MÙA HÈ HOANG DÃ - TOÀN NHỊ

Tiêu Dã tắm rửa trong bóng tối trở về phòng.

Khi anh bước ra, Hứa Chi Hạ đang ngồi trên ghế ở ban công.

Tiêu Dã mỗi lần ngồi trên cái ghế đó đều cảm thấy chật chội nhưng Hứa Chi Hạ có thể co chân lại, cả người như viên ngọc nằm trong vỏ sò.

Cô thực sự gầy, rất mỏng manh.

Anh cũng không phải chưa từng ôm cô, ôm vào lòng chỉ cảm thấy một chút…

‘Keng!’ một tiếng.

Hứa Chi Hạ quay đầu lại, Tiêu Dã vừa đá phải bàn trà.

Hứa Chi Hạ vừa định đứng dậy: “Anh?”

Tiêu Dã đứng thẳng, giọng nói trầm: “Tôi không sao!”

Tiêu Dã ngồi ngả ra sofa, nhíu mày thở dài.

Khốn kiếp!

Đá vào ngón chân cái rồi!

Một lúc sau, Tiêu Dã liếc nhìn ra ban công.

Dưới ánh trăng, Hứa Chi Hạ buộc tóc sang một bên, dùng tay chải từng lọn.

Yên tĩnh và đẹp đẽ.

Cách một cánh cửa, có tiếng bước chân lên sân thượng.

Thỉnh thoảng, còn có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của trẻ con.

Tiêu Dã tắm nước lạnh xong, giờ lại cảm thấy nóng.

Hắn ngồi dậy: “Hạ Hạ?”

Hứa Chi Hạ quay đầu: “Dạ?”

Tiêu Dã: “Đi lên sân thượng không?”

Hứa Chi Hạ dừng lại một giây, rất có hứng thú gật đầu.

Kể từ khi mất điện trở thành chuyện thường, mọi người dần dần tìm ra nhiều cách ứng phó.

Chẳng hạn, mang theo chiếu mát, lên sân thượng hóng gió.

Tiêu Dã ôm hai cuộn chiếu mát trong tay, hai tay nhét vào túi quần đi phía trước.

Hứa Chi Hạ ôm hai cái gối, cầm quạt, đi theo sau.

Có người bật đèn pin chơi bài, có người ngồi gần nhau trò chuyện, còn có người nằm trên chiếu, gác chân lên, thoải mái vung quạt…

Một đứa trẻ chạy tán loạn, suýt nữa đụng phải Hứa Chi Hạ.

Đứa trẻ nghịch ngợm bị người lớn bắt được, đặt lên chiếu, đánh vào mông.

Nó nhảy chân lên, “Oa oa” kêu.

Hứa Chi Hạ đã nghe nói sân thượng rất náo nhiệt nhưng không ngờ lại ồn ào đến vậy.

Tiêu Dã tìm một chỗ không có trẻ con ầm ĩ đặt chiếu xuống.

Hai cái chiếu cách nhau khoảng mười phân.

Hứa Chi Hạ bỏ dép ra, đứng lên sắp xếp gối.

Tiêu Dã nằm ngửa xuống, tay phải chống sau đầu: “Cũng được, chỉ là hơi cứng.”

Hứa Chi Hạ nằm xuống theo, lưng hơi dịch về phía Tiêu Dã một chút.

Cô không dám dịch thêm nữa.

Hứa Chi Hạ: “Mẹ em nói, ngủ giường cứng tốt hơn.”

Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ, thấy cô không buồn bã thì mới rời mắt: “Cứng như vậy à?”

Hứa Chi Hạ cọ cọ lưng hai cái, ngượng ngùng cười: “Hình như cứng quá rồi.”

Hứa Chi Hạ tự quạt cho mình, dừng lại lại quạt cho Tiêu Dã.

Tiêu Dã: “Tôi không cần quạt.”

Hứa Chi Hạ thu lại.

Bầu trời đêm như nước, sâu thẳm và bao la.

Một bức tranh lớn như vậy, chỉ được điểm xuyết vài vì sao.

Hứa Chi Hạ không khỏi cảm thán: “Hồi nhỏ nhìn lên bầu trời đêm, có vô số vì sao dày đặc. Mặt trăng cũng rất sáng, không cần đèn đường cũng có thể chiếu sáng đường đi trong ruộng.”

Giọng Tiêu Dã vang lên không xa, không nhẹ không nặng: “Thời đó môi trường sinh thái tốt.”

Hứa Chi Hạ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, quay người: “Anh, hôm nay làm việc có mệt không?”

Tiêu Dã: “Không mệt.”

Hứa Chi Hạ: “Trưa anh ăn gì?”

Tiêu Dã: “Cơm.”

Hứa Chi Hạ: “Tối thì sao?”

Tiêu Dã: “Cơm.”

Hứa Chi Hạ: “Món gì?”

Hứa Chi Hạ nói toàn những câu vô nghĩa, khiến Tiêu Dã không biết nói gì, nhưng không ngờ lại va phải đôi mắt sáng ngời của cô.

Cô nằm nghiêng ôm quạt, tóc xõa trên gối, cứ như vậy nhìn anh.

Tiêu Dã ngẩn người hai giây, xoay người nằm lại, nhắm mắt: “Buồn ngủ quá.”

Hắn ngủ thiếp đi.

Gần như vậy.

Cô tận dụng cơ hội, không chút e dè mà ngắm nhìn anh.

