MỘT QUẢ MAI KHÔNG GIẢI ĐƯỢC CƠN KHÁT

Chớp mắt đã là cuối tháng mười hai, thời tiết dần chuyển lạnh. Chiếc khăn mà Trình Chu đan cho Cố Kiều cũng sắp xong, năm nay anh chọn cho cô màu đỏ cam, kiểu đan vặn thừng, sợ cô lạnh, muôn cô quàng được thêm vài vòng nên anh đan rất dài, dài đến mức đủ cho hai người cùng quàng.

Cả lớp đã bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc cuối năm. Cuộc sống trong khuôn viên trường trung học rất nhàm chán, chỉ có một chút sôi động vào cuối năm và trước kì nghỉ hè. Bữa tiệc tất niên hàng năm được ví như chương trình văn nghệ lớn nhất cả năm trong lòng toàn thể học sinh.

Hôm đó, không cần học giờ tự học buổi tối, phòng học đèn đuốc rực rỡ, đủ loại màu sắc, các bạn thì đua nhau ca hát nhảy múa. Sau tiết học thứ hai vào buổi chiều, tất cả các tiết học còn lại sẽ được tạm dừng để phục vụ cho việc trang trí phòng học.

Trên bảng đen có ghi dòng chữ “Happy New Year”, tất cả bàn ghế đều được kéo dồn về hai bên phía ở cuối phòng học, hai bên bục giảng được đính đầy bóng bay đủ màu sắc, còn treo thêm hai chiếc đèn lồng đỏ. Các thiết bị âm thanh khác nhau cũng được đưa vào, sáu giờ chiều, bữa tiệc đón năm mới của các lớp chính thức bắt đầu.

Cố Kiều đăng ký tiết mục hát đồng ca, còn lại những bộ môn khác, cô đều không giỏi, hát thì lạc điệu, nhảy cũng không biết và cũng chẳng thể lên bục giảng biểu diễn sửa đồng hồ.

Triệu Hà và Thôi Cửu kết hợp với màn cross talk*, vốn dĩ hai người họ muốn kéo theo cả Trình Chu lên biểu diễn nhưng bị anh gạt đi, vì cho rằng kiểu biểu diễn bô bô nói chuyện qua lại với nhau này sẽ làm ảnh hưởng tới phong độ của anh, nên anh đã đăng ký biểu diễn dương cầm. 

*cross talk: còn được gọi là xuyên âm hoặc đối thoại chéo, là một nghệ thuật biểu diễn truyền thống trong hài kịch Trung Quốc, và là một trong những yếu tố phổ biến nhất trong văn hóa Trung Quốc.

Vì lý do này, lớp phó văn thể mỹ đã đặc biệt mượn một cây đàn Piano của nhà trường mang về lớp. MC là hoa khôi của lớp cùng một bạn nam khác.

“Các bạn học thân mến, mỗi năm một lần, chúng ta lại được góp mặt trong bữa tiệc chào năm mới…”

Kẻ xướng người họa cũng ra gì đó chứ.

Cố Kiều ngồi bên dưới cắn hạt dưa, còn Lộ Nhiễm thì ở một bên gõ quả óc chó. Trình Chu và Triệu Hà ngồi cùng nhóm con trai. Tần Dịch ngồi cạnh một cậu bạn cùng bàn.

Các tiết mục bắt đầu được biểu diễn trên sân khấu, một bạn nữ hát bản tình ca, thực sự cảm động, tuy rằng hát lạc cả giọng nhưng vẫn rất lọt tai. Chính vì hát lạc giọng nên mới hay, cũng đâu có phải là ca sĩ, diễn viên, hát sai thì mọi người mới có cái để cười, rôm rả với nhau quả thực rất vui.

“Này, Lộ Nhiễm, cậu bóc quả óc chó nhớ phần tớ một ít nhé, tớ sẽ bóc lạc cho cậu.” Cố Kiều quay sang nói với Lộ Nhiễm.

Lộ Nhiễm không đồng ý, bởi vì óc chó rất khó bóc, cô ấy cảm thấy sức lao động bỏ ra là không ngang nhau.

