MỘT LẦN NỮA YÊU LẠI TỪ ĐẦU


“ Thiếu sao? Trăng, sao đều có đủ… Là thiếu thứ gì?” Giang Thanh nghe vậy bèn nghiêm túc quan sát bầu trời không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Nhưng chỉ vừa dứt lời một cột sáng đã bắn lên cao, sau đó lần lượt từng cột được bắn lên.

Kèm theo đó là tiếng nổ bục bục, ánh hoa nở rội giữa không trung đầy đủ màu sắc.
Giang Thanh nhìn đến ngẩn người, pháo hoa sáng chói xinh đẹp được màn đêm điểm tô càng thêm nổi bật.

Giang Thanh muốn quay sang Diệp Gia bên cạnh thì lại không thấy người đâu, thay vào đó ánh sáng từ những ngọn nến không biết từ đầu sáng khắp cả thuyền.

Âu Tinh Kỳ chậm rãi đi đến trước mặt Giang Thanh cẩn thận nắm lấy tay cậu hỏi:” Ngươi thích chứ?”
Giang Thanh nhìn lại một lần nữa trên bầu trời mà gật đầu:” Ta thích… Nhưng mà pháo hoa chỉ nở trên bầu trời rồi tàn lụi…” ta muốn nắm giữ thứ mà ngươi tặng ta.


Giang Thanh không nói ra ý nghĩ cuối cùng, cậu có tính chiếm hữu rất cao chỉ sợ Âu Tinh Kỳ sẽ chán ghét cậu.
Âu Tinh Kỳ đương nhiên biết được ý nghĩ của Giang Thanh, anh đột nhiên khụy người xuống rồi tự mình mang ngọc bội bên hông cho cậu sau đó ngước nhìn cậu nói:” Sanh thần vui vẻ”
Giang Thanh lẳng lặng nhìn Âu Tinh Kỳ, một khắc sau đã nhanh chóng kéo Âu Tinh Kỳ đứng dậy tự mình đến gần hôn lên môi của anh.

Anh cũng không cứng đờ ở đó mà nhanh chóng đảo khách thành chủ ôm trọn lấy Giang Thanh.

Người biết được sanh thần thật sự của cậu không đến bao nhiêu người, họ chỉ tổ chức cho sanh thần giả của cậu, chỉ có Âu Tinh Kỳ là thật lòng tổ chức đúng ngày như vậy.

Nếu hôm nay Âu Tinh Kỳ không nhắc đến có lẽ chính cậu cũng quên mất.
Sau một lúc Âu Tinh Kỳ mới buông Giang Thanh ra, đưa tay khẽ lau vệt nước trên môi của Giang Thanh.

Giang Thanh đỏ mặt nhìn xuống miếng ngọc bội được Âu Tinh Kỳ mang cho mình, nó có màu sắc khá đặc biệt pha trộn giữa sắc tím cùng xanh lam như chính màu của pháo hoa trên trời, vừa nhìn đã biết quý hiếm.

Như vậy chẳng phải là một pháo hoa hay sao, cậu đã giữ một cái cho mình.
Tim của Giang Thanh chợt mềm nhũn mà nhìn Âu Tinh Kỳ, hiện tại người này không còn mặt than nữa mà trở nên ôn nhu trông thấy, chính là trông mắt chỉ có mình cậu.

Âu Tinh Kỳ chậm rãi nói:” Ở bên ta được không?”
“ Chẳng phải hiện tại vẫn như vậy hay sao?” Giang Thanh khẽ cười.


Âu Tinh Kỳ chớp mắt nhìn Giang Thanh sau đó vội vàng kéo người trở vào bên trong trước sự ngỡ ngàng của đám người hóng chuyện núp ở đằng xa.

Diệp Gia trợn mặt nhìn hai người khuất dạng mà lẩm bẩm:” Không phải đấy chứ?”
Tống Mạn Vũ xoa đầu y nói:” Cứ mặc hai người họ đi, cũng đã trễ rồi chúng ta nên trở về ngủ thôi”
“ Ồ”
Mọi chuyện đến đây xem như đã yên ổn, sau khi trở về Giang gia Âu Tinh Kỳ cũng lén lút mang trả ngọc tỉ cho hắn còn nói:” Cảm tạ ngươi”
“ Chỉ là tiện tay” hắn nhận lấy ngọc tỉ rồi gật đầu trở về khách điếm chuẩn bị ngày mai trở về.

Kiếp trước chuyện trao trả ngọc tỉ phải diễn ra sau đó, cũng giống như bây giờ, Âu Tinh Kỳ bày tỏ lòng mình với Giang Thanh rồi mang cả kho tàng ngọc quý cùng những thứ xinh đẹp khác mà mình sưu tầm được tặng cho Giang Thanh.

Không biết là cơ duyên nào Giang Thanh lại rảnh rỗi không có chuyện gì làm bèn đến ngắm nghía chúng một phen mới phát hiện ra ngọc tỉ.

Lúc đó Âu Tinh Kỳ có lẽ đã bị mắng đến té tác sau đó cả hai người mới đến kinh thành trao trả cho hắn lúc đó đã hạ bệ được Tống Mạn Cảnh.
Hắn cũng không phải kẻ máu lạnh không biết đúng sai, cũng không truy cứu chuyện ngọc tỉ bị đánh cắp mà bị dung mạo của Giang Thanh thu hút, cậu có nét giống với Tống Nhậm.


Hắn cho người điều tra mới biết thì ra Giang Thanh là Lục hoàng tử chết trẻ trước kia, nhưng Giang Thanh lại không muốn dính dáng đến quyền thế hắn cũng không ép mà trả người trở về với cuộc sống thương nhân của mình.
Hiện tại hắn sẽ không nói ra thân phận của cậu, để cậu cứ an nhàn sống cuộc sống của chính mình là tốt rồi.

Quay về tình hình trong cung, đúng là chỉ vài ngày rời đi hoàng cung đã lắm biến động.
Tống Nhậm ra đi trong khoảng thời gian hắn rời khỏi kinh thành không lâu, chiếu thư cũng được lập người lên ngôi không ai khác là Tống Mạn Cảnh.

Không biết ngọc tỉ đã mất thì chiếu thư được công nhận như thế nào, cận thần cũng bị làm cho mù mờ.

Chuyện này diễn ra chỉ trong chớp nhoáng, Tống Mạn Cát ở ngoài biên cương cũng phải mất gần nửa tháng mới hay tin bèn ra roi thúc ngựa trở về hiện tại có lẽ vẫn đang trên đường trở về.


Bình luận

Truyện đang đọc