MỘT QUẢ MAI KHÔNG GIẢI ĐƯỢC CƠN KHÁT

Cố Kiều đưa tay lên túm lấy tay Trình Chu: “Đại ca, căn bệnh cứ hở ra cái lại bóp cằm người ta của ngài đến bao giờ mới sửa được đây hả?”

“Này, nhẹ một chút, đau, đau, đau.”

“Nói, hôm nay tan học em về nhà cùng ai?” Động tác trên tay Trình Chu lại càng mạnh hơn, bóp chặt, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Cố Kiều nhìn người con trai trước mặt, ánh mắt anh như kết thành băng, đem theo vẻ vô cùng mất kiên nhẫn, vì trời tối nên khiến đôi mắt đó lại càng thêm lạnh lùng, lóe lên tia hung dữ như sói.

Cố Kiều khẽ chớp mắt, nhỏ giọng nói đáp: “Em về một mình mà.”

Trình Chu tiến lên phía trước nửa bước, cả người như dán vào người cô, đem theo sự cường thế, nói: “Con mẹ nó em còn dám nói dối anh.”

Đây là tức giận rồi sao? Anh tức giận cái gì chứ, rõ ràng là cô về nhà một mình mà, còn chạy rất nhanh nữa, mười phút đã về tới nhà rồi.

“Em đâu có nói dối anh.” Cố Kiều nâng cằm lên, nhìn chằm chằm vào mắt Trình Chu.

Ánh mắt anh dường như chợt tối sầm lại, bàn tay đang nắm cằm cô cũng có chút yếu ớt, rồi chậm rãi buông ra. Cố Kiều sờ sờ vào vị trí anh vừa nắm lấy, đau chết đi được. Cô vòng qua người Trình chu, mở cửa bước ra ngoài.

Anh quay lại, nhìn thấy cô đang trèo lên chiếc ghế, rồi nhảy lên tường. Vì chân ngắn, nên phải nhảy mấy cái mới lên được bên trên. Cuối cùng Cố Kiều cũng leo lên được, vừa định nhảy xuống hoa viên nhà mình thì bị một giọng nói lạnh lùng khiến cô giật bắn.

“Nếu dám hẹn hò yêu đương với người khác thì cứ ở đó mà chờ chết đi!”

Anh nói xong liền đóng sập cửa lại.

Cố Kiều ngồi trên bờ tường, liếc nhìn về phía phòng ngủ Trình Chu một cái, anh tựa người vào cửa sổ, đưa lưng về phía cô, lưng hơi cong, trông có chút cô đơn. Cô thở dài một tiếng, rồi lại nhảy xuống hoa viên nhà Trình Chu, đi đến mở cửa phòng anh. Anh rũ mắt, biết cô vào cũng không ngẩng lên. Cố Kiều đi tới, đứng đối diện Trình Chu, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, vùi đầu vào lòng anh.

Mặc dù không biết tại sao đột nhiên anh tức giận, lại trông có vẻ đau buồn đến vậy, nhưng cô biết, mỗi lần cô chịu tổn thương ở chỗ Giang Cầm, anh đều ôm cô như vậy.

Cố Kiều vừa chạm vào vết thương trên cánh tay Trình Chu, anh liền lập tức nghiến răng nghiến lợi không cho mình phát ra tiếng động. Đôi mắt màu trà khẽ chuyển động, anh cúi đầu nhìn xuống cô gái trong lòng mình, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi vài phần: “Ngày mai anh sang bên ba mẹ tổ chức sinh nhật, em đi cùng anh.”

Cố Kiều buông Trình Chu ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Không đâu, ngày mai em phải tới nhà dì út thăm em bé, dì ấy mới sinh cho em một cậu em họ.”

Sau đó lại hỏi: “Bao giờ anh về?”

Trình Chu cúi đầu trả lời: “Tối mai, không ngủ lại ở bên đó, khi nào về sẽ mang đồ ăn ngon cho em.”

Cố Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn: “Vậy nếu Trình Tranh không cho anh về thì làm thế nào?”

