Hết giờ tự học buổi tối, Tần Dịch đang lấy xe đạp ở nhà xe, Trần Điềm đã đi theo cậu cả quãng đường. Cuối cùng, cô ấy chặn xe cậu lại: “Tần Dịch?”
Tần Dịch ngẩng đầu liếc nhìn cô gái rất quen mắt trước mặt, nhưng lại không hề có ấn tượng gì: “Cậu là?”
Trần Điềm cũng không thấy buồn, mỉm cười, nói: “Trần Điềm, khi còn ở thành phố xxx, tớ học bên cạnh lớp của cậu.”
Tần Dịch có vẻ ngoài ưa nhìn, cũng giống như Trình Chu, là hotboy của trường, cộng thêm thành tích học tập lại tốt, là một nhân vật có tiếng tăm tại trường trước đây, chỉ có điều tính cách tương đối tĩnh lặng, lạnh lùng, không hay nói cười, nhưng cũng vì thế lại càng khiến các nữ sinh mê mẩn.
Tần Dịch nhìn Trần Điềm một cái, ngẫm nghĩ kỹ càng, rồi nói: “Trần Điềm?”
Trần Điềm vội vàng gật đầu, đôi mắt to tròn cong cong: “Cậu nhớ ra rồi sao?”
Tần Dịch: “Không có ấn tượng nào cả.”
Nói xong liền dắt xe rời đi.
Trần Điềm đuổi theo phía sau vài bước, khi đến cổng trường, cô ngồi lên yên sau xe Tần Dịch, nói: “Cậu đưa tớ về nhà nhé, nhà tớ không xa đâu.”
Tần Dịch quay đầu lại, trên mặt không chút biểu cảm, từ chối: “Xin lỗi.”
Chiếc xe này của cậu, ngoại trừ Cố Kiều ra thì chưa chở theo bất cứ người nào, và cậu cũng không muốn chở.
Trần Điềm nhảy xuống khỏi yên xe, không hề ngượng ngùng, nói: “Số điện thoại của cậu là bao nhiêu, hoặc add Wechat được không?”
Tần Dịch cứ thế ngồi lên xe, đạp đi, mà không thèm để ý tới giọng nói của cô gái phía sau: “QQ cũng được, hoặc Weibo?”
Thực ra nhà cậu không gần trường học, đạp xe cũng phải mất hai mươi phút mới tới. Cậu rất hưởng thụ khoảng thời gian này, đây là khoảng thời gian yên tĩnh một mình thuộc về cậu, xung quanh là những người không quen biết, chẳng có ai biết cuộc sống của cậu như thế nào. Tiếng gió đông văng vẳng bên tai, những nơi có ánh đèn còn trông thấy được cả hơi thở của mình. Không cần phải nghĩ đến những câu hỏi tiếng Anh, hay những bài tập Toán, đầu óc trống rỗng, nhưng lại không thể trống rỗng hoàn toàn. Vì nụ cười rạng rỡ ấy, luôn vô thức hiện hữu trong tâm trí cậu. Thật ấm áp và rực rỡ.
Còn một năm nữa là tới kì thi đại học, trong khoảng thời gian ngày, cậu rất cảm kích khi được học cùng lớp cùng cô, và được thân thiết với cô như một người bạn. Còn hai tuần nữa là tới kỳ thi cuối kì, đối với Tần Dịch mà nói, đây là một việc vô cùng quan trọng, quan trọng ngang hàng với Cố Kiều.
Không khí học tập trong lớp cũng tăng lên rõ ràng, ngay cả tiết Thể dục cũng bị tạm ngừng. Cố Kiều cũng tạm gác lại việc sửa chữa đồng hồ của mình, cô muốn làm bài thi thật nghiêm túc một lần. Không so sánh với những học bá như Trình Chu hay Tần Dịch, nhưng ít nhất cũng có thể đạt được điểm cao hơn so với đám Triệu Hà và Thôi Cửu.
Sau khi Cố Kiều và Trình Chu chính thức trở thành một đôi, thì tần suất Tần Dịch tới tìm cô đã giảm đi trông thấy, nhưng Cố Kiều vẫn sẽ chủ động tìm cậu, không khí không chút mờ ám, có những lúc cô chỉ đơn giản ngồi cạnh làm bài tập cùng cậu. Trình Chu sẽ lườm nguýt cô, cũng sẽ dùng hết cách này đến cách khác để trừng phạt cô.
Nhưng đối với Cố Kiều, Tần Dịch là một người bạn, cô đường đường chính chính, cô ngay thẳng, đương nhiên sẽ không vì để tránh sự nghi ngờ mà đánh mất một người bạn tốt, điều đó thật là ngu ngốc.
