MÙA HÈ HOANG DÃ - TOÀN NHỊ

Thời gian như ngưng đọng.

Mọi thứ xung quanh dường như bị đóng băng lại.

Tiêu Dã bỗng cảm thấy rối bời.

Là mơ sao?

Anh vừa nhấc tay lên, còn chưa kịp ôm lấy.

Hứa Chi Hạ như một chú động vật nhỏ, đầu mũi khẽ chạm gần, nhăn lại hít hít như đang ngửi mùi gì đó.

Trong không gian yên tĩnh, âm thanh ấy như sấm vang trong tai.

Hai cánh tay của Tiêu Dã lơ lửng giữa không trung, từ từ nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.

Hứa Chi Hạ hơi lùi lại một chút, ánh mắt sắc bén, mang đầy uy nghi:

“Anh đi vứt rác mà lâu vậy?”

Tiêu Dã bừng tỉnh.

Nhưng ngọn lửa âm ỉ trong cơ thể lại không có chỗ phát tiết.

Anh hơi nghiêng đầu nhíu mày, nhắm mắt lại, quai hàm cử động vài cái, thở hắt ra một hơi.

Hứa Chi Hạ hiểu nhầm biểu cảm ấy là cơn giận khó kìm nén.

Cô chớp mắt mấy lần, bối rối giải thích hành động của mình:

“Em cứ tưởng anh…”

“Em tưởng tôi nói mà không giữ lời, lén hút thuốc sau lưng em?” Tiêu Dã ngắt lời, dùng một cách khác để trút hết sự bực bội trong lòng. Đôi mắt đen của anh nhìn xuống cô, giọng nói trầm hẳn:

“Cả cái khu này, chẳng lẽ tôi không thể nói chuyện với người khác vài câu? Tôi trong mắt em là kiểu người như vậy sao?”

Những lời nói rành rọt, mạnh mẽ như đinh đóng cột.

Hứa Chi Hạ mím môi, mở miệng định nói gì đó nhưng lại ngậm lại, trong miệng giữ một hơi thở nhỏ, hai má hơi phồng lên, đôi mắt to tròn long lanh.

Trông như đang nhận lỗi, cầu xin tha thứ, lại thêm chút làm nũng.

Tiêu Dã nhắm mắt lại.

Chết tiệt!

Quả thật anh không ra gì.

Rõ ràng còn tỉnh táo mà trong đầu lại nghĩ những điều không đứng đắn!

Tiêu Dã nghiến răng, giơ cao bàn tay lên.

Một luồng gió phẩy qua.

Hứa Chi Hạ nhắm tịt một bên mắt.

Bàn tay to rộng của anh dừng lại đúng lúc, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng giữ lấy gáy cô, mang theo chút bực bội, đẩy cô ra xa khỏi tầm mắt.

Tiêu Dã bước về phía bàn ăn, khuôn mặt lạnh tanh.

Trong ly còn nửa ly nước lạnh, anh cầm lấy ấm nước rót đầy, chống một tay lên bàn ăn, ngửa cổ uống ừng ực cạn sạch.

Hứa Chi Hạ nhỏ giọng:

“Em không có ý đó.”

Tiêu Dã chẳng buồn đáp.

Anh đặt ly xuống, cầm ấm nước rót thêm.

“Bzzz—” Điện thoại trên bàn rung lên.

Một tin nhắn hiện ra.

S: [Hạ Hạ, được không con?]

Trong khoảnh khắc, mọi sự rối loạn trong lòng Tiêu Dã tan biến.

Hóa ra, đó mới là tỉnh táo thật sự.

Sau khi Tiêu Dã vào phòng, Hứa Chi Hạ cũng quay về phòng mình.

Cô nằm trên giường, ôm điện thoại, đầy do dự.

Điện thoại lại rung lên.

S: [Không sao đâu, nếu con không tiện thì thôi. Ba ở Bắc Đô đợi con nhé. [Cười]]

Đêm giao thừa, một mình cô độc.

Đúng là có chút đáng thương.

Hứa Chi Hạ không nỡ từ chối: [Được ạ.]

