MỘT GIẤC TỈNH DẬY HỈ ĐƯƠNG CHA

Một ngày cuối tuần tuyệt vời bắt đầu.

Đoạn Ngôn mỗi ngày ăn cơm xong, lau miệng một cái liền chạy về phía nhà Hứa Dặc.

Lấy cờ là dạy thêm nhưng trên thực tế... Cũng vẫn là dạy thêm, chỉ là... Ừm, thuận tiện tán tỉnh lão bà.

Cái này cũng không bởi vì làm sai nên mới bị phạt làm chống đẩy sao.

Vừa rồi Đoạn Ngôn lớn tiếng nói: "Trống đẩy thì đơn giản, tôi làm năm trăm cái cũng không bị t.hở dốc."

Hay lắm, lão bà hắn thích dáng vẻ kiêu ngạo của hắn vì vậy người này liền gia tăng trọng lượng cho hắn luôn.

Lúc này Hứa Dặc đang ngồi trên lưng Đoạn Ngôn.

Kỳ thật hắn vốn thường xuyên tập thể hình, hơn nữa Hứa Dặc lại gầy, ngồi trên lưng hắn quả đúng là không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Nhưng rất thú vị, không phải sao?

"Ba phương trình của một đường thẳng là gì?" Ngay cả khi bị trừng phạt, lão bà cũng sẽ đặt câu hỏi về công thức, nghiêm ngặt như vậy.

"Nhớ không nổi, có phải cậu nên ngồi trên lưng tôi thêm một lát không?" Đoạn Ngôn mặt dày hỏi.

"Học không được cậu liền chép lại mười lần, chép nhiều cậu liền nhớ kỹ." Hứa Dặc mỉm cười nói.

Xì~ hắn không thể đùa được?

"Công  chung: Ax + By + C = 0, trong đó AB không phải là 0; Công thức rút gọn..." Đoạn Ngôn vừa chống đẩy, vừa trả lời câu hỏi của Omega.

"Ừm... Phương trình tiêu chuẩn của hình tròn là..."

Hứa Dặc vừa mới nói xong, Alpha vừa rồi vẫn chống đỡ đột nhiên hai tay thả ra, cả người nằm sấp trên mặt đất.

"Có chuyện gì vậy? Có phải tôi đè nặng lên cậu không?" Hứa Dặc cúi người nhìn hắn.

Đoạn Ngôn đột nhiên xoay người, thuận thế kéo Hứa Dặc xuống, ôm vào trong ngực: "Nghĩ tôi yếu như vậy sao?"

"Vậy sao cậu lại đột nhiên nằm sấp?" Hứa Dặc hỏi.

"Tôi muốn ôm cậu." Đoạn Ngôn trả lời như lẽ đương nhiên: "Nào, cứ như vậy đi, cậu hỏi tôi mấy công thức, đúng cậu liền để hôn tôi một cái, sai thì... Cậu cứ trừng phạt."

Hứa Dặc ghé vào lồng ng.ực hắn cười rộ lên, giơ tay gảy lông mi dài của Đoạn Ngôn, Đoạn Ngôn ngứa đến nháy mắt, Hứa Dặc hôn lên khóe môi hắn một cái nói: "Đây là phần thưởng cho cậu vừa rồi nói đúng..."

Đoạn Ngôn: "Chỉ vậy sao? Không còn nữa à?"

Hứa Dặc: "Vậy cậu còn muốn thế nào nữa?"

Đoạn Ngôn: "Không thể... Mạnh bạo hơn một chút sao?"

"Không, cậu giống như chó ấy, cứ thích cắn tôi, sáng nay mẹ tôi còn hỏi miệng tôi bị sao vậy." Hứa Dặc trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Vậy cậu nói sao?" Tay Đoạn Ngôn bóp ở bên hông anh, không cho anh nhúc nhích.

"Tôi nói tôi ăn cánh gà cay nên nóng sưng lên."

"Bảo, chuyện này thật sự không thể trách tôi được, nếu cậu không ngọt ngào như vậy, tôi cũng sẽ không cắn mãi không buông."

"Cậu mau câm miệng lại..."

Hứa Dặc tự nhận mình đang nói chuyện tao nhã, vĩnh viễn không sánh bằng Đoạn Ngôn.

