MÙA HÈ HOANG DÃ - TOÀN NHỊ

Hứa Chi Hạ ăn hết cây kem trong tay, vừa bước vào bếp thì đèn tắt phụt.

Lại mất điện nữa.

Nồi cơm điện không dùng được, không thể nấu cơm.

Cô định chờ Tiêu Dã tắm xong để hỏi anh muốn ăn mì ở nhà hay ra ngoài ăn.

Hôm nay, Tiêu Dã tắm không còn nhanh gọn như mọi khi, hơn một tiếng mới bước ra.

Hứa Chi Hạ vì tác phẩm dự thi mà cảm thấy chán nản, nằm trên ghế sofa như một cái xác không hồn. Nhìn Tiêu Dã, cô uể oải nói:

“Anh, mất điện rồi.”

Tiêu Dã liếc nhìn cô, sau đó thu hồi ánh mắt:

“Tôi biết.”

Đang tắm mà nước nóng đột ngột ngắt, sao mà không biết được?

Hứa Chi Hạ hỏi:

“Ăn mì không? Hoặc ra ngoài ăn?”

Tiêu Dã xách chậu đồ ra ban công:

“Ra ngoài ăn đi, tiện thể em cũng ra ngoài thư giãn.”

Cô không có ý kiến, tiếp tục nhìn trần nhà mà đờ đẫn:

“Được.”

Tiêu Dã phơi xong quần áo, quay lại phòng khách:

“Đợi trời tối hẳn rồi hãy đi, bây giờ nóng với đông người lắm.”

Cô vẫn không có ý kiến:

“Được.”

Tiêu Dã nhìn đôi chân trắng mịn của Hứa Chi Hạ một lúc lâu rồi hỏi:

“Em định ăn mặc thế này mà ra ngoài à?”

Hứa Chi Hạ ngơ ngác quay sang:

“Hả?”

Tiêu Dã xách chậu quay vào phòng:

“Mặc quần dài vào!”

“Rầm!” Cửa phòng đóng lại.

Hứa Chi Hạ kéo áo thun lên, để lộ chiếc quần short thể thao bên trong:

“Em mặc rồi mà!”

Cô thở dài, đầu óc vẫn lơ đãng, tiếp tục cảm thấy chán nản.

Khoảng hơn 8 giờ, mặt trời đã lặn hẳn, căn phòng tối om.

Tiêu Dã bật đèn pin trên điện thoại bước ra khỏi phòng.

Ánh sáng chiếu xuống đất, anh tiến lại gần ghế sofa.

Hứa Chi Hạ nằm nghiêng, đôi tay đặt dưới má ngủ thiếp đi.

Gần đây cô thường mất ngủ, khi có chút ý tưởng thì không phân biệt ngày đêm, Tiêu Dã đều biết rõ.

Anh đặt điện thoại xuống, quay vào phòng lấy nhang muỗi.

Không cẩn thận, anh đá vào chân bàn, khẽ rên lên một tiếng.

Anh châm nhang muỗi cho cô sau đó ra ban công hóng gió.

Hơn 10 giờ tối, điện sáng trở lại.

Ánh sáng mạnh chiếu vào, Hứa Chi Hạ hé mắt ra, từ từ mở mí nặng trĩu.

Cô nửa ngồi dậy.

Ngoài ban công, Tiêu Dã đang ngồi trên ghế quay đầu nhìn lại.

Hai người đối mặt trong vài giây.

Hứa Chi Hạ dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, hàng mi khẽ chớp một cách lười biếng.

Tiêu Dã liếm môi, hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Cô từ từ hoàn hồn, giọng khản đặc: “Mấy giờ rồi?”

“Đã gần 10 giờ rưỡi.”

“Sao anh không gọi em?”

Tiêu Dã cười nhạt: “Gọi em? Em sẽ giận dỗi với tôi!”

Cô ngớ người: “Hả?”

Nghĩ ngợi một chút, cô giải thích: “Chắc là em mơ, không phải giận dỗi với anh đâu.”

Tiêu Dã hắng giọng, giấu đi ý cười: “Không đói à?”

“Anh chưa ăn sao?”

“Tôi ăn đâu mà ăn?”

“Thế giờ còn đi ăn không?”

Tiêu Dã đứng dậy, bước vào phòng khách: “Tùy em.”

Hứa Chi Hạ đi dép lê đứng lên, dụi mắt: “Đi đi, em đói lắm rồi.”

Cô vừa bước lên một bước.

Tiêu Dã giật mình hét lên: “Ê!”

Cùng lúc đó, dưới chân cô vang lên một tiếng “keng”.