Buổi tối hôm sau Hứa Chính Khanh nhắn tin cho Hứa Chi Hạ.

S: [Ba vừa xuống máy bay rồi.]

Hứa Chi Hạ lúc ấy đang ăn tối cùng Tiêu Dã.

Cô đặt đũa xuống, trả lời tin nhắn.

Con gái: [Ông nghỉ ngơi sớm nhé!]

S: [Ngày mai ba đến đón con, được không?]

Con gái: [Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm qua, rất tiện mà.]

Hứa Chính Khanh hơi thất vọng, nhưng không nói thêm:

[Được rồi.]

Hứa Chi Hạ đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt Tiêu Dã.

Chỉ một giây sau, anh quay đi.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau đó, giống như một sự tình cờ.

Hứa Chi Hạ cầm đũa gắp thức ăn:

“Anh, ngày mai em không mang cơm cho anh được đâu.”

Mấy ngày Tiêu Dã bị cảm, Hứa Chi Hạ lo lắng nên ngày nào cũng nấu cơm mang sang cho anh.

Tiêu Dã hờ hững ngước mắt nhìn cô không nói gì.

Hứa Chi Hạ tự mình giải thích:

“Có một người quen đến Ngọc Hòa hẹn em trưa mai đi ăn.”

Tiêu Dã thu ánh mắt về, thờ ơ hỏi: “Bạn à? Làm nghề gì?”

Hứa Chi Hạ ấp úng: “Làm… họa sĩ.”

Tiêu Dã: “Người từ Bắc Đô tới?”

Hứa Chi Hạ: “Ừm.”

Tiêu Dã: “Tết nhất mà cũng tới Ngọc Hòa?”

Hứa Chi Hạ: “Ừm.”

Tiêu Dã nghiến chặt quai hàm: “Về sớm.”

Hứa Chi Hạ cười híp mắt, gắp đồ ăn cho Tiêu Dã: “Dạ”

Hôm sau, Hứa Chi Hạ đi gặp Hứa Chính Khanh.

Hai người hẹn ăn trưa tại trung tâm thành phố.

Thật ra, Hứa Chính Khanh lần này tới còn có chuyện muốn bàn bạc với Hứa Chi Hạ.

Khi bữa ăn gần xong, Hứa Chính Khanh mở lời: “Hạ Hạ, ba muốn bàn với con một việc.”

Hứa Chi Hạ chớp mắt, ngồi thẳng lưng: “Ông nói đi ạ.”

Hứa Chính Khanh: “Ba muốn lập một ngôi mộ gió cho mẹ con. Con thấy sao?”

Hứa Chi Hạ hoàn toàn không ngờ rằng Hứa Chính Khanh sẽ nói điều này, cô sững sờ vài giây rồi gật đầu liên tục.

Lập mộ gió không phải chuyện nhỏ, còn rất nhiều chi tiết cần bàn bạc.

Vì vậy, suốt dịp Tết Tiêu Dã luôn thấy Hứa Chi Hạ cầm điện thoại nhắn tin với ai đó.

Sau Tết, mọi hoạt động trở lại bình thường.

Hứa Chính Khanh tìm hiểu nhiều khu nghĩa trang khác nhau, cuối cùng chọn ra ba nơi để Hứa Chi Hạ quyết định.

Hứa Chi Hạ cảm thấy cần đến tận nơi xem xét mới có thể đưa ra lựa chọn.

Một ngày đi xem ba khu nghĩa trang, hơn nữa khoảng cách giữa các nơi không gần, không biết lúc nào mới về đến nhà. Sau khi tắm xong, Hứa Chi Hạ ra ngoài thông báo với Tiêu Dã: “Anh, ngày mai em ra ngoài, có thể về muộn.”

Tiêu Dã lạnh nhạt: “Đi với ai?”

Hứa Chi Hạ trả lời mập mờ: “Là người trước Tết ấy…”

Tiêu Dã cầm điều khiển, chuyển kênh một cách vô thức: “Người ở Bắc Đô đến phải không?”

Hứa Chi Hạ: “Ừm.”