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua khe hở rèm cửa sổ ném vào, hương mật đào cùng rượu rum quấn lấy nhau, hương rượu mạnh ngọt ngào đặc biệt say lòng người vào buổi chiều yên tĩnh này.

____

Lưu Nhã ngồi trên sô pha đã nghiêng đầu nhìn Đoạn Ngôn năm lần.

Đứa con trai ngốc nghếch kia vẫn cười với điện thoại di động, nói như thế nào đây? Cười có chút th.ô tục.

"Khụ khụ." Lưu Nhã cố ý ho khan hai tiếng, muốn kéo lại sự chú ý của thằng khùng kia.

Kết quả nhìn thấy đứa con ngốc lại lạch cạch đánh một chuỗi chữ, sau đó lại cười ngây ngô.

Nó có phải là...

Lưu Nhã bất động thanh sắc kề sát vào hắn, đang muốn nhìn trộm giao diện điện thoại di động của hắn một chút, Đoạn Ngôn lập tức đem điện thoại di động cất vào trong túi áo.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Đoạn Ngôn cảnh giác hỏi.

"Mày thấy sao? Cho mẹ xem được không?" Lưu Nhã hất cằm lên, ý bảo muốn nhìn điện thoại di động của hắn.

"Không có gì, tin nhắn trong lớp mà thôi, có gì hay ho chứ?" Đoạn Ngôn tránh né.

"Tin nhắn lớp gì có thể khiến màu cười như vậy chứ?" Lưu Nhã từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen.

Đoạn Ngôn thoáng cái liền khẩn trương lên, mẹ hắn có nói qua, không cho phép hắn trong thời gian một năm này quấy rầy Hứa Dặc, bây giờ phải biết rằng quan hệ giữa hắn và Hứa Dặc lại gần hơn một bước rồi, như vậy còn được sao?

"Chỉ là... Nói về trận đấu bóng rổ thôi." Đoạn Ngôn lừa gạt cho qua cửa.

"À." Lưu Nhã gật gật đầu, liền nhớ tới cái gì đó, tiếp tục nói: "Ba mày sắp nghỉ phép, chúng ta dự định đi nước ngoài chơi vài ngày."

Đoạn Ngôn "À" một tiếng, buồn rầu nói: "Nhưng con hẳn là không đi được đâu, con lại không có kỳ nghỉ dài như vậy..."

Lưu Nhã nắm tay con trai mình trịnh trọng nói: "Đừng tự đa tình, cũng không có dự tính mang mày đi cùng đâu con."

Đoạn Ngôn:???

"Chú Hứa mày cũng muốn mang dì Chu đi..."

"Dì Chu không đi sao?" Đoạn Ngôn vội vàng hỏi.

Nếu dì Chu cũng đi rồi, vậy hắn và Hứa Dặc có thể "làm gì thì làm sao" sao?

"Chị ấy không yên lòng với Tiểu Dặc, nói là lớp 12 chính là thời kỳ mấu chốt, muốn bồi Tiểu Dặc nhiều hơn, cũng không biết có đi hay không."

Đoạn Ngôn bĩu môi nói: "Mẹ, sao mẹ lại yên tâm về con như vậy?"

Lưu Nhã hừ một tiếng nói: "Được rồi, đừng giả vờ nữa, không phải mày ước gì mẹ ra ngoài thêm vài ngày sao? Vừa rồi mẹ vừa nói muốn đi, khóe miệng mày đều muốn cong lên tận trời kia kìa."

Quả nhiên, không có gạt qua được hỏa nhãn kim tinh của mẹ mà.

Sáng sớm thứ hai, Đoạn Ngôn và Hứa Dặc xuống lầu dắt xe.

Hắn dắt xong xe của mình ra, Hứa Dặc vẫn đứng không nhúc nhích.

"Sao vậy?" Đoạn Ngôn hỏi.

"... Xe của tôi bị hỏng, cậu chở tôi nhé." Hứa Dặc tự tin nói.

"Hả? Hai ngày trước không phải vẫn  tốt sao? Sao lại hỏng rồi? Hai ngày này cậu cũng không dùng xe đạp mà?" Đoạn Ngôn kỳ quái nói.

