đâu, sẽ ở bên cạnh em."

Bình luận

Truyện đang đọc