MỘT QUẢ MAI KHÔNG GIẢI ĐƯỢC CƠN KHÁT

Vì là cuối tuần lại vừa mới kết thúc kỳ thi giữa kì, nên Cố Kiều có thể được ngủ nướng. Khi thức dậy, Hứa Mạn đã chuẩn bị xong xuôi bữa sáng. Sau bữa sáng ngon lành, Cố Kiều rửa bát cùng dì giúp việc. 

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng mặt trời rạng rỡ phủ khắp người.

“Anh, giúp em sửa lại tóc một chút, bên dưới bắt đầu chẻ ngọn rồi.” Trình tranh bám lấy Trình Chu, nói.

“Hahaha.” Cố Kiều đứng bên cạnh cười trộm hai tiếng. Trình Tranh đúng là đồ ngốc, chắc chắn cô gái này không biết gì về cái gọi là “tay nghề cắt tóc” của Trình Chu rồi, thế nhưng cô cũng lười chẳng buồn vạch trần anh, có xấu thì cùng xấu, như vậy cũng tốt mà.

“Không được, em ra ngoài cắt đi.” Trình Chu ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, vừa nghịch điện thoại vừa đáp.

“Anh …” Trình Tranh lại bắt đầu làm nũng.

“Anh tiểu Chu, anh giúp em ấy cắt một chút đi mà.” Cố Kiều lên tiếng, nhưng trong lòng chẳng có mấy ý tốt.

Trình Chu đứng dậy khỏi ghế sofa, nói với Cố Kiều: “Vậy trước tiên em phải hứa với anh là không được tức giận nhé.”

Cố Kiều có chút bối rối, tại sao cô lại phải tức giận, có thể thấy kiểu tóc của Trình Tranh cũng xấu xí như mình, cô vui còn chẳng hết nữa là.

“Anh không phải là anh tiểu Chu của mình em, mà cũng là anh trai của Trình Tranh, nào, cắt đi, em không giận đâu.” Cố Kiều đáp. Cô cho rằng Trình Chu nghĩ mình sẽ ghen tị với Trình Tranh.

“Được.” Trình Chu bảo Trình Tranh đi gội đầu, còn mình thì chuẩn bị lấy kéo cắt tóc.

Cố Kiều đi theo Trình Tranh vào phòng tắm, nhìn Hứa Mạn gội đầu giúp cô ấy. Tóc của Trình Tranh thật đẹp, được cắt tỉa rất nhiều lớp, đuôi tóc uốn xoăn nhẹ, khi buộc lên vừa hay dài qua vai một chút. Mái tóc đẹp như vậy chắc chắn cũng giống với Trình Chu, được cắt tại tiệm cắt tóc nổi tiếng bậc nhất thành phố Dung, còn là do chính tay vị Giám đốc nghệ thuật của tiệm cắt nữa. Người bình thường lấy đâu ra kỹ năng tốt như vậy.

“Trình Tranh, em chắc chắn muốn để anh trai em cắt tóc chứ?” Cố Kiều cảm thấy có chút tiếc nuối nếu mái tóc đẹp như này lại bị Trình Chu phá hỏng.

Trình Tranh cúi đầu, Hứa Mạn đang giúp cô ấy xả nước để xối sạch bọt xà phòng trên tóc.

“Tóc em lúc nào cũng là do anh trai em cắt mà.” Trình Tranh nói.

Cố Kiều biết Trình Tranh thích bám dính lấy Trình Chu và đặc biệt thích khoe mẽ việc bản thân mình được Trình Chu đối xử tốt thế nào khi ở trước mặt Cố Kiều. Vì vậy, đây chắc hẳn cũng là đang khoe khoang mà thôi. Trình Chu làm sao có thể cắt được mái tóc đẹp như vậy cơ chứ. Cố Kiều liếc nhìn mái tóc chó gặm của mình trong gương, sau đó lại càng thêm chắc chắn rằng Trình Tranh đang nói bừa.

Hứa Mạn liếc nhìn Cố Kiều một cái, rồi mím môi cười.

“Dì Mạn, dì cười gì thế ạ?” Cố Kiều hỏi.

“Không, không có gì, đẹp lắm, kiểu tóc của Kiều Kiều cũng rất đẹp.” Hứa Mạn mỉm cười đáp.

Trình Tranh gội đầu xong, dùng khăn khô lau tóc, Trình Chu đã chuẩn bị sẵn kéo, đang chờ cô ấy.

“Cái đó, Trình Tranh, em không cân nhắc thêm một chút sao?” Cố Kiều có chút không chịu được, nói.