Hắn càng nói, mặt Hứa Dặc càng đỏ.

"Vậy cậu có chở không? Không chở tôi đi taxi." Thanh âm của tiểu thiên nga được nâng lên.

Yo? Nóng nảy nha.

Đoạn Ngôn đột nhiên nhớ tới, thứ sáu tuần trước hắn và Hứa Dặc nói, cậu ấy không cần đi xe đạp nữa, Hứa Dặc lúc ấy nhăn nhó không đáp ứng, haiz, hắn đã sớm hiểu được, lão bà đúng là miệng nói sai lòng mà.

"Chở chứ, không chở cậu thì chở ai?" Đoạn Ngôn bước ngồi trên xe, một tay kéo Hứa Dặc về phía ghế sau.

"Mặt đều đỏ hết rồi, xem tính tình nóng nảy của cậu kìa." Đoạn Ngôn cưng chiều nói.

Hứa Dặc "Hừ" một tiếng, ngồi vào ghế sau không để ý tới hắn.

"Ôm chặt nhé, ca mang cậu bay đây~" Đoạn Ngôn cà lơ phất phơ cười nói.

Hứa Dặc ở phía sau vỗ hắn một cái nói: "Còn không đi sẽ trễ bây giờ."

Đoạn Ngôn nghiêng người về phía sau, kéo tay Hứa Dặc đặt ở bên hông mình nói: "Cậu ôm chồng mình thì làm sao?"

"Ngốc!"

"Lão bà ngốc!"

"Ai là lão bà cậu chứ!"

"Ai bảo tôi hôn thì người đó chính là lão bà tôi."

Cứ để xe đạp của lão bà mình tiếp tục hỏng đi, chở cậu ấy như này hạnh phúc biết bao mà~

____

Thời tiết dần dần trở nên mát mẻ, nhưng tình cảm của hai người lại đang nóng lên nhanh chóng.

Ngay cả bạn cùng bàn của Hứa Dặc cũng ngửi ra mùi vị khác nhau.

Hắn nói với Hứa Dặc: "Cậu có cảm thấy Đoạn Ngôn gần đây đến tìm cậu càng ngày càng nhiều không? Ngay cả đi vệ sinh cũng phải đến báo cáo, thật kỳ quái."

Đoạn Ngôn đến rất thường xuyên sao?  Sao anh không cảm thấy vậy nhỉ, anh còn ngại không nhìn đủ người nọ kia kìa.

Ngày mai là trận đấu bóng rổ, cơm trưa Đoạn Ngôn còn chưa ăn liền đã đi luyện tập.

Một trận thi đấu luyện tập vui vẻ hăng say, trên đầu Đoạn Ngôn trùm khăn mặt, hắn ngồi trên bậc thang uống nước.

Đồng đội bên cạnh hắn đang thảo luận về đối thủ ngày mai, hắn đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Thanh âm kia cho dù hắn còn chưa quay đầu lại cũng biết là ai.

Bảo của hắn đang đến.

Đoạn Ngôn xoay người, quả nhiên nhìn thấy Hứa Dặc đứng ở khu khán đài.

Buổi trưa có rất nhiều người đến xem thi đấu tập luyện, bảo bối của hắn ở trong đám người cực kỳ nổi bật.

Đoạn Ngôn dùng khăn mặt lau mồ hôi, ba bước cũng biến hai bước mà chạy về phía anh.

"Cậu tới khi nào vậy?" Hai người đi đến một góc yên tĩnh, Đoạn Ngôn hỏi.

"Mới đến, tôi có mua cơm cho cậu này." Hứa Dặc đưa hộp cơm trong tay cho hắn, còn thân mật tặng một hộp sữa.

"Đau lòng tôi như vậy sao?" Đoạn Ngôn cười hì hì nói.

Ánh mắt Hứa Dặc liếc nhìn bốn phía, hạ thấp giọng nói: "Đừng, ngại, mọi người đều nhìn đấy. Cậu ăn đi, tôi đến thư viện đây."

Lúc Đoạn Ngôn đưa tay nhận hộp cơm còn cố ý chạm ngón tay vào tay Hứa Dặc, quả nhiên thấy người nọ bối rối.