“Này cậu, Kiều Kiều, giúp tớ gửi bức thư này cho Tần Dịch.” Trần Điềm xuất hiện lần thứ n bên ngoài cửa sổ lớp học Cố Kiều và đưa bức thư thứ n đến đây.
Cố Kiều nhận lấy, làm động tác “cố lên” với Trần Điềm. Cô gái này có ngoại hình xinh đẹp, gia đình cũng tốt, thành tích lại không tệ, quan trọng hơn đó là tính cách như ánh mặt trời, thực ra rất hợp với Tần Dịch, chỉ có điều xuất hiện hơi muộn một chút xíu. Cũng giống như Tần Dịch với Cố Kiều, cậu cũng xuất hiện hơi muộn một chút xíu.
Đều là những người rất tốt, chỉ là duyên phận giữa người với người bao la như vậy, nếu không phải của mình thì có cướp cũng chẳng cướp nổi.
Sau khi làm xong bài thi cuối kỳ, Cố Kiều ra khỏi phòng thi, Triệu Hà cũng ra theo, cậu chọc chọc Cố Kiều một cái: “Cậu có kế hoạch gì trong kỳ nghỉ đông không?”
Cố Kiều suy nghĩ một chút, nói: “Không có kế hoạch gì, cậu và Thôi Cửu thì sao?”
Triệu Hà nói: “Bọn tớ cũng không có dự định gì, cứ chơi thôi, chơi ngày này qua ngày khác.”
Trình Chu từ phòng thi bên cạnh đi ra, nhìn thấy Triệu Hà dùng tay chọc Cố Kiều một cái, liền đi tới, kéo cô đến bên cạnh mình.
Triệu Hà xì một tiếng, chua ngoa nói: “Có bạn gái thì đã làm sao, hay lắm đấy.”
Trình Chu ừm một tiếng: “Ừm hay lắm chứ.”
Anh nói xong lại liếc nhìn thời gian: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Đã giao hẹn rồi, khi nào thi xong sẽ để anh đại gia Trình Chu mời đi ăn đi hát.
Triệu Hà nhìn vào trong phòng thi gọi to: “Thôi Cửu, nhanh lên.”
Trần Điềm chạy tới, nghe nói Trình Chu mời mọi người đi ăn, cũng muốn đi, nhưng trước đó nhất định phải nhờ Cố Kiều gọi cả Tần Dịch đi chung.
Tần Dịch đã quay về lớp thu dọn xong sách vở, kế hoạch trong kỳ nghỉ Đông của cậu sắp xếp rất đơn giản, chỉ với bốn chữ: Đến lớp học thêm.
Khi Cố Kiều gọi Tần Dịch đi ăn cơm, cậu đã rất ngạc nhiên, chủ yếu là vì Trình Chu là người mời. Tình địch cùng ngồi chung bàn ăn uống, không khí quả thực có phần vi diệu.
Cố Kiều ngồi bên cạnh Trình Chu, Tần Dịch ngồi đối diện với bọn họ, vốn dĩ Trần Điềm đang ngồi kế bên Cố Kiều, nhưng không hiểu đã chạy sang bên phía Tần Dịch từ lúc nào. Triệu Hà và Thôi Cửu thì chen chúc một chỗ, đồng thời dè bỉu, chê bai lẫn nhau không ngớt.
Trần Điền liếc nhìn Trình Chu và Cố Kiều một cái, mỉm cười nói: “Hôm trước tan học về nhà, tớ có gặp dì Mạn, rồi nói chuyện với dì một lúc, dì Mạn nói dì ấy thích con gái.”
Cố Kiều có chút ngơ ngác, hỏi: “Cái gì?”
Trần Điềm che miệng cười, liếc nhìn Trình Chu: “Thật ngưỡng mộ anh tiểu Chu, yêu sớm lại chẳng cần lén lén lút lút.”
Lúc này, Cố Kiều mới phản ứng lại câu nói dì Mạn thích con gái mà Trần Điềm vừa nói là có ý gì, điều này hoàn toàn không thể, dì Mạn sao có thể như vậy cơ chứ.
Triệu Hà và Thôi Cửu mỗi người tự rót cho mình một cốc bia, rồi chạm cốc với nhau, tự thương tiếc cho số phận độc thân của mình.
Tần Dịch không nói quá nhiều, ánh mắt cũng không dừng lại trên người Cố Kiều. Ngoại trừ đáp lại vài câu với Trần Điềm ra thì cậu chỉ nói về chuyện bóng rổ với Triệu Hà và Thôi Cửu.