“Cố Kiều, sao hôm nay chị phiền thế nhỉ, càm ràm như con gái thế hả?” Trình Tranh liếc nhìn Cố Kiều một cái.

“Thì vốn dĩ chị là con gái mà.” Cố Kiều đáp.

“Ồ, xin lỗi, là do kiểu tóc này khiến em hiểu lầm về giới tính của chị, xin lỗi nhé, mong chị Kiều bỏ quá cho.” Trình Tranh vui vẻ, đắc ý nói.

“He he, cô gái, đừng có đắc ý quá sớm, nếu không lát nữa muốn khóc cũng khóc không nổi đó.” Cố Kiều đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Trình Tranh cũng bị cắt thành mái tóc chó gặm như mình, một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ tức đến phát khóc cho xem, quả thực là chỉ mới nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi.

“Trình Tranh, nhanh lên, qua đây ngồi đi.” Trình Chu đứng ngoài ban công hét lớn.

“Kiều Kiều, em có thể giúp anh đi mua chai nước tương được không?” Trình Chu lại lớn tiếng nói.

Nước tương, đang yên đang lành sao lại bảo cô đi mua nước tương, không phải nhà anh có đến mấy người giúp việc hay sao, tại sao lại bảo khách đi mua nước tương?

Trình Chu lấy trong túi ra một trăm tệ đưa cho Cố Kiều: “Trên đường Mậu Xương có một tiệm nước tương lâu đời nổi tiếng, em đến đó mua đi.”

Đường Mậu Xương, phải đi cả nửa thành phố Dung mới tới, tại sao lại bảo cô đi xa tít tắp như vậy, mà lại chỉ để mua một chai nước tương?

“Tiền thừa em cầm lấy mà mua kẹo ăn.” Trình Chu nói. Giống như khi còn nhỏ, mỗi lần nhờ cô việc gì đó, lại phải cho cô món gì ăn mới được.

Vì vậy, Cố Kiều cũng vui vẻ lên đường, còn không chịu để tài xế nhà họ Trình Đưa đi, cũng không chịu bắt taxi, cô cầm lấy thẻ xe bus của mình rồi ra ngoài. Tuy rằng đi đi về về cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ, nhưng tiền thừa sau khi mua xì dầu sẽ là của cô. Buổi sinh hoạt lớp tuần tới, chắc chắn phải nộp quỹ lớp.

“Đợt chút.” Trình Chu đuổi theo, lại nhét vào túi Cố Kiều thêm vài trăm tệ, nói: “Nước tương ở tiệm đó rất đắt, em cầm thêm đi.”

Cố Kiều cúi đầu nhìn, năm trăm tệ, cộng thêm một trăm tệ vừa rồi là sáu trăm. Con mẹ nó, nước tương kiểu gì mà đắt thế này?

“Tiền thừa đừng trả anh, anh không thích cầm tiền lẻ.” Trình Chu nói xong lại chạy ra ban công cắt tóc cho Trình Tranh.

Cố Kiều cầm theo sáu trăm tệ ra ngoài.

“Anh ơi, em muốn kiểu hai bên mai ngắn hơn đằng sau một chút.” Trình Tranh ngẩng đầu cười, nói.

“Đừng cử động, cứ giao cho anh trai em là được rồi.” Trình Chu cầm cây kéo lên.

Ngón tay của anh vô cùng khéo léo, tay trái cầm chiếc lược nhỏ múa may, tay phải cầm kéo màu bạc, lưng hơi cúi, đôi mắt hoa đào híp lại, bắt đầu xoẹt xoẹt từng đường trên lọn tóc.

“Anh, tay nghề của anh tuyệt thật đó.” Trình Tranh cầm chiếc gương nhỏ ngắm nghía: “Các bạn nữ trong lớp toàn hỏi xem em cắt tóc ở đâu, em nói đều là do anh trai em cắt, rồi mấy bạn đó lại nói muốn làm quen với anh, nhưng em đuổi hết bọn họ đi rồi.”

“Ngoan.” Cuối cùng, Trình Chu cũng đã giúp Trình Tranh cắt tỉa xong phần tóc bên dưới.

Anh cầm chiếc máy uốn tóc bên cạnh, cắm điện cho nóng, rồi lại giúp cô ấy uốn từng lọn tóc. Chỉ cần cuộn tròn nhẹ phần đuôi tóc, uốn phồng, rồi sấy khô, sau đó giúp cô ấy rẽ ngôi giữa, chải kiểu tóc công chúa là hoàn thành.

Trình Tranh vội vàng chạy lên lầu thay quần áo, kiểu tóc công chúa đương nhiên phải kết hợp cùng với chiếc váy công chúa rồi, hơn nữa chiều nay còn có vài bạn cùng lớp tới chơi cùng cô ấy nữa.

