MỘT LẦN NỮA YÊU LẠI TỪ ĐẦU


Lý Quang Dao không sợ có người điều tra ra mình, dẫu sao cậu cũng cho người nặc danh viết một bức thư kèm theo những quyển sách gửi đến nhóm thư sinh, sau đó dùng câu từ kích động, bọn họ dù sao cũng đã thi trượt còn có phần ganh tị với người đứng đầu bảng nên liền nhân cơ hội này làm xấu mặt một chút.

Chính là ý nghĩa ‘Ăn không được phá cho hôi’.

Họ lại không nghĩ đến hậu quả nghe theo mà thực hiện, Lý Quang Dao cười lạnh, một nhóm ngu ngốc, thi trượt là đúng!
Nhưng điều Lý Quang Dao không cam lòng chính là cậu nhìn thấy Tống Mạn Vũ cùng Diệp Gia đang đi cạnh nhau.

Nhất thời tâm tình ghen ghét trỗi dậy, Lý Quang Dao liền đi một mạch xuống đường chặn trước hai người.
Tống Mạn Vũ khi nhìn thấy người chặn đường mình là ai không nhịn được nhíu mày, Diệp Gia lại có chút ngạc nhiên hỏi:” Làm sao vậy?”
Lý Quang Dao lại tỏ vẻ như tình cờ gặp được:” Thật là trùng hợp, ta lại gặp được đại nhân”
Diệp Gia quay lại nhìn hắn rồi lại nhìn Lý Quang Dao, Lý Quang Dao lúc này mới nhìn y chào hỏi:” Tại hạ là Lý Quang Dao, Mạn Vũ đại nhân là ân nhân của ta.


Ta thật vui khi gặp được đại nhân ở trên đường a”
Diệp Gia lịch sự đáp lại:” Ta là Diệp Gia, hạnh ngộ”
Nghe đến cái tên Diệp Gia nụ cười của Lý Quang Dao không khỏi cứng lại vài phần.

Cậu nhớ cái tên này, chỉ là một kẻ may mắn đứng trong hàng 10 người điểm cao nhất được phân vào làm một chức quan nhỏ bé không đáng nói.

Lại không nghĩ đến một chức quan không ai để mắt lại được Tống Mạn Vũ nhìn một lần liền ban cho chức quan Lễ bộ Thị Lang nhanh hơn cả.

Lý Quang Dao lúc đó chỉ cười khinh rồi cho qua, chính cậu đã có kế hoạch ngao du thiên hạ với Dương Lễ nên không để những chức quan vào mắt.
Lần này gặp lại, sự khinh thường cùng ghen ghét từ kiếp trước dồn lại đến kiếp này khiến Lý Quang Dao nhìn người càng không vừa mắt.

Lý Quang Dao cười nói:” Ta thấy Diệp huynh không phải người kinh thành, không biết huynh là ở đâu đến? Là sĩ tử đi, vậy huynh có trúng bảng hay không, đứng thứ mấy trong bảng?”.

Nghe như là nhiệt tình hỏi thăm nhưng câu từ để hỏi lại ẩn giấu diếm vẻ khinh miệt.
Diệp Gia lại không tỏ vẻ gì mỉm cười đáp lại:” Đúng là ta không sống ở kinh thành, quê ta ở Thanh Châu, nếu có dịp Lý huynh có thể đến thăm thú một phen”
Tống Mạn Vũ càng nghe sắc mặt càng không được tốt, hắn lên tiếng cắt ngang:” Lý công tử, chúng ta còn có việc phải đi, cảm phiền ngươi nhườn đường”
“ Không biết đại nhân sẽ đi đâu, ta cũng có việc rất có thể chúng ta sẽ tiện đường đi cùng” Lý Quang Dao vội nói.
“ Không cần” hắn lạnh lùng nhìn Lý Quang Dao, ánh mắt không mang theo ấm áp như khi Lý Quang Dao nhận được ở kiếp trước.

Cậu còn muốn lên tiếng đã thấy người nắm tay kéo Diệp Gia rời đi thẳng mà không thèm ban cho cậu một cái liếc nhìn.

Cả người Lý Quang Dao như rơi vào hầm băng toàn thân lạnh toát, cậu chưa từng thấy hắn đối xử như vậy ở kiếp trước.

Tại sao kiếp này lại thay đổi nhiều như vậy? Là tên Diệp Gia đó ngăn cản, mê hoặc hắn khiến hắn không thể quan tâm cậu như trước được nữa.

Lý Quang Dao căm giận hai nắm tay nắm chặt đến run lên.
Thư đồng sợ sệt nhỏ giọng gọi:” Thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“ Đi theo!” Lý Quang Dao không cam lòng phải đi theo sau hai người đó cho bằng được.

Nhưng chỉ mới cất bước thì đã có người xuất hiện chặn đường, giọng nói ngang ngang không rõ cảm xúc nói:” Cảm phiền công tử đi đường khác”
“ Ngươi là ai mà dám cản đường ta?!” thư đồng lúc này mới lấy dũng khí quát.
Người bị quát không lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn thư đồng không khác gì nhìn xác chết khiến dũng khí vừa mới xuất hiện đã bị cho vào hầm băng, cái nhìn khiến người khác sởn da gà.

Lý Quang Dao cắn răng, chắc chắn là ám vệ hắn phái đến, người như vậy không nên chọc vào.

Lý Quang Dao chỉ có thể nhẫn nhịn rời đi, thư đồng bên cạnh cũng vội vã đuổi theo.

Tình hình bên kia, Tiểu Cẩn một mực yên lặng lẳng lặng đi theo phía sau hai vị chủ tử, không khí hiện tại giữa hai người có chút kì lạ, nhất là sau khi gặp cái vị Lý Quang Dao gì đó.

Tống Mạn Vũ cũng có phần lo lắng nhìn Diệp Gia bên cạnh, nhưng bàn tay đang nắm không có dẫy ra nên hắn không biết phải làm gì với y.
Đến nơi y vẫn bình thường ngồi đợi, hắn dò hỏi:” Gia nhi?”
“ Làm sao vậy?” y nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn muốn nói gì đó thì hai người Tam Ngưu cùng Mộ Dung Hoài cũng đã đến.

Cả nhóm nhanh chóng gọi món, còn thêm cả rượu nhưng lo lắng cho y cùng Mộ Dung Hoài kể cả Tiểu Cẩn nên đành gọi loại rượu nhẹ nhất.

Diệp Gia vẫn mang tâm trạng vui vẻ trò chuyện cùng Mộ Dung Hoài, Tam Ngưu bên cạnh lặng lẽ gắp đồ ăn cho Mộ Dung Hoài, còn hắn thì vừa lo lắng vừa cẩn thận gắp đồ ăn chỉ sợ y chỉ lo hăng say trò chuyện mà bỏ đói chính mình..


Bình luận

Truyện đang đọc