“Cho cậu này.” Một giọng nam vang lên.

Cố Kiều nhìn lên, thì thấy Tần Dịch đang cầm một chiếc túi đựng thực phẩm trên tay, bên trong có rất nhiều quả óc chó đã bóc vỏ. Cố Kiều đứng dậy, ngàn vạn lần cảm tạ, sau đó cũng đưa cho Tần Dịch một nắm to lạc mà mình đã bóc sẵn.

Ngay khi Tần Dịch rời đi, Lộ Nhiễm liền chọc chọc Cố Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Tần Dịch thích cậu à?”

Cố Kiều nhét một hạt óc chó vào miệng, nói: “Đứng nói bậy, nếu không đến cả bạn bè bọn tớ cũng không làm được nữa đó.”

Lộ Nhiễm: “Vậy tớ cũng là bạn tốt của Tần Dịch, tại sao cậu ấy lại không bóc óc chó cho tớ?”

Cố Nhiều cúi đầu nhìn xuống đống vỏ óc chó đang chất đống trước mặt Lộ Nhiễm: “Vì cậu có rồi chứ sao?”

Lộ Nhiễm: “Cậu nói hình như cũng có lý.” Cô ấy nói xong lại liếc mắt nhìn về phía nhóm nam sinh, nói: “Cậu nói xem, lát nữa nếu tớ mời Trình Chu song ca, liệu cậu ấy có đồng ý không?”

Cố Kiều ngẫm nghĩ một lúc: “Cái này khó nói lắm, vì thực ra anh ấy chưa từng hát cùng bạn nữ nào.”

Lộ Nhiễm với lấy một quả óc chó đã bóc vỏ trên bàn Cố Kiều: “Tớ không phải là “bạn nữ nào”, mà là chị dâu của cậu, cảm ơn.”

Đột nhiên bên ngoài lớp học vang lên tiếng ồn, Cố Kiều quay đầu ra nhìn, suýt chút nữa thì bị mấy gương mặt đang dán lên cửa sổ dọa cho chết khiếp, sao lại nhiều người thế này, toàn bộ đều là nữ, người nào người nấy trang điểm kỹ càng còn tạo kiểu tóc rất đẹp nữa. Bọn họ không ở lớp mình dự tiệc cuối năm sao, tự nhiên chạy hết sang lớp cô làm gì thế này?

“Này, Cố Kiều, cậu là Cố Kiều phải không, giúp tớ đưa cái này cho Trình Chu.” Một bạn nữ lên tiếng, sau đó đưa đến một món đồ, không biết là thiệp chúc mừng hay là thư tình nữa.

“Này, Cố Kiều, giúp tớ đưa cái này cho Tần Dịch.” Một bạn nữ khác nói.

“Này, tiết mục của Trình Chu bao giờ mới tới, cho tớ xem danh sách chương trình của lớp cậu đi.” Lại một bạn nữ khác hỏi.

Cố Kiều ném danh sách chương trình qua, rồi nhận lấy đồng thiệp mừng và quà tặng trong tay bọn họ. Một nửa trong số đó dành cho Trình Chu, Cố Kiều ôm qua, đứng cạnh Trình Chu, rồi cứ thế ném chúng từ đỉnh đầu anh xuống mặt bàn. Động tác có chút thô lỗ.

Sau đó, cô lại ôm đống đồ của Tần Dịch đến bên cạnh cậu ấy, hai tay đưa qua, mỉm cười: “Của cậu này, là mấy bạn nữ bên ngoài tặng.”

Cô nói xong liền ngồi xuống, nhỏ giọng thì thầm: “Tần Dịch cậu xem, thực ra cậu không hề cô đơn, cậu rất tốt mà.”

Sau đó, lại đứng dậy chạy về chỗ ngồi của mình.

“Tiết mục tiếp theo là màn biểu diễn crosstalk mang tên “Sói đến rồi”, xin mời Triệu Hà và Thôi Cửu.” Người dẫn chương trình hô to.