Trình Chu giúp dì giúp việc, cùng nhau dọn dẹp những sợi tóc vương vãi trên mặt đất, tiếp đến là cất kéo cùng máy uốn tóc đi. Anh liếc nhìn thời gian, Cố Kiều đã ra khỏi nhà được một tiếng rồi. Cũng may là cô đã ra ngoài, nếu không để cô biết được kỹ năng cắt tóc tuyệt đỉnh của anh hóa ra lại thực sự đứng số một thế giới thì e rằng cô sẽ nổi giận lôi đình mất thôi.

Anh cắt cho cô kiểu tóc đó, thực chất cũng là vì muốn tốt cho cô. Con gái con đứa, tại sao lại cần ăn diện quá đẹp làm gì, có phải muốn hẹn hò yêu đương hay không, học tập là số một, chẳng lẽ đạo lý này cũng không hiểu hay sao?

Trình Tranh thay xong quần áo, chạy xuống lầu gọi to: “Anh, anh nhìn này, có đẹp không?”

Trình Chu quay đầu liếc nhìn một cái: “Đẹp chết đi được.”

Cố Kiều đến của hàng mà Trình Chu dặn để mua nước tương, đúng là rất đắt, hai mươi tệ một chai. Nhưng cũng không đắt đến những sáu trăm tệ, anh bảo cô mua kẹo ăn, thực ra là muốn trợ cấp trá hình cho cô đây mà.

Khi Cố Kiều về nhà, cô bỏ chai nước tương vào phòng bếp, muốn trả lại số tiền thừa cho Trình Chu.

“Tay em dính nước tương, còn dính cả lên tiền rồi, anh không cần.” Trình Chu liếc nhìn đống tiền trong tay Cố Kiều, nói.

Thấy Cố Kiều không lên tiếng, anh lập tức thay đổi giọng: “Hay là, em làm việc giúp anh đi, coi như đó là tiền công.”

Cố Kiều mở to mắt nhìn anh: “Làm việc gì?”

Thực ra, Trình Chu cũng không thích để cô phải làm bất cứ việc gì, nhưng lại muốn cô có thể nhận số tiền đó một cách thoải mái. Đây không phải là việc có thể đơn giản, nhẹ nhàng nói một câu là xong, nếu không lòng tự trọng của cô nhóc này sẽ bị tổn thương.

Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Giúp anh sửa đồng hồ đi, đồng hồ của anh hỏng rồi.” Dứt lời lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, chính là chiếc đồng hồ ba mới tặng cho anh mấy ngày trước.”

Cố Kiều giật mình: “Không được, em chưa từng sửa chiếc đồng hồ nào tốt như vậy, ngộ nhỡ làm hỏng của anh thì làm thế nào?” Cô lại nói: “Hơn nữa loại đồng hồ đó, tốt nhất là đem đến hãng của nó sửa, ở đó có nhân viên bảo dưỡng chuyên nghiệp, còn em ấy hả, không được đâu.”

Cô chưa từng chạm vào chiếc đồng hồ nào đắt như vậy.

Trình Chu tha thiết vỗ vai Cố Kiều: “Nếu em muốn trở thành một thợ sửa chữa đồng hồ xuất sắc, thì sau này nhất định phải tiếp xúc với những thứ tương tự, không bằng bây giờ tập luyện trước có phải hơn không.”

Anh nói xong liền quay người lên lầu, mở ngăn kéo, lấy ra chiếc đồng hồ chưa từng đeo mà Trình Yểm Quân tặng mình, rồi ném xuống đất. Hơ, chất lượng cũng tốt đó chứ, thế mà lại không hỏng. Vì vậy, anh lại ném xuống đất thêm vài cái, cuối cùng cũng vỡ rồi.

Trình Chu cầm theo chiếc đồng hồ hỏng xuống lầu đưa cho Cố Kiều: “Ngài xem, chỗ phí sửa chữa ít ỏi đó có đủ không, nếu không đủ đợi khi nào sửa xong sẽ trả nốt cho ngài nhé, sư phụ Cố.” Anh lại nói: “Cần thay những linh kiện gì, bao nhiêu tiền cứ liệt kê ra rồi đưa cho anh.”

Cố Kiều nhận lấy chiếc đồng hồ trong tay Trình Chu, trông thì giống như một chiếc đồng hồ mới tinh, vậy tại sao lại hỏng thế này?

“Sao lại hỏng thế?” Cô ngẩng đầu hỏi, âm thanh có chút run rẩy. Cả mấy vạn tệ, nói hỏng là hỏng ngay?