Khi cô chu miệng lên, đôi môi trông thật đầy đặn, như thể đang muốn đòi hôn.

Trình Chu nghiêng đầu đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn cô nữa: “Muộn lắm rồi, về ngủ đi.”

Cố Kiều vừa đi ra cửa vừa nói: “Tối mai em muốn ăn canh chân giò, anh bảo bà nội Trình làm canh chân giò được không?”

Trình Chu hỏi: “Ừm, sao đột nhiên lại muốn ăn canh chân giò thế?”

Cố Kiều: “Tối qua em nằm mơ thấy mình được ăn chân giò, ngon chết đi được.”

Trình Chu đi tới cửa, mở cửa ra, rồi chỉ về phía hoa viên: “Biến nhanh lên.”

Vẻ mặt Cố Kiều vô cùng khó hiểu, chẳng phải vừa dỗ được rồi à, sao đột nhiên lại dở chứng rồi thế này, đàn ông thật sự hay thay đổi. Nếu không phải hôm nay là sinh nhật anh, thì cô sẽ chẳng thèm dỗ một người vừa hút thuốc lại vừa chơi trò chơi cần đổ mồ hôi, cần dùng sức và chỉ có đàn ông mới có thể chơi.

Thật là, Cố Kiều nhanh chóng “biến” về nhà mình.

Trình Chu dựa vào bàn, nhìn Cố Kiều nhảy qua tường, sau đó cúi đầu nhìn xuống ngón tay mình, có chỗ nào giống chân giò cơ chứ? Cảm giác ướt át mềm mại bao trùm lên ngón tay lại một lần nữa ùa về, nó hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của tâm trí anh. Chết tiệt!

Ngày hôm sau, Cố Kiều cùng ba mẹ tới chơi nhà dì út. Vợ chồng dì út đều làm việc tại Cục Thuế nhà nước và đều là lãnh đạo, nên điều kiện gia đình khá tốt, được tính là tầng lớp trung lưu tại thành phố Dung, hoàn toàn không cùng tầng với gia đình Cố Kiều.

Sau khi xuống xe bus, Giang Cầm và Cố Kiến Nghiệp đi phía trước, một mình Cố Kiều đi phía sau. Kể từ lần trước Giang Cầm đá cô một cái vào bụng, cô chưa từng nói với Giang Cầm dù chỉ là một câu. Buổi tối tan học về nhà cũng không rửa bát, cứ thế đi thẳng vào phòng, trừ lúc tắm và đi vệ sinh ra thì cơ bản là không ra ngoài.

Vì việc đó, Cố Kiến Nghiệp cũng có an ủi cô hai câu, nhưng cũng chẳng khác gì không an ủi. Vốn dĩ hai cha con đã ít giao tiếp với nhau, nếu hai người ở cùng một căn phòng với nhau còn cảm thấy có chút ngại ngùng. Hôm nay Cố Kiều thật sự không muốn đi cùng hai người họ, nhưng thường ngày dì út đối xử với cô rất tốt, vì vậy cô cũng nên tới thăm dì và em một chút.

Cố Kiều cúi đầu đá viên sỏi trên mặt đất, nghe thấy cuộc đối thoại của Giang Cầm và Cố Kiến Nghiệp.

Giang Cầm nói: “Bây giờ giá cả cái gì cũng đắt, chiếc chăn cho trẻ sơ sinh này đã được trung tâm thương mại giảm giá năm mươi phần trăm vậy mà cũng tới hơn một nghìn tệ, lát nữa tới nhà tiểu Thụ, anh đừng có nói nó được giảm giá đấy nhé.”

Cố Kiến Nghiệp gật đầu.

Giang Cầm: “Tiểu Thụ mới mua một căn nhà ở khu Tân Giang anh có biết không, chính là mua cho đứa con trai mới sinh này. Dì ấy cũng thật tốt số, năm đó không bỏ lỡ kỳ thi đại học…”

Vừa nghe thấy mấy chữ thi đại học, Cố Kiến Nghiệp liền lập tức thay đổi chủ đề, ngắt lời Giang Cầm. Nếu không đến cuối cùng, người gặp xui xẻo chắc chắn sẽ là Cố Kiều.