Giữa bữa ăn, đột nhiên Triệu Hà nhớ ra điều gì đó: “Các cậu có còn nhớ “vô lương tâm” không, tối qua trong lúc tớ đi thi không có ở nhà, ông ta đã đến thăm nhà tớ, bà nội tớ đã mở cửa cho ông ta.”
Cố Kiều hỏi: “Không phải bị đuổi việc rồi sao, vậy mà còn đến thăm nhà làm gì?”
Triệu Hà đặt đũa xuống: “Nhưng bà nội tớ đâu có biết.”
Trình Chu ngước mắt, lắng nghe những gì Triệu Hà nói.
“Bà nội tớ vừa nghe thấy là Chủ nhiệm khối liền vội vàng mở cửa để ông ta vào nhà, còn thuốc nước đón tiếp cẩn thận. Kết quả, cuối cùng ông ta nói rằng Hiệu trưởng phái ông ta đến thu phí tài liệu gì đó, năm trăm tệ. Bà nội tớ nhanh chóng đem tiền ra nộp, sau đó còn đưa thêm một tấm thẻ mua sắm trị giá một nghìn tệ do đơn vị ba tớ phát cho.” Triệu Hà nói: “Đúng là đồ gian trá, đây có được tính là lừa đảo không?”
Trình Chu nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Báo cảnh sát.”
Triệu Hà: “Có chút tiền như vậy, cảnh sát có cho lập án hay không còn không chắc.”
Cố Kiều: “Một nghìn năm trăm tệ, không ít chút nào!” Một khoản tiền khổng lồ đó.
Trong bữa tiệc Tết Dương lịch lần trước, sau khi Trình Chu trông thấy “vô lương tâm” bên ngoài lớp học, anh đã luôn đề phòng ông ta, chưa từng để Cố Kiều một mình ra ngoài.
Quan điểm của Tần Dịch cũng giống với Trình Chu, cho dù số tiền mà cái tên “vô lương tâm” kia lừa gạt có ít hơn thế, vẫn phải báo động với bên Công an, như vậy ít nhiều cũng sẽ khiến ông ta bị ảnh hưởng. Hơn nữa, chắc chắn không phải gia đình Triệu Hà là người duy nhất bị lừa, nói không chừng “vô lương tâm” còn cầm theo danh sách học sinh rồi đến từng nhà một cũng nên, nếu thấy gia đình nào có điều kiện tốt hơn sẽ lừa gạt nhiều hơn một chút.
Triệu Hà quyết định ngày mai sẽ đưa bà nội đi báo án.
Ăn xong bữa tối, vốn dĩ kế hoạch của mọi người là đi hát, hoặc tìm một sân trượt băng nào đó gần trường để chơi. Cố Kiều không thích hát, vì lúc nào cũng lạc điệu. nên đã bỏ phiếu đến sân trượt băng.
Sân trượt băng cách phía Đông trường học một đoạn, diện tích khá rộng, học sinh tại trường cấp ba số một và trường cấp ba số ba cũng thường xuyên tới đó.
Cố Kiều trượt băng không giỏi, nhưng lại rất thích chơi, cô kéo vạt áo Trình Chu để anh lôi mình cùng chạy.
Trần Điềm thì bám lấy Tần Dịch, giả vờ như mình không biết trượt băng, để cậu ấy dạy.
Sau khi vào đên sân trượt băng thì chẳng thấy Triệu Hà và Thôi Cửu đâu, không biết chạy đến ngóc ngách nào luôn rồi.
Trần Điềm bám vào lan can, vừa bước từng bước nhỏ, vừa nói: “Tần Dịch, cậu thích Cố Kiều phải không?”
Tần Dịch không trả lời, đây cũng chẳng phải bí mật gì.
Trần Điềm mỉm cười, nói: “Vậy cậu có biết tớ thích cậu ở điểm nào không?”
Tần Dịch vẫn tiếp tục không lên tiếng, cậu đưa tay ra để Trần Điềm bám vào mình đi về phía trước.
Trần Điềm khoác cánh tay Tần Dịch: “Vậy xem ra thư mà tớ viết cho cậu, cậu chưa đọc lần nào rồi.”
Tần Dịch liếc nhìn Trần Điềm một cái, nói: “Sau này đừng viết nữa.”
Trần Điềm làm bộ không nghe thấy lời Tần Dịch nói, tự nhủ: “Ngày đầu tiên nhập học năm lớp mười, hầu như tất cả học sinh đều có phụ huynh đưa đến, chỉ mình cậu là đi một mình.”
Tần Dịch không thích nghe những lời như vậy, nhưng cũng không có ý ngắt lời cô ấy, chỉ coi như cô không phải đang nói chuyện với mình.