“Là anh không cẩn thận làm rơi, nên vỡ rồi.” Trình Chu nói.

“Được rồi, em mang về nhà tháo ra xem sao, đến khi đó thấy cần thay những gì sẽ báo lại với anh sau.” Nếu phải thay linh kiện chính hãng, thì quả thực lại phải cần tới một món tiền lớn, sao anh có thể không cẩn thận làm rơi có chứ?

Cố Kiều trừng mắt nhìn Trình Chu, có nhìn kiểu gì cũng thấy con người này chẳng mấy vừa mắt, rõ ràng là một người vô cùng cẩn thận, vậy mà chân tay lúng túng thế nào lại đánh rơi được đồng hồ, nếu là một chiếc đồng hồ bình thường thì không sao.

“Phải rồi, bộ dụng cụ sửa chữa của em bị mẹ tịch thu rồi, đợi ngày mai em đi mua một khác đã.” Cố Kiều nói. Có lẽ nó một đi sẽ chẳng trở lại, hơn nữa, Giang Cầm đã nói trừ phi điểm thi lần này của cô cao hơn Trình Chu thì bà ta mới trả lại cho cô. Và đây là điều hoàn toàn không thể xảy ra.

Trình Tranh nhấc váy chạy tới, đi đi lại lại trước mặt Cố Kiều mấy vòng, đồng thời vươn cổ đến gần mặt Cố Kiều, vì sợ cô không nhìn thấy kiểu tóc mới của mình.

“Em ra ngoài cắt à?” Cố Kiều liếc nhìn Trình Tranh một cái. Thực sự rất đẹp, chỉ hơi tiếc nuối một chút, vì không thể để Trình Chu cắt cho cô ấy mái tóc chó gặm như của cô.

“Đúng thế, đúng thế!” Trình Tranh mỉm cười, đôi mắt hoa đào cong cong, ẩn chứa giấu vết gian xảo.

Anh trai cô ấy vừa mới dặn, phải nói rằng mình ra ngoài cắt, không được để Cố Kiều biết việc kiểu tóc này là do Trình Chu cắt. Trình Tranh vô cùng vui vẻ, cảm thấy quả không hổ là anh trai ruột, đương nhiên là thiên vị em gái hơn rồi.

Sau bữa trưa, Hứa Mạn ra ngoài, một nhóm bạn của Trình Tranh cũng tới chơi, ồn ào huyên náo muốn chết. Trình Chu dẫn Cố Kiều về phòng.

“Đưa điện thoại của em anh xem.” Trình Chu nói với Cố Kiều.

“Yên tâm, không đổi cái khác đâu mà lo.” Cố Kiều đáp.

Hai người đang nói về ảnh đại diện Wechat của Cố Kiều.

“Vậy em cũng chụp một tấm gửi cho anh, anh để làm ảnh đại diện Wechat.” Trình Chu nhìn Cố Kiều, nói: “Yên tâm, anh sẽ không chê bai kiểu tóc của em đâu, cô gái anh tự tay nuôi nấng, có thế nào anh cũng không chê đâu.”

“Đây được tính là ảnh đại diện cặp đôi hay là ảnh đại diện anh em?” Cố Kiều nhìn vào mắt Trình Chu.

“Mau chụp đi, nhiều lời.” Trình Chu giúp Cố Kiều chọn khung cảnh, rồi để cô chụp.

Cố Kiều dùng app chụp tái chụp hồi cả nửa ngày rồi gửi cho Trình Chu, nói: “Vậy ngộ nhỡ có ai đó nghĩ đây là bạn gái anh thì sao?”

Trình Chu xoa xoa tóc Cố Kiều một cái, rồi lại túm túm, mới đáp: “Việc gì phải quan tâm tới người khác, muốn nghĩ thế nào cứ mặc người ta nghĩ thế đó, anh cũng đâu có ngại.” Anh nói xong lại ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Cố Kiều, tiến lại gần cô: “Sao nào, em ý kiến gì hả?”

Cố Kiều nhìn vào mắt anh, đôi mắt hoa đào ẩn tình trìu mến như vậy, thực sự chiếm ưu thế rất lớn, có nhìn thế nào cũng cảm thấy nó như đang phóng điện, có nhìn thế nào cũng cảm thấy đôi chút choáng váng.

Ánh mắt anh lưu lại trên môi cô, ban ngày bóng mượt, xinh đẹp hơn ban đêm rất nhiều, không có son phấn nhưng vẫn lên màu nhẹ nhàng tự nhiên. 

Bình luận

Truyện đang đọc