Hết giờ tự học buổi tối, cổng trường rất đông người, ô tô, xe điện, xe đạp chen chúc. Trình Chu đi trước mở đường, Cố Kiều dùng cả hai tay nắm lấy ba lô sau lưng anh, cùng anh đi về phía trước.
Trước cổng có một gánh hàng rong bán đồ ăn khuya, khoai lang nướng thơm ngào ngạt, hoành thánh với nước dùng chua cay nóng hổi, tiếng mời gọi hết món này đến món khác liên tiếp vang lên.
Trình Chu quay lại nhìn Cố Kiều, đôi mắt cô gái to tròn sáng ngời, đang nhìn chằm chằm vào quầy bán đồ ăn khuya bên đường. Rõ ràng là đã nhìn thấy mười mấy năm, vậy mà trong mắt vẫn ngập tràn hưng phấn, tươi mới như lần đầu tiên.
“Đói rồi sao?” Trình Chu quay đầu lại hỏi.
“Không đói.” Cố Kiều mỉm cười, đôi mắt to tròn cong lên.
Cô hoàn toàn nói sự thật, hiện tại cô không hề đói, trước giờ tự học buổi tối đã được ăn no đồ điểm tâm do “fan hâm mộ” của Trình Chu mang tới rồi. Chỉ là cô thích được ở trong môi trường náo nhiệt tràn ngập hơi người, hơi khói bếp này mà thôi.
Hai người băng qua con đường đông đúc trước cổng trường, sau đó rẽ sang hướng khác đi bộ về nhà. Lá cây ven đường bị gió thổi kêu xào xạc, vài chiếc lá xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống đất, Cố Kiều giẫm chân trên lá đi theo Trình Chu, cô quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi lén lút rùng mình.
Trình Chu quay đầu liếc cô một cái, ánh mắt quét xuống đùi cô, biểu cảm lạnh lùng nói: “Em không mặc quần thu?”
Cố Kiều có chút chột dạ, vì vậy vội vàng tiến lên, nở nụ cười ngọt ngào: “Người ta quên mà.”
Cô biết rằng anh không thể chịu được việc mình làm nũng với anh.
Trình Chu nuốt xuống bụng mấy lời dạy bảo sắp tuôn ra, nhìn cô một cái, rồi cởi áo quấn quanh người Cố Kiều. Dáng người cô nhỏ, mặc áo khoác của anh trông như mặc váy.
Trên người anh chỉ còn lại một chiếc áo phông, nhưng khi anh đến gần, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh. Ngay cả tiếng tim đập cũng trở nên rõ ràng.
Ở ngã tư phía trước có một tiệm cắt tóc, cột đèn trang trí phía trước của tiệm chầm chậm xoay tròn, trên của kính được dán một tấm áp phích lớn.
Trình Chu chỉ chỉ vào đó nói: “Nhìn thấy chưa, kiểu tóc của em là cắt theo cái kia đó.”
Cố Kiều liếc nhìn, rồi lại sờ sờ mái tóc của mình, cô cảm thấy sự khác biệt giữa hai kiểu là quá lớn, rõ ràng đều là kiều đầu Bob, nhưng người ta thì gọn gàng mà uyển chuyển, đằng này của cô thì nham nham nhở nhở.
Anh tiểu Chu rất khéo léo, đảm đang trong mọi việc, ví dụ như vá chiếc áo hai mươi chín tệ chín cho cô rất đẹp, cũng không biết anh kiếm đâu được miếng vải mềm mại đệm vào bên trong, hoàn toàn không nhìn thấy vết rách. Chỉ có kỹ thuật cắt tóc là thực sự khiến người ta không thể chấp nhận được. Nhưng ngay cả có như vậy đi chăng nữa, cô cũng chưa từng đến tiệm cắt tóc.
Vào năm lớp bảy, đúng thời điểm thích làm đẹp nhất, Cố Kiều nhìn mái tóc vừa được Trình Chu cắt cho của mình, xấu tới mức bật khóc, rồi làm ầm lên muốn đến tiệm cắt tóc, kết quả đã khiến anh tức giận tới mức ném luôn chiếc kéo đang cầm trên tay, quát: “Thích đẹp thế làm gì? Có phải muốn hẹn hò yêu đương hay không?”
Cố Kiều trước giờ chưa từng chứng kiến anh tiểu Chu của mình tức giận như vậy, kể từ đó, cô cũng không bao giờ nhắc đến việc đến tiệm cắt tóc nữa.
Được rồi, trước đây cắt còn xấu hơn cả chó gặm, lừa gặm, nhưng cô cũng chấp nhận cả rồi. Nhưng cô không thể cứ thế khuất phục số phận như trước nữa, cô nhất định phải làm một cuộc cách mạng cứu vớt mái tóc của mình!
“Anh tiểu Chu, tiệm cắt tóc có treo biển tuyển học viên kìa, anh có muốn tới đó học vài ba ngày không?” Cố Kiều mỉm cười chân thành, nói: “Nghệ danh em cũng nghĩ cho anh rồi, Tony hay là Allan, mời anh chọn.”