Tiêu Dã: “Người ta không về nhà ăn Tết?”

Hứa Chi Hạ: “Ừm.”

Lưỡi Tiêu Dã đảo một vòng trong miệng, màn hình tivi lập tức tối đen.

Tiêu Dã đặt điều khiển xuống, dựa người vào sofa, nhìn Hứa Chi Hạ, yêu cầu: “Về trễ là không được!”

Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn: “Em sẽ cố về sớm.”

Tiêu Dã: “Sớm là lúc mấy giờ?”

Hứa Chi Hạ im lặng vài giây, giọng dò hỏi: “Trước chín giờ được không?”

Tiêu Dã lập tức từ chối: “Không được, muộn quá!”

Hứa Chi Hạ nhượng bộ chút: “Tám giờ rưỡi?”

Cô cố gắng mặc cả, nhưng điều này khiến Tiêu Dã rất khó chịu.

Thấy nét mặt của anh, Hứa Chi Hạ vội nói: “Tám giờ! Tám giờ được không?”

Cô hơi làm nũng: “Bọn em thật sự có việc mà!”

Mỗi từ Hứa Chi Hạ thốt ra đều khiến Tiêu Dã nghiến răng.

Anh đứng dậy: “Tùy em.”

Hiện nay, các nghĩa trang rất đa dạng về phong thủy, giá cả, cũng như cách quản lý và bảo dưỡng hàng ngày.

Mới xem được hai nơi trời đã gần tối.

Hứa Chi Hạ lấy điện thoại ra xem giờ, đầu óc nhanh chóng tính toán đường về nhà nhanh nhất.

Không kịp rồi.

Hứa Chi Hạ vội vã: “Tôi phải về nhà đây.”

Hứa Chính Khanh gọi với theo: “Hạ Hạ, ăn tối xong rồi về có được không?”

Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Anh trai bảo tôi phải về trước tám giờ, anh ấy lo cho tôi.”

Hứa Chính Khanh: “Vậy để ba đưa con về nhé?”

Hứa Chi Hạ nhìn đồng hồ, gật đầu: “Dạ được.”

Nhưng cô không để Hứa Chính Khanh đưa đến cổng khu phố, mà xuống xe ở ngã tư đường Kiến Thiết.

Cô vẫy tay chào tạm biệt Hứa Chính Khanh.

Hứa Chi Hạ về đến nhà trước tám giờ, Tiêu Dã vẫn chưa về. Cô định tự nấu một bát mì ăn tạm.

Đúng tám giờ, không sớm không muộn.

Điện thoại reo lên.

Là Tiêu Dã gọi.

Hứa Chi Hạ bắt máy: “Anh.”

Tiêu Dã: “Về nhà chưa?”

“Về rồi!” Hứa Chi Hạ mở vòi nước, hứng nước vào nồi nhỏ, “Em định nấu mì ăn. Anh làm thêm giờ hả?”

Tiêu Dã không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao? Không ai cho em ăn cơm à?”

Hứa Chi Hạ cảm nhận được chút thù địch, chút châm chọc, và không hiểu chuyện gì: “Hả?”

Tiêu Dã đổi giọng: “Chỉ ăn mì thôi à?”

Hứa Chi Hạ ngắt nước, đáp: “Ừm.”

Tiêu Dã: “Có muốn tôi mang đồ ăn về cho không?”

Hứa Chi Hạ: “Hả? À… ừm…”

Tiêu Dã mất kiên nhẫn: “Biết rồi! Cúp đây!”

Anh tắt máy, quay sang nói với Lưu Thành Khâm: “Anh Khâm, hôm nay anh đóng cửa đi, tôi về trước.”

Lưu Thành Khâm phất tay ra hiệu.

Tiêu Dã về nhà, dựng xe máy rồi đi mua đồ nướng.

Ở quán đồ nướng, anh cầm rổ chọn đồ.

Thịt ba chỉ, thịt bò, xúc xích nhỏ, cánh gà, sườn…

“Tiêu Dã!” Có người gọi tên anh.

Bình luận

Truyện đang đọc