Trần Điềm tiếp tục: “Lúc đó, mùa hè vẫn chưa hoàn toàn qua, cậu mặc trên người chiếc áo phông trắng, hôm ấy thời tiết không tốt, có mưa, mọi người đều đem theo ô, chỉ mình cậu không có, nhưng lại không nỡ đưa sách lên che đầu, mà chỉ ôm chặt trong lòng, cũng không ông vội vàng chạy vào mái hiên như những người khác, mà bước đi từng bước từng bước, giữ đúng nhịp điệu vốn có, đi dưới màn mưa, trông thật ngầu.”
Ánh mắt Tần Dịch khẽ lay động, cậu nói: “Cậu không cảm thấy hành động đó điên rồ sao?”
Trần Điềm khẽ mỉm cười, ánh mắt dần dịu đi: “Cậu không biết phải không, khi đó tất cả nữ sinh đứng trên hành lang lầu hai đều chụp trộm cậu.”
“Cậu rất đặc biệt, cũng thật ưu tú, cậu tốt hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ.”
“Có chút giả tạo.” Tần Dịch thu cánh tay lại, trượt về phía trước, bỏ lại Trần Điềm không biết trượt băng phía sau.
Nhưng cậu chẳng trượt được mấy bước, một bóng người linh loạt lại vụt đến trước mặt, trượt quanh người cậu vài vòng, rồi vững vàng dừng lại, còn làm động tác cúi chào khoa trương.
“Nhàm chán.” Tần Dịch nhìn Trần Điềm, bỏ lại hai chữ, rồi quay người trượt sang bên cạnh.
Trần Điềm hai ba bước đã đuổi được, cô ấy trượt vòng quanh cậu, tiếng huýt sáo xung quanh bắt đầu vang lên, tất cả đều hô hào về phía bọn họ. Tần Dịch bị Trần Điềm làm phiền mà chẳng làm gì được, nên dứt khoát đến dựa vào lan can nghỉ ngơi.
Cậu quay đầu nhìn về phía Cố Kiều một cái, xem ra cô thực sự không biết trượt băng, lúc này đang bám dính lấy Trình Chu, tươi cười vui vẻ, đến khóe mắt cũng mang theo ý cười. Là hạnh phúc nhỉ, hạnh phúc là được rồi.
Triệu Hà và Thôi Cửu không biết từ đâu chui ra, kéo theo Tần Dịch đến khu vui chơi. Cố Kiều nhìn lên, thấy Tần Dịch ở cùng Triệu Hà và Thôi Cửu liền mỉm cười. Trình Chu bắt gặp ánh mắt của cô, lập tức ôm lấy eo cô, trượt thêm mấy vòng liền, khiến Cố Kiều sợ tới mức hét toáng cả lên.
Trình Chu: “Còn dám nhìn lung tung nữa không?”
Cố Kiều vẫn chưa hoàn hồn: “Không, không dám nữa.”
Trình Chu cảnh cáo cô: “Nếu còn dám nhìn, thì không chỉ là hình phạt như vậy thôi đâu.”
Còn về việc hình phạt cụ thể như thế nào, Cố Kiều đã từng được lĩnh giáo.
Cái người này, tuy rằng hiền dịu trong rất nhiều việc, nhưng mỗi lần bắt nạt cô, lại có chút không biết nặng nhẹ, như thể biến thành một người khác vậy.
Trần Mi trượt đến, tỏ ý muốn học hỏi Trình Chu một chút, Cố Kiều liền đứng sang một bên, chờ xem cao thủ ra tay.
Có lẽ trong lúc ăn tối, Cố Kiều đã uống quá nhiều nước, nên lúc này rất muốn đi vệ sinh. Nhà vệ sinh của sân trượt băng được xây dựng ở bên ngoài, dùng chung với nhà hàng bên cạnh. Cố Kiều đã thay lại giày của mình và ra khỏi sân trượt băng. Đang từ phòng vệ sinh đi ra, đột nhiên điện thoại đổ chuông, là số lại gọi tới.
Cố Kiều liếc nhìn, rồi nhấc máy.
“Alo, Cố Kiều, tớ là Trần Hổ, vừa trông thấy cậu ở sân trượt băng, tớ đang ở ngoài cổng, cậu ra đây một chút.”
Đối phương nói xong liền lập tức dập máy.
Cô không mấy thân thiết với Trần Hổ, cũng nghe không ra đây có phải giọng cậu ấy hay không. Một người cả học kì chẳng nói chuyện câu nào tự nhiên lại bảo cô ra ngoài làm gì?