MỘT LẦN NỮA YÊU LẠI TỪ ĐẦU


Bất quá người làm Tam hoàng tử là hắn lại không có ai thông báo.

Xe ngựa chạy vào cổng thành, hắn đưa Diệp Gia trở về biệt viện rồi căn dặn không được ra khỏi đây.

Diệp Gia cũng phát hiện không khí trong kinh thành khẩn trương hơn rất nhiều bèn ngoan ngoãn nghe theo.

Hắn một đường vào hoàng cung diện kiến thánh thượng mà chưa từng thông báo cho ai biết về việc hắn đã trở lại kinh thành.
Nhưng tin tức hắn trở về lại được Tống Mạn Cảnh nắm rõ, ngay từ khi hắn vào hoàng cung nhóm binh lính đã cẩn thận đóng hết tất cả các cổng lại canh giữ rất nghiêm ngặt.
Đoạn đường từ cổng hoàng cung vào đến chính điện không có bao nhiêu người, xung quanh khá yên ắng tựa như người trong cung đã dọn đi hết.


Bước vào chánh điện, hiện tại các quần thần đã trở về sau buổi tảo triều nên chỉ có mình Tống Mạn Cảnh còn ngồi trên long ỷ, cảm tưởng như gã biết được hắn sẽ xuất hiện ở đây mà ngồi chờ hắn.
Tống Mạn Vũ liếc nhìn Tứ đệ mặc long bào nghênh ngang ngồi từ trên cao nhìn xuống tựa như gã là một vị quân vương lẫm liệt, hắn cũng chỉ lạnh nhạt nhìn chứ không có nửa điểm muốn quỳ xuống hành lễ.
Tống Mạn Cảnh được dịp ra oai:” To gan thấy trẫm còn không mau quỳ?!”
“ Ngươi có tư cách xưng ‘trẫm’ sao?” ánh mắt hắn hiện lên ý giễu cợt.

Tống Mạn Cảnh làm bộ điềm tĩnh:” Trẫm có tư cách hay không văn võ bá quan đều biết được, ngươi không cần phải tra hỏi.

Hơi nữa…”
Nói đến đây Tống Mạn Cảnh lại thay đổi thái độ tức giận quát:” Tống Mạn Vũ tội ác tày trời, dám nuôi quân bên ngoài hòng chiếm ngôi đoạt vị! Người đâu mau bắt lấy hắn!”
Vừa dứt lời không biết từ đâu đám ngự lâm quân xuất hiện bao vây lấy hắn.

Hắn nhướn mày:” Trận thế thật lớn, nhưng ta thật muốn biết chứng cứ ta nuôi quân ở đâu?”
“ Trẫm đích thân điều tra nào có ai dám không tin trẫm?!” Tống Mạn Cảnh đập bàn nói.

Chỉ cần Tống Mạn Vũ biến mất gã sẽ có rất nhiều lí do để thêu dệt gã còn sợ bị bắt ra làm đối chứng sao?
Lý Trung là đội trưởng của ngự lâm quân, hôm nay được thông báo phải canh giữ trong chánh điện đến khi được lệnh sẽ bắt giữ tội phạm dám hành thích vua.

Nhưng từ khi hắn bước vào Lý Trung đã cảm thấy không phải, đến khi được điều lệnh đành phải chạy đến vây quanh lấy hắn.


Dù vậy Lý Trung không khỏi nhíu mày, câu nói của Tống Mạn Cảnh lại quá thiên về phía chủ quan trong khi chứng cứ lại không rõ ràng.
Lại nhìn hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, vì không quá nhiều tiếp xúc nên Lý Trung không nhận định được tính cách của người này như thế nào.

Nhưng theo cách nhìn của Lý Trung thì hắn rất cẩn thận cùng điềm tĩnh, việc tự dưng trở về còn tự mình vào hoàng cung như tự mình vào hang cọp không thể nào không có trù bị.

Lý Trung cảm thấy có chút bất thường, việc làm đội trưởng ngự lâm quân chuyên trách bảo vệ hoàng thượng Lý Trung không khỏi cảnh giác.
Tống Mạn Vũ không quan tâm đến nhóm ngự lâm quân mà vẫn nhìn về phía Tống Mạn Cảnh:” Như vậy cũng tốt.

Nhưng ta vẫn còn một thắc mắc… Ngọc tỉ đã biến mất thì ngươi lên làm hoàng đế như thế nào?”
“ Ngọc tỉ biến mất?!” Lý Trung nghe xong không khỏi sợ hãi.

Tống Mạn Cảnh cũng lường trước được hắn sẽ nói đến chuyện ngọc tỉ này bèn nói:” Ngọc tỉ biến mất nhưng ta đã tìm lại được, ngươi còn gì để hỏi không?”

Hắn lúc này lại quay sang nhìn Lý Trung hỏi:” Lý đội trưởng, không biết ngươi có phân định được đâu là ngọc tỉ thật đâu là ngọc tỉ giả không?”
“ Cái này…” Lý Trung không khỏi nhíu mày, ngọc tỉ chỉ có vua được sử dụng việc nhìn thấy chiếu thư có in dấu cũng là một chuyện xa vời đối với Lý Trung, câu hỏi này làm suy nghĩ của Lý Trung dao động.
Tống Mạn Cảnh cảm thấy mình có nguy cơ bị vạch trần bèn quát:” Còn ngẩng người ra đó làm gì, không mau bắt lấy phản thần này!”
Lý Trung sực tỉnh bèn nói:” Mau trói Tam hoàng tử lại!”
“ Dừng tay!” ngự lâm quân chưa kịp hành động đã có tiếng quát bên ngoài truyền đến, tiếp theo đó là một hàng cấm vệ quân đi vào bao vây lấy ngự lâm quân cùng hắn bên trong.
“ Các ngươi sao dám tự ý xông vào đây?! Các ngươi không muốn sống nữa phải không?” Tống Mạn Cảnh chỉ điều động ngự lâm quân, như thế nào lại xuất hiện thêm cấm vệ quân, chắc chắn đằng sau có chuyện gì đó đã xảy ra.
Người dẫn đầu là người hắn quen thuộc, Tam Ngưu lúc này đã trông có khí chất tướng quân hơn rất nhiều, vừa nhìn thấy hắn liền gật đầu rồi chỉ huy đám cấm vệ quân:” Tứ hoàng tử mưu hại vua cướp ngôi, mau bắt lấy!”
“ Làm càn! Các ngươi dám?!” Tống Mạn Cảnh giật thót chỉ đành lớn tiếng át đi nỗi sợ.
Tam Ngưu cười lạnh nói:” Đương nhiên ta có chứng cứ mới dám làm càn! Người đâu…!”


Bình luận

Truyện đang đọc