Chưa kịp phản ứng, Tiêu Dã đã lao tới.

Anh ngồi xuống, một tay giữ lấy cổ chân nhỏ nhắn của cô, tay kia phủi lớp tro nhang muỗi trên chân cô.

Anh ngẩng đầu, mặt căng thẳng, nhíu mày hỏi: “Có bỏng không?”

Cô bừng tỉnh, tim đập thình thịch, ngón tay khẽ siết lại: “Không… không có.”

Tiêu Dã dùng ngón cái xoa nhẹ các ngón chân cô, kiểm tra kỹ càng mới yên tâm.

Anh đứng dậy, mặt nghiêm nghị: “Mắt em để đâu vậy?”

Hứa Chi Hạ bị mắng, nhưng biết anh chỉ lo lắng, trong lòng thấy ngọt ngào.

Cô ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi.”

Thấy mặt cô đỏ bừng vì hoảng, Tiêu Dã thở dài: “Đi thay đồ đi, để tôi quét dọn chỗ này.”

Cô đi được vài bước thì quay lại: “Em mặc thế này được rồi mà.”

Cô kéo áo lên, để lộ đôi chân thon dài: “Em có mặc quần!”

Kiểu này gọi là “áo giấu quần”, phong cách hot năm nay.

Do mất điện, nhiều cửa hàng dưới lầu không mở.

Hai người đi đến trước cổng khu dân cư, tìm một quán ăn vỉa hè gọi một phần cơm chiên thịt kho và một tô súp móng giò.

Ngồi xuống, Tiêu Dã rút khăn giấy lau bàn.

Hứa Chi Hạ nghiêng đầu nhìn xung quanh, đầy ẩn ý: “Anh, anh có muốn ăn chè bột báng không?”

Tiêu Dã ngước mắt: “Muốn thêm bánh gạo chiên không?”

Cô gật đầu: “Thêm!”

Anh đứng dậy.

Hứa Chi Hạ cũng đứng dậy theo, chỉ về phía xa: “Em qua bên kia mua mực nướng xào khoai tây.”

Có vẻ cô thật sự đói.

Tiêu Dã gật đầu, dặn chủ quán:

“Chị ơi, bọn em ngồi bàn này, đi mua thêm đồ chút rồi quay lại ngay.”

Chủ quán cười đáp: “Được!”

Quán cô định mua không mở, có lẽ vì mất điện lúc chiều.

Nhưng vẫn còn một quán khác có vị khá ổn, chỉ cần đi xa thêm vài bước.

Hứa Chi Hạ không phải kiểu người ngại phiền.

Cô lấy điện thoại ra nhắn tin.

Hạ Hạ: [Anh, quán này không mở. Em qua quán kia mua!]

Hứa Chi Hạ cất điện thoại vào túi, bước tiếp.

Đi đến nơi, cô nhận ra mình đi vô ích. Từ xa đã thấy cả dãy phố không có quán nào sáng đèn hay mở cửa.

Cô quay đầu đi ngược lại.

Lúc ngang qua một quầy đồ nướng di động, cô nhìn thấy bà lão tầm hơn 60 tuổi – chủ quầy. Đồ nướng của bà khá mặn, trước đây Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ chỉ ăn thử một lần.

Khi đi ngang qua, cô vô ý đá đổ một chai bia rỗng.

Cúi xuống nhặt lên, cô vội xin lỗi những người ngồi ở bàn:

“Xin lỗi.”

Cô vừa định rời đi thì bị một người giữ chặt cổ tay.

Hứa Chi Hạ theo phản xạ giật tay lại, hốt hoảng kêu lên:

“Anh làm gì vậy?”

Trước mặt cô là ba người đàn ông ngồi cùng bàn.

Một người đầu trọc đứng dậy, mặt đỏ lựng vì rượu, chỉ tay xuống đất:

“Cô em, cô làm đổ bia của bọn tôi rồi!”

Hứa Chi Hạ nhìn thẳng vào hắn.

Gã đầu trọc trông dữ tợn, khiến cô sợ hãi lùi lại một bước:

“Tôi đã xin lỗi rồi, hơn nữa đây là chai bia rỗng mà.”

Bà lão từ sau bếp nướng bước ra, lau tay vào tạp dề rồi chắn trước mặt gã đầu trọc:

“Chỗ này mất điện cả buổi, chỉ có mỗi quầy của tôi còn mở, trời tối nên cô ấy không để ý. Các cậu cứ uống, tôi biếu thêm một chai.”

Nghe vậy, Hứa Chi Hạ cúi đầu rút tiền.

Mặc dù biết đối phương đang cố tình gây sự, nhưng cô hiểu không thể cứng rắn với họ. Dù sao, bà lão cũng không nên chịu thiệt.

