MỘT QUẢ MAI KHÔNG GIẢI ĐƯỢC CƠN KHÁT

Giang Cầm đang cầm nửa thanh tre trong tay, Cố Kiến Nghiệp vẫn ở một bên khuyên nhủ. Trình Chu bước ra, giật lấy thanh tre trong tay Giang Cầm, ném mạnh xuống đất, thanh tre rơi xuống phát ra một tiếng “bộp”.

“Giang Cầm!” Trình Chu tức giận nói: “Nếu còn dám đánh Cố Kiều, tôi sẽ đưa em ấy đi, cả đời này bà đừng mong gặp lại em ấy nữa.”

Giọng nói của anh rất lớn, đem theo lửa giận, ánh mắt lạnh như băng. Đây không phải câu nói chơi. Bắt cóc trẻ vị thành niên thì đã sao, anh cứ bắt đi đấy, sao nào?

Giang Cầm nhìn Trình Chu, âm thanh run rẩy nói: “Việc tốt mà nó làm với bạn cùng lớp, nếu như truyền ra ngoài, sau này muốn gả cũng chẳng gả nổi cho ai.”

Cố Kiến Nghiệp ngăn Giang Cầm lại: “Giáo viên chủ nhiệm lớp con bé đã gọi đến rồi, nói tin tưởng Cố Kiều, em đừng nói nữa, càng nói càng phiền phức.”

Trình Chu liếc mắt nhìn Giang Cầm, đột nhiên nở nụ cười: “Không gả được cho ai thì sao, tôi cưới.”

Nói xong, anh đi đến mở cửa phòng khách nhà Cố Kiều, bước ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Trình Chu phục ở tiệm net dưới lầu, gọi điện cho vài người, không gọi Triệu Hà và Thôi Cửu, cũng không gọi bất cứ bạn học nào trong trường, mà gọi vệ sĩ nhà họ Trình cùng những người mà vệ sĩ đưa tới.

Nửa đêm, Mao Lục ra khỏi tiệm net, hôm nay anh ta chỉ có một mình, vừa thò mặt ra khỏi cửa đã bị một nhóm người lớn mặc đồ đen kéo vào con hẻm. Trình Chu tựa người vào bốt điện bên cạnh, không hề nhúc nhích, anh nghe thấy âm thanh than khóc thảm thiết từ trong hẻm vọng ra, tiếng kêu rên kéo dài rất lâu, cứ thế cho đến khi dần dần tắt lịm.

Sau khi người của anh rời đi, Trình Chu mới đi vào con hẻm, nhìn Mao Lục đang nằm bất động trên mặt đất. Trong ngõ không có ánh đèn, ngay cả đèn đường cũng đã hỏng, Trình Chu ngồi xổm xuống, nói với Mao Lục: “Cút khỏi con phố này, khôn hồn thì biến đi xa một chút, nếu không tao gặp mày lần nào sẽ đánh lần đó.”

Thiếu niên mười bảy tuổi xán lạn như ánh mắt trời, nhưng khi đứng trong bóng tối, lại nói những lời độc ác với giọng điệu hung dữ, khiến người ta không khỏi run sợ.

Mao Lục nôn ra một mồm máu, hé mở mắt nhìn Trình Chu, âm thanh yếu ớt đến mức không phát ra tiếng.

Trình Chu đứng dậy, đi ra khỏi con hẻm. Anh về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường nhưng không ngủ nổi, liền đứng dậy nhìn về phía cửa sổ phòng Cố Kiều, trong phòng cô, đèn vẫn sáng, không biết cô đã ngủ hay chưa.

Cố Kiều mở cửa hoa viên, ngẩng đầu nhìn Trình Chu.

“Mặc ít như vậy, muốn ốm không hả?”

Đột nhiên bị trách móc, Cố Kiều vào trong khoác thêm chiếc áo khoác bên ngoài áo ngủ, rồi lại đi ra. Anh đang ngồi trên bờ tường, hai tay chống lên tường, đôi chân buông thõng tự nhiên. Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong màn đêm, không thể nhìn rõ vẻ mặt người đối diện, khi muốn mở miệng gọi tên anh, lại chợt nhận ra không biết phải nói chuyện với anh thế nào.

Không còn là mối quan hệ thuần khiết giữa anh và em nữa, đương nhiên cũng không phải mối quan hệ bạn học hay bạn bè thông thường. Cố Kiều cúi đầu, nhìn xuống mũi chân, nhỏ giọng nói: “Anh tiểu Chu, anh, anh, anh, vừa rồi anh đã hôn em.” Nói xong lại tự chạm lên môi mình.

Trình Chu nhảy xuống khỏi bờ tường, giúp cô kéo lại áo khoác, anh khẽ cúi người, nhìn vào mắt cô: “Đúng.”

Cố Kiều ngẩng đầu lên, thầm nghĩ, rồi sao nữa?

Trình Chu đẩy cô vào phòng, còn mình thì ra ngoài, nói qua tấm cửa kính: “Tạm biệt.”