Khi tới nhà dì út, tất cả người lớn đều chơi với em bé, dì út mang từ trong phòng ra một chiếc ipad mới đưa cho Cố Kiều, rồi nói chuyện cùng cô một lúc, dặn dò cô trời lạnh nhớ phải mặc thêm quần áo, nếu có chuyện gì cần thì phải gọi cho dì ngay.

Cố Kiều ngồi trên ghế sofa, bóc hộp chiếc Ipad. Giang Cầm đi tới, sắc mặt có chút không vui: “Tiểu Thụ, sao lại cho con bé, như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc học đó.”

Cố Kiều không bận tâm tới việc đó, vẫn tiếp tục bóc, sau khi bật máy, cô kết nối với wifi, rồi tải trò chơi, còn cố ý vặn to âm lượng.

Ở nhà người khác, Cố Kiều không tiện nổi điên, nên lại vào chơi với em bé. Cố Kiều thấy Giang Cầm đi rồi, nhất thời cảm thấy trò chơi không còn thú vị nữa, chẳng khiến bà ta tức giận, thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cô thay giày, dự định đi dạo một vòng quanh khu nhà. Một mình đi bộ mà không có mục đích gì cũng hay, xung quanh đều là những người xa lạ, không ai biết nội tâm cô thế nào, không ai biết cô là một đứa trẻ thiếu vắng hơi ấm của gia đình. Nhưng như vậy cũng sẽ chẳng có ai biết cô có một người anh trai tốt như anh tiểu Chu, điều này có chút đáng tiếc.

Anh tiểu Chu sao? Hình như gần đây cũng có gì đó không đúng, hở ra là nổi giận, trước giờ anh đâu có như vậy, lúc nào cũng rất dịu dàng, đến cả khi chê bai cô cũng vẫn nhẹ nhàng ấm áp. Nhắc đến nổi giận, thực ra cũng không phải cho lắm, tóm lại là vô cùng khó đoán.

Bên cạnh có một đôi tình nhân đi qua, người con trai có vẻ tức giận, cô gái đang dỗ dành anh ta.

Cô gái: “Em và cậu ấy thực sự chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, không như anh nghĩ đâu.”

Chàng trai: “Vậy tại sao giờ tan học hôm qua, cậu ta lại đưa em về nhà?”

Cô gái trầm giọng: “Chỉ là tình cờ gặp nhau trên đường thôi.”

Chàng trai không lên tiếng nữa, mà nhìn chằm chằm cô gái.

Khi Cố Kiều đi ngang qua, cô liếc nhìn người con trai đó một cái, ánh mắt của anh ta khiến cô có chút giật mình, lạnh lùng lại có chút độc đoán, như thể sắp ăn thịt người đối diện đến nơi. Đàn ông khi ghen thật đáng sợ, người nào người nấy đều như tên biến thái. Đợi đã, sao ánh mắt này lại quen như vậy?

Cố Kiều tiếp tục đi về phía trước, thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.

“Cố Kiều.”

Là một giọng nam vô cùng dịu dàng. Cố Kiều quay lại nhìn thấy Tần Dịch. Cậu ấy mặc trên người chiếc áo phông màu xám, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu trắng, quần dài màu xanh lam đậm, dưới chân đi đôi giày thể thao, lúc này đang mỉm cười vẫy tay với cô.

Tầm Dịch đi tới, mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, nhà cậu cũng ở khu này sao?”

Cố Kiều cười, đáp: “Không phải, dì út tớ sống ở đây, hôm nay tớ tới nhà dì chơi.” Cô lại nói thêm: “À đúng rồi, đồng hồ của cậu tớ sửa xong rồi, thứ hai sẽ mang đi cho cậu.”