Triệu Hà và Thôi Cửu đã thay xong trang phục biểu diễn, hai người mặc áo dài màu xám, một tay cầm chiếc quạt giấy, tay còn lại cầm thêm một đạo cụ khác, trông rất chuyên nghiệp. Sau màn biểu diễn của hai người họ, sẽ là màn độc tấu Piano của Trình Chu. Người dẫn chương trình giới thiệu xong tiết mục biểu diễn tiếp theo, trong lớp và ngoài lớp bắt đầu la hét ầm ỹ.

Chiếc Piano được đẩy ra giữa sân khấu, ánh đèn chiếu xuống người biểu diễn, anh mặc trên người chiếc áo len màu xám nhạt, ngồi trước cây đàn Piano màu đen. Cố Kiều không mấy am hiểu về âm nhạc, nhưng khi còn nhỏ, cô thường xuyên được nghe Trình Chu chơi đàn, đặc biệt là vào mỗi tối khi không ngủ được, anh sẽ ngồi trong phòng sách chơi đàn Piano, còn cô thì dựa người trên sofa và rất nhanh sau đó sẽ chìm vào giấc ngủ. Khi cô đã say giấc, anh lại bế cô trở về giường trong phòng ngủ của cô rồi đắp chăn cho cô.

Ánh đèn chiếu xuống người anh, phác họa lên đường nét khuôn mặt tinh tế, khi tiếng Piano cất lên, lớp học vốn dĩ đang vô cùng ồn ào náo nhiệt bỗng yên tĩnh trở lại, rất nhiều bạn nữ giơ điện thoại lên để quay video.

Sau khi bản nhạc kết thúc, Trình Chu bước xuống khỏi sân khấu, thời điểm đi ngang qua vị trí của Cố Kiều, anh hơi cúi người, thấp giọng nói: “Có hay không?”

Cố Kiều gật đầu: “Hay lắm.”

Trình Chu khẽ mỉm cười, trở lại chỗ ngồi của mình. Trái tim thiếu nữ của hàng loạt nữ sinh đang đứng bên ngoài cửa sổ bắt đầu bùng cháy, cả nhóm không ngừng la hét. Dù sao thì cơ hội được xem Trình Chu biểu diễn thực sự rất ít, trước giờ anh không tham gia vào các bữa tiệc do nhà trường tổ chức, năm nào cũng chỉ chơi tại lớp một chút mà thôi.

Cố Kiều quay đầu liếc nhìn một cái, vẫn còn mấy bạn nữ đang cầm điện thoại ngây ngốc xem lại đoạn video vừa quay được. Chuyện này đâu có gì là hiếm lạ, nếu cô muốn nghe, thì có thể nghe bất cứ lúc nào, mà còn là bản live trực tiếp nữa, muốn là được!

Đến tiết mục đồng ca của nữ sinh, Cố Kiều cùng lên sân khấu, nhạc vang lên, há miệng hát theo, dù sao thì cũng là đồng ca, chẳng thể nghe được cô đang hát lạc điệu.

Sau tiết mục đồng ca, chương trình cũng gần như kết thúc. Cố Kiều nhìn về phía Trình Chu, tự hỏi có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng dường như cô cảm thấy anh đang lén lút nhìn mình, khi cô nhìn qua, anh sẽ nhanh chóng di chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Khoảng thời gian này, tuần nào cô cũng nhận được hoa anh tặng, cứ đến sáng chủ nhật là hoa lại đột nhiên xuất hiện trong chiếc bình trên bàn cạnh đầu giường cô.

Trình Chu chọn một quả cam rất đẹp, nghĩ rằng chắc chắn sẽ ngọt, anh bóc vỏ, mang đến cho Cố Kiều. Đi được nửa đường anh ngó nhìn ra hành lang bên ngoài. Một bóng người mập mạp đi tới, béo như vậy, không thể là ai khác, chỉ có thể là “vô lương tâm.”