Cố Kiều: “…”

Hết rồi sao?

Trình Chu nhanh chóng trèo qua tường, về nhà mình. Cố Kiều có chút không hiểu, cô nằm trên giường, cúi đầu nhìn bản thân. Áo cô đã bị anh lột sạch, cũng bị anh thấy hết rồi, vậy mà anh lại phủi mông bỏ chạy. Mặc dù khi còn nhỏ, hai người thường xuyên tắm chung bồn tắm với nhau, cái cần nhìn đã sớm nhìn thấy cả rồi, thậm chí cô còn thường xuyên kéo “tiểu tiểu Chu” của anh, nhưng hiện tại hoàn toàn khác mà, cô đã lớn, đã là một thiếu nữ thực thụ.

Ở đâu ra kiểu đàn ông, xé sạch quần áo con gái nhà người ta ra, nhìn chẳng thiếu chỗ nào, nhưng quay đi một cái lại như người mất trí nhớ, chẳng nói chẳng rằng câu nào. Chẳng lẽ lúc này không nên khen cô một câu hay sao, ít ra cũng phải nói mấy câu đại loại như tuy kiểu tóc của em xấu, nhưng dáng người em lại thật đẹp chứ?

Trình Chu không hề mất trí nhớ, anh nằm trên giường, có chút khó chịu vì sự kích động của mình, tại sao lúc đó anh lại xé quần áo của cô? Muốn tuyên bố quyền sở hữu của anh với cô hay thế nào? Không lẽ việc này còn cần phải tuyên bố, cô vốn dĩ là của anh cơ mà, tự tay anh nuôi nấng, tại sao lại không phải là của anh, việc này hoàn toàn đúng, về logic hành vi cũng chẳng có gì sai.

Trình Chu không ngủ được, lại đứng dậy trèo tường, đi đến mở cửa phòng Cố Kiều. Cô vẫn chưa ngủ, đôi mắt mở to, đầu tiên có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, nhưng sau đó ánh mắt lại chuyển sang tràn đầy mong đợi.

“Em, là của anh.” Anh trịch thượng nhìn cô.

Đúng, chính xác là như vậy.

Anh hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: “Em gái ngoan của anh.”

Cái khỉ gì thế, anh đang nói gì vậy?

Cố Kiều ngồi dậy, nhìn anh: “Em không hiểu.”

Trình Chu đi đến gần cô, buồn bực nói: “Có nghĩa là không cho phép em ở cạnh người đàn ông khác. Em là của anh, hiểu không?”

Cố Kiều nhìn vào mắt Trình Chu: “Không hiểu.”

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô một cái, sau đó rời môi sang tai cô: “Bây giờ đã hiểu chưa?”

Giọng nói của anh trầm thấp, có từ tính, như chất độc rơi vào tai cô, cám dỗ, đắm chìm. Cố Kiều mím môi, cắn chặt môi dưới, ngẩng đầu lên nhìn anh đáp: “Không hiểu.”

Trình Chu xoa xoa mái tóc cô một cái, rồi dùng sức đẩy cô ngã ra giường. Cố Kiều có chút bối rối, nhớ lại bộ dạng của anh lần trước khi đè lên mình, trong lòng tràn đầy mong đợi.

“Ngốc.” Trình Chu nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.

Cố Kiều: “…”

Vậy rốt cuộc ai mới là người ngốc?

Ngày hôm sau, Trình Chu ngồi tại bàn đợi Cố Kiều sang ăn sáng. Cố Kiều ngồi đối diện anh, cúi thấp đầu, sắc mặt hồng hào, ánh mắt lén lút nhìn trộm anh. Trình Chu cũng không lên tiếng, anh nhìn lên trần nhà, thi thoảng cũng lén nhìn xem cô có ăn uống đàng hoàng hay không.

Thường ngày, vào giờ ăn sáng luôn anh một câu em một câu, vô cùng sôi nổi, vậy mà lúc này lại yên lặng bất ngờ. Bà nội Trình đi tới, liếc nhìn Trình Chu: “Lại cãi nhau à? Tiểu Chu, con nhường nhịn Kiều Kiều một chút.”

Cố Kiều vội vàng nói: “Bà, không phải đâu ạ, bọn con không cãi nhau, vẫn vui vẻ mà.”

Bà nội Trình giúp Cố Kiều bóc một quả trứng gà: “Vậy tại sao không đứa nào nói chuyện?”

Trình Chu nhướng mày, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng.”

Cố Kiều: “Chào buổi sáng.”

Lúc này, bà nội Trình mới đi làm việc khác. Sau đó, cả phòng ăn lại chìm vào im lặng.

Ăn xong bữa sáng ngon lành, hai người một trước một sau bước ra hành lang. Triệu Hà từ phía sau đuổi theo, hét to: “Cãi nhau à?”

Cố Kiều và Trình Chu đồng thanh đáp: “Không.”

Triệu Hà ừ một tiếng: “Sao tôi lại cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái thế này?”