Hôm nay trời nắng khá to, hiện tại là gần trưa, nên có hơi nóng. Khi đi qua một tiệm tạp hóa nhỏ, Tần Dịch vào trong mua cho Cố Kiều một cây kem. Cố Kiều nhân lấy, đồng thời nói cảm ơn, là vị dâu mà cô thích. 

Đôi mắt to tròn cong cong, khuôn mặt trắng nõn lộ ra đôi má lúm đồng tiền hơi nông, cô gái có dáng người nhỏ nhắn, dưới ánh nắng mặt trời, khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ thương. Giống như hương hoa cam trên tóc cô vậy, đem theo một chút ngọt ngào. Những cô gái thích cười luôn có thể dễ dàng chạm đến trái tim mọi người xung quanh và khiến đối phương muốn tiến lại gần hơn, đặc biệt là những người có nội tâm sâu sắc.

Đột nhiên một chiếc lá rơi xuống, rơi trên tóc Cố Kiều. Tần Dịch vươn tay ra giúp cô nhặt nó xuống.

“Kiểu tóc của cậu dễ thương thật đó.” Cậu ấy nói.

Cố Kiều mở to hai mắt nhìn Tần Dịch, có phải cậu ấy mù rồi hay không, mái tóc, mái tóc chó gặm đi đến đâu cũng bị mọi người cười chê này, mà cậu ấy lại nói là dễ thương? Là thực sự đáng yêu hay chỉ là một lời khen vu vơ?

Cố Kiều ngẩng đầu lên cười một cái rồi lại cúi đầu liếm cây kem trên tay.

Tần Dịch nói: “Dây đeo của chiếc đồng hồ đó hơi rộng, cậu có thể sửa dây đeo không?”

Cố Kiều nuốt một miếng kem, gật gật đầu: “Cậu muốn cắt đi bao nhiêu?” Nói xong cô lại chạy vào tiệm tạp hóa, xin ông chủ một sợi dây không dùng tới.

Cố Kiều đi tới nói: “Đưa tay ra đây tớ đo một chút.”

Tần Dịch đưa tay ra, Cố Kiều nhét cây kem vào miệng, rồi ngập chặt. Một tay cô giữ cổ tay Tần Dịch, một tay cầm sợi dây giúp cậu ấy đo. Để thao tác thuận tiện hơn, cô lại kéo ông tay áo của Tần Dịch lên trên một chút. Trên cổ tay cậu ấy lộ ra hai vết đỏ, nhìn thoáng qua cũng biết là bị thứ gì đó quật vào, vì mỗi lần có điểm thi cuối kỳ, cô đều bị Giang Cầm đánh mấy cái, nên vô cùng quen thuộc với những vết thương như vậy. Cố Kiều khẽ dừng lại động tác, sau đó vờ như không nhìn thấy, rồi tiếp tục đo giúp Tần Dịch.

Sau khi đo xong, cô thắt một nút trên sợi dây làm mốc, rồi nhét nó vào túi áo. Tiếp đến lấy cây kem trong miệng ra, cảm thấy miệng mình tê cóng vì lạnh, cô hít vào vài hơi rồi dùng đầu lưỡi liếm quanh môi, lúc này mới đỡ hơn một chút.

Tần Dịch nói: “Cảm ơn, lần sau mời cậu ăn cơm, cậu thích ăn gì?”

Cố Kiều vội vàng xua tay: “Không cần, thực sự không cần đâu.”

Đưa tiền thì hơn, không cần mời cơm, cô chỉ muốn thu tiền thôi. 

Tần Dịch mỉm cười nhưng không lên tiếng. Cố Kiều có chút thất vọng, thậm chí cậu ấy còn không nhắc đến vấn đề tiền nong. Trong lòng cô đã tính toán sẵn rồi, cô sẽ chỉ thu của cậu ấy mười tệ mà thôi, thật đúng là.

Một chiếc xe Rolls Royce màu đen đang đậu bên đường, Trình Chu hạ cửa sổ xuống, mặt không biến sắc nói với tài xế nhà họ Trình: “Đi thôi, chú Lâm.”

Bình luận

Truyện đang đọc