Tính ra thì ông ta cũng đã được ra khỏi nhà giam rồi, nhưng dù sao cũng không thể xuất hiện trong khuôn viên nhà trường, trường học chắc chắn sẽ không tuyển lại ông ta về làm việc và tất cả các trường khác đều sẽ như vậy.

Trình Chu ném quả cam trong tay xuống đất, anh quay người đẩy cửa sau lớp học, rồi chạy theo.

Người dẫn chương trình vẫn đang phát biểu trên sân khấu, lúc này cũng sắp đến giờ hạ màn. Có vài bạn ý kiến rằng Tần Dịch vẫn chưa biểu diễn tiết mục nào và muốn cậu lên sân khấu biểu diễn gì đó. Người dẫn chương trình liếc nhìn Tần Dịch, cậu ấy gật đầu, biểu thị đồng ý.

Tần Dịch lên sân khấu, cầm micro, liếc mắt nhìn Cố Kiều, nói: “Tôi muốn hát cùng Cố Kiều một bài.”

Vì vậy, lúc này tất cả ánh mắt đều lập tức dồn cả lên người Cố Kiều. 

Triệu Hà quay đầu lại tìm, Trình Chu đâu, chạy đi đâu mất rồi. Tại sao lại biến mất trong thời khắc quan trọng này cơ chứ, Kiều Kiều chuẩn bị hát tình ca với người ta rồi kia kìa, thế mà cậu lại chạy đi đâu mất rồi thế này?

Cố Kiều muốn từ chối, bởi vì cô hát thực sự rất tệ, sợ xấu hổ. Nhưng nghĩ đến việc Tần Dịch chẳng có bạn bè, nếu từ chối, cô có chút không đành lòng. Nhưng Cố Kiều cũng không muốn để Tần Dịch hiểu lầm, nên khi lên sân khấu cô đã chọn một bài hát chẳng liên quan gì đến tình cảm đôi lứa mà là một bài ca ngợi tình bạn.

Cũng may, bài này không cần nam nữ hát riêng, có thể hát cùng nhau. Cố Kiều kìm nén âm thanh của mình, cô nhỏ giọng hát theo, vậy nên không nghe ra là hát lạc điệu.

Giọng của Tần Dịch rất hay, nên khi hát cũng vô cùng dễ nghe. Nhiều bạn bên dưới đã lén lút ghi lại. Cũng có rất nhiều người hò hét ầm ỹ, dù sao thì hai người họ cũng đã từng bị đồn thổi, còn thường xuyên chơi cùng nhau nữa.

Sau khi hát xong, Cố Kiều gọi Tần Dịch ra ngoài, hai người đứng trước lan can lối vào lớp học. Cô suy nghĩ một chút rồi nói với Tần Dịch: “Tần Dịch, cậu có thích ai không?”

Không đợi cậu ấy trả lời, Cố Kiều lại nói: “Tớ có rồi.”

Tần Dịch ngẩng đầu nhìn lên những vì sao trên bầu trời, tiếp lời cô: “Nhưng tớ vẫn muốn tranh giành một lần, chỉ cần cậu vẫn còn độc thân.”

Cố Kiều vẫn muốn nói gì đó, lại bị Tần Dịch ngắt lời: “Đi thôi, ngoài này gió to.”

Cố Kiều theo Tần Dịch trở lại lớp, tất cả các bạn học đều nhìn họ với ánh mắt dò xét. Người quét sàn thì không quét, người lau bảng lại không lau, người di chuyển đàn Piano cũng bất động, còn cả những bạn gỡ bóng bay cũng chẳng buồn gỡ nữa.

Cố Kiều cảm thấy có chút khó hiểu, cứ thế cho đến khi Triệu Hà hét to: “Trình Chu đâu, cậu ấy chạy đâu mất rồi?” Lúc này, mọi người trong lớp mới tiếp tục ai làm việc nấy.