Hai người lén lút mặc kệ thân mật như thế nào, Hứa Dặc cũng bắt đầu chậm rãi tiếp nhận, nhưng vừa đến chỗ đông người, ngay cả sờ tay, Đoạn Ngôn cũng có thể nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng thất thố của Omega, đúng là da mặt quá mỏng.

"Buổi tối về nhà, ca thưởng cho cậu nha." Đoạn Ngôn cúi người nhỏ giọng nói.

Quả nhiên, lần này ngay cả vành tai cũng đỏ thấu.

"Cút!" Hứa Dặc cắn răng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Lúc xoay người rời đi, thiếu chút nữa đụng vào cửa gỗ đang mở to.

"Cẩn thận một chút nha." Đoạn Ngôn cười ở phía sau anh nhắc nhở.

Omega cứng ngắc thân thể, không quay đầu lại nữa.

Đoạn Ngôn cầm hộp cơm trở lại chỗ ngồi, Lâm Dương lập tức trêu chọc nói: "Ôi, mái ấm gia đình."

Đoạn Ngôn dương dương đắc ý nói: "Đương nhiên."

Hắn cắm ống hút sữa, hút một hơi thật mạnh, sau đó "ah~" một tiếng cảm thán: "Cậu nói xem thương hiệu sữa này sao lại ngọt như vậy chứ? Cậu đã bao giờ uống nó chưa?"

Rất tốt, đám đông tan rã ngay lập tức.

Trong sân vận động không thể ăn đồ có mùi, cho nên Đoạn Ngôn đem hộp cơm quy củ đặt ở một bên, còn dùng đồng phục học sinh của mình bao quanh nó một vòng.

Tả tiểu béo khó hiểu nói: "Ngôn ca, cậu còn sợ nó bị cảm lạnh à?"

Ngón trỏ Đoạn Ngôn đặt lên môi nói: "Suỵt~ tôi ngửi thấy mùi ghen tị của cậu rồi."

Tả tiểu béo:...

Buổi tối trên đường hai người về nhà, Hứa Dặc đột nhiên nhắc tới chuyến đi nước ngoài của cha mẹ.

Đoạn Ngôn: "Dì Chu cũng muốn đi à? Nhưng lúc trước tôi nghe mẹ tôi nói dì Chu không đi, tôi còn nói sẽ đến nhà dì ăn trực cơm nữa cơ."

Omega phía sau đang uống trà sữa, anh nói: "Mẹ tôi đi cậu cũng có thể đến ăn trực... Tôi biết làm chút cơm."

Ý nghĩa của lời mời này cũng quá rõ ràng rồi.

Hắn muốn ăn cơm xong, cứ ở đó không đi, Hứa Dặc lại nên làm gì với hắn đây? Omega này thực sự không có ý thức an toàn mà!

Hắn chính là Alpha đấy, còn là một Alpha mỗi ngày đều ngấp nghía Omega của mình, người này lại cư nhiên dám quang minh chính đại mời hắn ăn cơm một mình vào ban đêm lúc trăng đen gió cao.

Còn muốn bầu không khí tốt hơn một chút, có thêm chút sấm chớp, đó chẳng phải là sẽ...

Đoạn Ngôn não bổ có chút nhiều, thậm chí não bổ ra cảnh hắn và Hứa Dặc ở trong căn hộ duplex, cậu chạy trốn, tôi đuổi theo, cảnh này khiến hắn chắp cánh khó bay.

Nó thực sự rất thú vị...

"Khụ, như vậy không tốt lắm đi..." Đoạn Ngôn tượng trưng cự tuyệt một chút, ít nhất làm cho mình thoạt nhìn rụt rè một chút.

"À"

À? À sao? Không còn gì nữa à? Ý cậu là, đừng tới nữa? Mời người làm sao có thể không có thành ý như vậy chứ? Tốt xấu gì cũng phải hỏi lại hai lần chứ?

"Cái đó, ý của tôi là, cậu nấu cơm, tôi ăn không tốt lắm, nếu không tôi rửa bát vậy."

Mặt mũi gì đó dell cần nữa vậy.

Người phía sau tựa hồ cười hai tiếng, đáp lên: "Ừ"

Bình luận

Truyện đang đọc