Cố Kiều chạy đến bên cạnh Trình Chu, cố gắng thoải mái ôm lấy cánh tay anh, như mọi lần trước đây. Bị cô ôm như vậy, anh lại cảm thấy toàn bộ cánh tay mình tê dại, như thể mất đi cảm giác. Đến mức không dám cử động, làm thế nào cũng thấy khó xử, đặc biệt là khi cả người cô áp sát lên cánh tay mình. Nơi mềm mại của con gái thực sự rõ ràng. Nó dễ dàng khiến anh nhớ lại cảnh tượng khi anh xé quần áo cô đêm qua.

Triệu Hà đứng bên cạnh Cố Kiều, sau đó đi lên phía trước. Hai bên đường có rất nhiều quầy bán đồ ăn sáng, nóng hổi cả con đường. Cố Kiều lấy từ trong túi ra một tệ, chạy đến một quầy bán rong nhỏ, để đổi lấy tiền lẻ.

“Cậu đổi tiền lẻ làm gì thế?” Triệu Hà không hiểu hỏi.

“Hôm đó, Tần Dịch mời tớ ăn Hoành thánh, nói nếu tớ nhất định muốn trả tiền, thì mỗi ngày trả cậu ấy một xu là được.” Cố Kiều vừa nói vừa cất nắm tiền lẻ đi.

“Chậc chậc, cao tay thật.” Triệu Hà nhỏ giọng nói.

Mỗi ngày trả một xu, vậy thì ngày nào cũng phải nhớ tới cậu ấy còn gì.

Trình Chu dừng lại, túm lấy cổ áo Cố Kiều, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói: “Em có biết em nợ anh bao nhiêu tiền không?”

Cố Kiều ngẫm nghĩ, quả thực là đếm không nổi.

“Mỗi ngày một tệ, đến khi nào trả hết thì thôi.” Trình Chu nói xong liền buông Cố Kiều ra.

“Nếu vậy thì em có trả cả đời cũng chẳng xong.” Cố Kiều thở dài một hơi.

“Vậy thì cứ trả cả đời đi.” Trình Chu nói.

Triệu Hà chép miệng một tiếng, giơ ngón tay cái về phía Trình Chu: “Vẫn là anh tiểu Chu cao tay nhất.”

Cố Kiều chỉ xem như Trình Chu đang nói đùa, nên không hề quan tâm, nào ngờ đến tối, Trình Chu lại gọi điện cho cô: “Trả nợ.”

Cố Kiều lấy trong ngăn kéo ra một tệ, bước ra hoa viên, nhảy lên tường, rồi dẫm lên chiếc ghế nhảy xuống.

Trình Chu đang đọc sách, thấy cô, anh ngước mắt lên nhìn một cái. Cố Kiều đặt đồng một tệ tiền xu trong tay mình lên bàn Trình Chu rồi quay người định về nhà. Nhưng cổ tay lại bị Trình Chu túm lấy. Anh dùng lực rất mạnh, khi bóp cổ tay cô kéo khiến cô hơi đau.

“Sao thế anh tiểu Chu?” Cố Kiều quay người lại hỏi.

Trình Chu thả Cố Kiều ra: “Không sao, về đi.”

Cái người này, làm cái khỉ gì không biết.

Cố Kiều đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích nhìn Trình Chu. Đèn nhà anh có màu vàng nhạt, chiếu xuống khuôn mặt trông thật dịu dàng. Anh cụp mắt nhìn xuống quyển sách trong tay, hàng lông mi dài khẽ động, đôi môi không dày cũng chẳng mỏng mím lại. Cô tiến lại gần, khẽ liếm môi mình, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh đang đọc sách gì thế?”

Mùi hoa cam thoang thoảng bay đến, Trình Chu hơi tránh người sang một bên. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, xoa xoa thái dương, nói: “Em cảm thấy gần đây đầu mình có chút vấn đề.”

Anh quay lại nhìn cô: “Đau đầu sao?”

Cố Kiều lắc đầu: “Không phải, mấy ngày nay trí nhớ không được tốt cho lắm, những việc xảy ra hôm qua, em đều quên sạch rồi.”

Nói xong, lại đối diện với ánh mắt của anh: “Anh có còn nhớ không, anh tiểu Chu?”

Sao anh có thể không nhớ cơ chứ, mà sao cô lại quên được? Hay là cô đang giả bộ, chẳng lẽ quên thật ư?

Trình Chu nghiêng mặt qua, hỏi cô: “Em có thích ai không?”

Cố Kiều mỉm cười: “Anh tiểu Chu đã nói rồi mà, khi còn đi học thì không được yêu đương, yêu đương sớm sẽ ảnh hưởng tới học tập.”

Trình Chu: “…”

………….

Ở Một diễn biến khác: 

Trình Chu: “Con mẹ nó, tôi nói mấy câu này lúc nào vậy?”

Trương Tiểu Tố: “Nói ở nhiều chương lắm, không tin ngài lật lại mà xem.”

Trình Chu: “!!!!!” 

Bình luận

Truyện đang đọc