Cô đang định trả tiền thì bà lão bỗng lảo đảo, kêu lên một tiếng và ngã xuống đất.

Gã đầu trọc hung dữ chỉ vào bà:

“Già rồi mà lắm chuyện!”

Hứa Chi Hạ vội chạy đến đỡ bà:

“Bà ơi, bà không sao chứ?”

May mắn bà còn khỏe, dựa vào lực của Hứa Chi Hạ mà đứng lên được.

Bà thì thầm:

“Cô gái, đi nhanh đi!”

Đột nhiên, một bóng đen ập đến, chắn hết ánh sáng.

Gã đầu trọc túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía mình, hơi rượu phả vào mặt cô:

“Cô em, tụi này không thiếu tiền bia, nhưng nếu cô uống vài ly với bọn này thì coi như xong chuyện. Thế nào?”

Hứa Chi Hạ nhìn lướt qua hai người bạn của hắn. Họ thờ ơ, để mặc gã đầu trọc giở trò.

Bàn tay gã nóng rực, khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Cô cố giằng ra nhưng lực kéo quá mạnh làm cô hoảng loạn. Tay cô cứng lại, cố kéo dài khoảng cách. Miệng cô mở ra nhưng không thốt nên lời.

“Anh…”

Giọng run rẩy, cô gọi:

“Anh ơi…”

Cô hoàn toàn không ý thức được rằng Tiêu Dã đang cách đó mấy trăm mét, thậm chí phải đi qua một góc cua mới tới nơi. Dù cô hét đến khản cả cổ, anh cũng không thể nghe thấy.

Vậy nên khi Tiêu Dã xuất hiện, thật sự giống như từ trên trời rơi xuống.

Anh túm lấy cổ tay gã đầu trọc, xoay mạnh khiến hắn đau đớn buông tay.

Tiêu Dã kéo Hứa Chi Hạ ra sau lưng, rồi tung cú đá mạnh vào bụng hắn.

Ngay lập tức, mấy chai bia lăn lóc vang lên lách cách.

Hai gã bạn của hắn đứng dậy, một người chạy tới đỡ hắn, người còn lại chuẩn bị xông lên.

Gã đầu trọc nhặt chai bia, đập vỡ xuống đất, bước lảo đảo hai bước rồi lao tới, định dùng mảnh vỡ tấn công mặt Tiêu Dã.

Anh đẩy Hứa Chi Hạ ra sau, nghiêng đầu tránh cú đánh, sau đó khóa chặt cánh tay hắn. Gập đầu gối lại, anh thúc mạnh vào bụng hắn.

Gã đầu trọc lập tức nôn mửa.

Hai gã bạn lúc này mới nhận ra sự nghiêm trọng, liền lao vào với nắm đấm.

Hứa Chi Hạ sợ hãi lùi dần, rút điện thoại gọi cảnh sát.

Dù có mạnh mẽ, Tiêu Dã cũng không thể chống lại cả ba người. Một trong số họ giật lấy tấm bàn và nện mạnh lên lưng anh.

Tấm bàn vỡ vụn.

Tiêu Dã lảo đảo bước lên một bước, quay đầu lại, ánh mắt đỏ ngầu.

Anh lao vào gã đầu trọc, ghì cổ hắn xuống và thúc mạnh đầu gối vào mặt.

Hắn gục xuống, máu mũi chảy không ngừng.

Nhưng nhân lúc đó, một gã khác đánh vào mặt Tiêu Dã khiến nửa khuôn mặt anh tê rần.

Tiêu Dã khạc ra máu, quay lại đè hắn xuống, nện liền hai cú vào mặt. Anh đang định tung cú thứ ba thì bị đá văng ra.

Hứa Chi Hạ hét lên:

“Anh ơi, đừng!”

Tiêu Dã dừng lại, lý trí quay về. Nhưng vì phút lơ là, anh bị áp đảo.

Gã kia cầm chiếc khay sắt dùng để nướng, nện mạnh vào đầu Tiêu Dã.

Anh đau đớn ho khan vài tiếng, cố dùng cánh tay bảo vệ đầu.

Đúng lúc đó…

“Choang!” Tiếng thủy tinh vỡ vang lên.

Tiêu Dã cảm nhận được máu nóng nhỏ lên tay mình.

Ngẩng lên, anh thấy gã kia ôm đầu, máu từ trán chảy xuống, tạo thành một dòng đỏ thẫm.

Hứa Chi Hạ đứng gần đó, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Cô đang cầm nửa chai bia vỡ trong tay.

Bình luận

Truyện đang đọc