“Ý của em là sao, em đang chê ai đó?” Trình Chu đưa tay lên vò vò đỉnh đầu Cố Kiều hai cái.
Cố Kiều đứng giữa ngưỡng cửa của tiệm cắt tóc, nhón chân nhìn vào bên trong với ánh mắt tò mò. Người thợ cắt tóc đang cầm kéo, ngón tay nhanh nhẹn, thành thạo, xoẹt xoẹt xoẹt, vừa ngay ngắn lại vừa gọn gàng. Vết cắt đẹp quá, đẹp hơn cô rất nhiều.
“Muốn vào sao?” Trình Chu kéo cô lôi đi, anh nghiêng mặt, liếc nhìn mái tóc của cô, nói: “Trừ khi anh chết, nếu không cả đời này em đừng mong đặt chân vào tiệm cắt tóc.”
Cố Kiều đang không đứng vững, cả người ngã vào vòng tay anh, mùi chanh nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi, đầu cô áp lên ngực anh, qua lớp vải có thể nghe thấy nhịp tim đang đập thình thịch, vô cùng mãnh liệt của Trình Chu.
“Anh tiểu Chu, tim anh đập nhanh thế?” Cô gái trong vòng tay ngẩng đầu lên, khóe môi cong cong, ánh mắt không chút sợ hãi đối diện với anh.
Đôi mắt của cô thật đẹp, giống như bầu trời đầy sao, anh vẫn luôn biết điều đó, nhưng đây là lần đầu tiên anh để ý đến đôi môi của cô, nó cũng đẹp như vậy, nhỏ nhỏ xinh xinh, lại đầy đặn, dưới ánh đèn đường lộ ra màu hồng nhạt, giống như trái anh đào.
Cô ranh mãnh liếm môi, khiến “trái anh đào” càng thêm ngon mọng.
“Không có việc gì làm cũng bớt xem phim thần tượng đi.” Trình Chu đẩy cô gái ra khỏi vòng tay, dùng đôi chân dài sải bước về phía trước, giống như con mãnh thú đang né tránh tai họa.
Anh phải thừa nhận rằng, khi ánh mắt mình rơi trên đôi môi cô, bản thân anh cảm thấy có chút hoảng sợ và phản ứng đầu tiên của anh là đẩy cô ra. Dù sao thì người này cũng là em gái mình, nên không thể muốn hôn cô được. Dù không cùng huyết thống, nhưng hai người còn thân thiết hơn cả anh em ruột trong gia đình mà.
Đó là kiểu quan hệ mà bất cứ kẻ nào dám bắt nạt cô, dù chỉ là chạm vào một sợi tóc, anh cũng có thể lao vào liều mạng với người đó. Trên đời này, chỉ anh mới có thể ức hiếp cô. Trên đời này, chỉ anh mới có thể nói rằng mái tóc của cô xấu xí.
Cố Kiều đứng trước cửa nhà mình một lúc, cô hít thở một hơi thật sâu rồi mới mở cửa đi vào.
“Sao về muộn thế? Mấy giờ rồi?” Vừa bước vào, Cố Kiều đã nghe thấy giọng nói không mấy hài lòng của ba mình.
“Ba, chín giờ mới kết thúc tiết tự học buổi tối.” Cố Kiều vừa nói vừa đặt cặp sách xuống, rồi đi vào phòng tắm rửa tay.
Ba cô luôn không thể nhớ nổi việc cô đã bắt đầu phải học tiết tự học buổi tối, còn nghĩ rằng cô ở ngoài chơi đến muộn mới thèm về.
Cố Kiều rửa tay xong liền đi vào bếp bắt đầu rửa bát. Qua đống bát đũa có thể thấy, tối nay bọn họ lại không nấu nướng gì cả, mà chỉ tiện mang đồ gì đó bên ngoài về ăn.
Trong trí nhớ của Cố Kiều, gia đình cô rất hiếm khi nấu cơm, cũng giống như bầu không khí trong gia đình họ vậy, lúc nào cũng vắng ngắt lạnh tanh, chỉ duy nhất khi ba mẹ cãi nhau hay khi mẹ cô mắng cô mới trở nên ồn ào náo nhiệt.
Cố Kiều đã quen với cuộc sống hiện tại, vì vậy phần lớn thời gian của mình, cô đều ăn cùng Trình Chu tại nhà bà nội Trình.
“Lão Lý ở xưởng tôi, hôm nay đi làm đem theo một chiếc vòng vàng, rồi khoe khoang khắp nơi, ông ta nói rằng mình mua chiếc vòng đó với giá tám nghìn tệ. Món đồ rẻ rách ấy thì có gì đáng phải khoe, có giỏi mua được căn nhà ở khu Tân Giang thì hãy lên mặt.” Giang Cầm ngồi trên sofa, nhấp một ngụm trà nói: “Nói đến nhà, dạo này lại lên giá rồi. Nếu không phải vì sinh con khiến tôi bỏ lỡ kỳ thi đại học, thì bây giờ tôi có phải chết dí ở cái xó này cùng hai người hai không?”