Lúc này, Trình Chu đang ở gần khu rừng trúc nhỏ phía sau tòa nhà dạy học, anh suýt chút nữa đã đuổi kịp “vô lương tâm”, nhưng khi đến ngã rẽ này, đột nhiên ông ta lại biến mất. tìm xung quanh cũng chẳng thấy đâu. Trình Chu đang định vào rừng trúc tìm kiếm thì điện thoại đổ chuông, là Triệu Hà gửi tới một tấm ảnh. Anh nhấp mở, trong màn hình, Cố Kiều và Tần Dịch mỗi người cầm một chiếc micro, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt trìu mến, phía sau là màn hình đang phát mv bài hát, bên trên còn có những dải bóng bay lơ lửng, trông như thể đang trong bữa tiệc kết hôn.

Anh mới chạy ra ngoài có một lúc, vậy mà cô lại “vượt rào” trèo tường đi với người khác rồi, sao lại như vậy được chứ? Trình Chu từ bỏ việc tìm kiếm trong rừng trúc, anh quay người, chạy về phía tòa nhà dạy học.

“Vô lương tâm” trốn trong rừng trúc, thoải mái thở hắt một hơi, không sai, ông ta sợ Trình Chu, nhưng lại càng hận Cố Kiều gấp bội. Tuy rằng thực chất người “hành” ông ta là Trình Chu, nhưng tất cả nguyên nhân đều xuất phát từ Cố Kiều. Sau khi ông ta được thả ra khỏi trại tạm giam, thì vợ cũng ôm con về nhà ngoại, công việc đương nhiên là mất, không còn cách nào tiếp tục làm giáo viên hoặc vào làm tại bất cứ cơ sở giáo dục nào nữa. Hơn nữa, bất luận là đi tới đâu, cũng bị người ta chỉ này chỉ nọ. Không có việc làm, không có thu nhập, còn bị nữ giáo viên thực tập dính líu cùng ông ta trong việc này tìm đến cửa.

Nữ giáo viên đó đã xảy thai, vô tình trở thành người mất đi khả năng sinh nở. Nên đã tìm đến to tiếng ầm ỹ, mở miệng ra bắt ông ta phải bồi thường năm mươi vạn tệ, nếu không đối phương sẽ tìm người tới đánh ông ta. Dù sao thì bản thân ông ta cũng chẳng thể kiếm nổi công việc gì tử tế nữa rồi, tiền chẳng kiếm được, ôm bụng đói ngồi chờ chết, song song với đó còn bị một mớ hỗn độn đeo bám.

Ông ta đã nhắm vào Cố Kiều, không chỉ vì hận cô, mà chủ yếu là đang muốn nhòm ngó đến tiền của nhà Trình Chu. Nếu Cố Kiều bị bắt cóc, Trình Chu chắc chắn không thể ngồi yên. Hơn nữa, rủi ro của việc bắt cóc Cố Kiều nhỏ hơn rất nhiều so với bắt cóc Trình Chu. Chỉ có điều thật xui xẻo, ông ta đã theo dõi nhiều ngày, nhưng Cố Kiều vẫn chưa lọt lưới, bên cạnh cô lúc nào cũng có mấy người Trình Chu và Triệu Hà. Hôm nay, sút chút nữa còn bị Trình Chu tóm được.

Trình Chu cầm theo điện thoại, chạy một mạch về lớp, vừa vào đến nơi  đã kéo Cố Kiều đi.

“Anh tiểu Chu, đi đâu thế?” Cố Kiều giãy giụa hai cái: “Em còn chưa cầm cặp sách mà.”

“Đi hát.” Trình Chu quay lại nhìn Cố Kiều một cái: “Chẳng phải em thích hát còn gì, anh đưa em đi hát.”

Cố Kiều bám chặt khung cửa phòng học, hét to: “Em không thích hát mà.”

“Vừa rồi còn hát hăng hái lắm mà, sao đi cùng anh lại không thích nữa, ý em là sao hả, Cố Kiều.” Trình Chu nói xong liền liếc nhìn về phía Tần Dịch một cái.

Cố Kiều trừng mắt nhìn Triệu Hà, ánh mắt như thể muốn giết người, chắc chắn là tên mất dạy kia đã báo tin.

Bình luận

Truyện đang đọc