MỘT LẦN NỮA YÊU LẠI TỪ ĐẦU


Trong mắt hắn ánh lên ý cười:” Gọi ta là Mạn Vũ hoặc là Vũ”
“ Mạn Vũ, như vậy đúng chứ?”
“ Ừ, Gia nhi”
Bị cách gọi của hắn làm cho y có chút mất tự nhiên:” Cái gì mà Gia nhi, tên đó để huynh gọi chắc?”
“ Vậy sao?” hắn dường như trêu chọc y nói.

Diệp Gia mím môi nhìn hắn, hai mắt tròn tròn đặc biệt đáng yêu xen lẫn chút tức giận, hắn không nhịn được bật cười đưa tay lên xoa đầu y:” Đừng giận ta, được không?”
Diệp Gia hốt hoảng đưa tay che đầu, xúc cảm trên da đầu ban nãy vẫn còn đó khiến y không thể nhịn được đỏ mặt.

Hắn yên lặng thu biểu tình thẹn quá hóa giận của y vào trong mắt, Gia nhi của hắn vẫn cứ đáng yêu như vậy.
Hai người cũng không thật sự đi hết một vòng trong trấn chỉ đến một phần 3 liền quay đầu trở về, trên xe ngựa hai người vẫn giữ yên lặng bên tai chỉ còn tiếng lộc cộc của xe ngựa.


Tống Mạn Vũ lên tiếng:” Em có muốn làm quan không?”
“ Làm quan có gì tốt, suốt ngày phải thức sớm vào triều, còn có biết bao nhiêu công việc phải làm, mệt chết được” Diệp Gia dựa người vào vách xe ngựa nói.
“ Ta biết có một chức quan phù hợp với em, chỉ cần em đạt được liền có thể tự do muốn làm điều gì cũng được”
“ Là cái gì a, nếu ta thấy ổn không chừng ta sẽ ứng cử vào đó” Diệp Gia nói bâng quơ không nghĩ đến kì thi tuyển chọn để chính thức bước đầu làm quan.
”Thượng Quân”
Diệp Gia chợt ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó nở nụ cười:” Thượng Quân? Là cho Trường Thọ đế?”
Hắn không nổi giận khi y nói thẳng danh hiệu của phụ hoàng mình, hắn khẽ cười lắc đầu:” Không, là An Khánh đế”
Sau khi tắm rửa xong Diệp Gia không khỏi ngồi trên bàn chống cằm suy nghĩ, Tiểu Cẩn tò mò hỏi:” Thiếu gia, người nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”
“ Ta đang nghĩ ta có nên làm quan hay không?”
Tiểu Cẩn vui mừng nói:” Nên, đương nhiên là nên.

Thiếu gia, từ khi người đỗ Tú tài liền không tham gia kì thi nào khác lão gia đã rất lo lắng a.


Nếu người muốn chỉ cần nói một tiếng, lão gia chắc chắn sẽ cười đến nằm mơ cũng tỉnh mất”
“ Nhưng ta lại rất lười, làm quan lại quá cực khổ”
Tiểu Cẩn đương nhiên biết tình cách của thiếu gia nhà mình, cậu cân nhắc nói:” Chắc chắn sẽ có chức quan nhàn tản mà, dù không thật sự nhàn tản nhưng công việc nhẹ nhàng vẫn sẽ có a”
“ Đúng là có thật”
“ Thật vậy sao? Là chức quan gì vậy thiếu gia” Tiểu Cẩn vui vẻ hỏi.
“ Là Thượng Quân” Diệp Gia chậc một tiếng nói.
Tiểu Cẩn nghi hoặc:” Thượng Quân? Là chức quan gì? Tiểu nhân chưa từng nghe đến”, dẫu sao cậu cũng từng là thư đồng bên cạnh y mỗi khi y đến lớp cậu luôn ở cùng nghe các sư gia giảng bài đọc cũng được vài quyển sách nhưng chưa từng nghe đến chức danh Thượng Quân.

Cũng không thể đổ lỗi cho Tiểu Cẩn, bởi vì Thượng Quân không phải triều đại nào cũng có, việc ghi lại sử sách cần phải kiên trì tìm hiểu mới có thể phát hiện được ở triều đại cách đây khá lâu.
Y cũng không giải thích mà nói:” Đúng là chức danh đó rất nhàn tản, nhưng có lên được đó hay không là cả một vấn đề”
“ Như vậy phải làm sao?”
Y không khỏi nhớ đến người đó nói trên xe ngựa:” Không nhất thiết một bước lên làm Thượng Quân, em có thể bắt đầu làm Lễ bộ Thị Lang”
Y nói:” Chỉ có thể từ Lễ bộ Thị Lang tính tới”
Tiểu Cẩn dù mơ hồ nhưng có nghe qua chức danh Lễ bộ Thị Lang này, cậu vui mừng nói:” Cứ quyết định như vậy đi, kì thi gần nhất cũng là tháng 3 năm sau, hiện tại thiếu gia học tập vẫn còn kịp.

Để tiểu nhân đi nói với lão gia!”.


Bình luận

Truyện đang đọc