Mỗi khi ở nhà, Cố Kiều thường không thích nói chuyện, cũng chẳng có gì để nói. Mẹ cứ hễ mở miệng là nhắc đến chuyện đó, nói ba câu thì cả ba đều không lệch khỏi trọng tâm.
Mà trọng tâm ở đây chính là việc bỏ lỡ kỳ thi đại học đều là bởi vì Cố Kiều, cô không nên được sinh ra đời. Bà có cuộc sống khổ sở như hiện tại, cũng là vì Cố Kiến Nghiệp không có bản lĩnh.
Cố Kiều rửa xong bát, cúi đầu cầm cặp sách đang đặt trên ghế sofa.
“Này, áo khoác trên người con là của Trình Chu phải không?” Đôi mắt đục ngầu của Giang Cầm sáng lên.
Cố Kiều một tay cầm cặp sách, tay còn lại mở cửa phòng ngủ, rồi đóng sầm cửa lại.
Căn nhà có hệ thống cách âm không tốt, tai cô lại rất nhạy cảm, nên nghe được toàn bộ lời chửi mắng của mẹ bên ngoài: “Tuổi còn nhỏ mà tính khí chẳng vừa nhỉ, cánh cửa này sớm muộn gì cũng hỏng, con nghĩ sửa cửa không cần tiền đó hả…”
Trong một gia đình như vậy, Cố Kiều đã phát triển một bản lĩnh vô cùng lợi hại, đó chính là khả năng tách khỏi thế giới bên ngoài cực tốt, cô có thể dễ dàng chuyển từ môi trường này sang môi trường khác một cách dễ dàng.
Sau khi “dọn sạch” những lời cáu kỉnh bên ngoài phòng khách, Cố Kiều lấy bài tập ra chuẩn bị làm, sau khi làm xong còn có một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ cần sửa, sửa rồi có thể kiếm được mười lăm tệ.
Bỗng một tờ giấy rơi ra khỏi tập bài về nhà.
Cái quái gì thế này?
Bản kiểm điểm? Bản kiểm điểm gì?
Cố Kiều vỗ trán, hôm nay “Vô lương tâm” bắt cô viết bản kiểm điểm, nói trước giờ tan học mang đến văn phòng của ông ấy, cô viết xong, nhưng lại kẹp vào vở rồi quên luôn.
Cô nhìn điện thoại, lúc này cổng trường vẫn chưa đóng, vậy nên hiện tại chạy tới nộp chắc vẫn còn kịp. Bằng không, nếu đợi đến ngày mai, nhất định tránh không nổi trận la mắng của “Vô lương tâm”.
Thật sự phiền phức khi phải nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó đó, nộp sớm thảnh thơi sớm.
Cố Kiều cầm chiếc áo khoác của Trình Chu đang treo trên móc áo lên, đem theo bản kiểm điểm bước ra khỏi phòng.
“Muộn như vậy rồi còn đi đâu?” Giang Cầm nhìn lướt qua chiếc áo khoác to sụ trên người Cố Kiều, hỏi: “Sang nhà họ Trình à?”
Cố Kiều không trả lời.
Cố Kiến Nghiệp đang nằm trên sofa đọc báo, chỉ ngước mắt nhìn Cố Kiều một cái nhưng không lên tiếng.
Cô bước ra khỏi nhà, nghe nói bên ngoài hơi lạnh mà tâm trạng cô lúc này cũng đang trống trải không thôi.
Cô chạy một mạch đến trường, ánh đèn nê ông ven đường le lói, bên tai là tiếng gió thì thào, làn gió thổi tung bay chiếc áo khoác to sụ của anh trên người cô. Cố Kiều kéo cổ áo lên mũi ngửi ngửi, có mùi chanh thoang thoảng, mùi vị chỉ thuộc về riêng anh, thực sự rất thơm.
Khi đi ngang qua tiệm cắt tóc, Cố Kiều nhớ lại câu nói của Trình Chu.
Anh nói: “Trừ khi anh chết, nếu không cả đời này em đừng mong đặt chân vào tiệm cắt tóc.” Rõ ràng là một câu nói độc đoán, bá đạo, nhưng anh lại cố tình dùng biểu cảm chẳng mấy để ý, lúc này khi cẩn thận ngẫm nghĩ, mới thấy dường như có chút hung hăng thì phải.
Con mẹ nó, anh đẹp trai thật đó, thú vị à nha anh tiểu Chu! Giữa màn đêm, cô gái khẽ cong đôi môi xinh tiếp tục chạy trong gió.
Trình Chu ngồi trước bàn, anh có hơi mất tập trung khi đọc sách, kiểu tóc anh cắt xấu đến vậy sao? Có đến mức khiến cô ghét bỏ thế không? Nếu cô dám chê, nếu còn dám chê, thì lần sau anh sẽ cạo trọc luôn cho biết tay.
Trình Chu đứng dậy, đi đến chiếc gương soi lại toàn bộ cơ thể. Xí, không hổ là tay nghề của tổng Giám đốc nghệ thuật nổi tiếng nhất thành phố, cắt đẹp chết mẹ đi được. Khiến tổng thể cả người anh đẹp trai như vậy, hoàn toàn khác xa với mái tóc chó gặm của cô nhóc đối diện.