Dù rằng dùng quạt che nửa dưới khuôn mặt đang ngượng ngùng nhưng đôi mắt vẫn sáng trưng.

Mái tóc ngắn gọn, xương trán, xương lông mày, sống mũi liên kết lại, giống như một nghệ sĩ khắc họa cẩn thận.

Xương quai hàm cương nghị, đường cong cổ mượt mà, nổi lên cái yết hầu như ngọn đồi nhỏ.

Hứa Chi Hạ dù có yêu thương người trước mắt đến mức nào đi chăng nữa, nhưng sau một ngày dài trong trạng thái mệt mỏi, mí mắt khép hờ sau vài lần chớp, cuối cùng không còn cử động nữa.

Tiêu Dã giả bộ ngủ, đột nhiên, cảm giác mềm mại ấm áp chạm vào xương ống chân của anh.

Anh chống tay lên chiếu, ngồi dậy một chút.

Bàn chân của cô vượt giới hạn, đặt sang bên anh, làn da trắng muốt, không thấy gân, ngón chân nhỏ nhắn tròn trịa co lại, vô tình ma sát hai cái.

Mất vài giây, Tiêu Dã mới lý trí dời chân mình đi.

Anh lại nằm xuống, xoay người.

Cô ngủ trông rất ngoan.

Thực ra, lúc cô tỉnh cũng rất ngoan.

Ngoan đến mức Tiêu Dã không nỡ buông tay.

Ngoan đến mức Tiêu Dã không nỡ không buông tay.

Nếu buông tay là điều tất yếu, ít nhất, anh vẫn có thể ở bên cô thêm vài năm nữa.

Cho đến khi, cô muốn bay đi…

Trên sân thượng có muỗi, vo ve bên tai.

Tiêu Dã ngồi dậy, từ từ lấy chiếc quạt trong lòng Hứa Chi Hạ, quạt muỗi đi.

Anh cứ ngồi đó, nhìn cô, chiếc quạt phẩy phẩy không đầu không cuối.

Nửa đêm, Tiêu Dã dùng quạt vỗ vào cánh tay Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ mở mắt ra, đầy bối rối, giọng điệu trách móc: “Anh.”

Cô như đang làm nũng, sao lại quấy rầy giấc mơ đẹp của cô chứ?

Tiêu Dã bị vẻ đáng yêu của cô làm cho mềm lòng, khẽ ho một tiếng, lấy lại vẻ mặt: “Về nhà ngủ thôi!”

Hứa Chi Hạ quét mắt nhìn xung quanh, sân thượng giờ đã vắng người, cô bò dậy, xỏ dép vào.

Tiêu Dã thu dọn hai tấm chiếu, ôm trong khuỷu tay phải, tay trái ôm hai chiếc gối, tay cầm chiếc quạt: “Đi thôi.”

Hứa Chi Hạ theo sau.

Tiêu Dã quay nửa đầu: “Nhìn đường đi.”

Hứa Chi Hạ buồn ngủ lắm: “Dạ.”

Ngày cuối cùng của tháng Tám, Tiêu Dã đưa Hứa Chi Hạ tới sân bay.

Anh nói: “Chăm sóc bản thân cho tốt, không cần tôi phải nói thêm gì nữa chứ?”

Hứa Chi Hạ ngẩng đầu, gật đầu ngoan ngoãn: “Dạ.”

Tiêu Dã theo thói quen giơ tay lên, định xoa đầu Hứa Chi Hạ nhưng lại dừng lại một chút giữa không trung, cuối cùng đặt tay lên vai cô.

Tiêu Dã: “Đến Bắc Đô thì gọi cho tôi.”

Hứa Chi Hạ gật đầu.

Giữa tháng Chín, Hứa Chi Hạ vừa trở về ký túc xá thì bị Bạch Hân kéo tay: “Chi Hạ, Quốc khánh này có muốn cùng chúng mình đi cắm trại ở núi Dê không?”

Bạch Hân và Phan Chính Dương dự định thuê xe đi cắm trại ở núi Dê trong hai ngày một đêm vào dịp Quốc khánh.

Nhưng hai người không đủ, họ muốn tìm thêm hai người nữa để chia sẻ chi phí.

Hứa Chi Hạ: “Xin lỗi, chắc là tớ sẽ về nhà vào dịp Quốc khánh.”

“Á?” Bạch Hân rất tiếc, “Chắc chắn sẽ về sao?”

Hứa Chi Hạ tự tin gật đầu.

Bạch Hân khuyên: “Bất cứ lúc nào cũng có thể về nhà, không bằng đi cắm trại ở núi Dê vui hơn! Hơn nữa, tiền vé máy bay đi về nhà cũng đủ để đi cắm trại ở núi Dê vài lần rồi.”

Hứa Chi Hạ cũng thấy tiếc tiền vé máy bay.

Nhưng Tiêu Dã đã bảo cô về, cô chắc chắn sẽ về.

Hứa Chi Hạ: “Hân Hân, cậu hãy tìm người khác đi, tớ thật sự phải về nhà.”

Tối hôm đó, Hứa Chi Hạ mang dép đi xuống dưới lầu với điện thoại trong tay.

Trên bãi cỏ bên cạnh tòa chung cư, có nhiều bạn cùng gọi điện cho bạn trai.

Hứa Chi Hạ gọi điện cho Tiêu Dã.

Điện thoại được kết nối.

Tiêu Dã vẫn đang ở tiệm sửa ô tô.

Bởi vì Hứa Chi Hạ nghe thấy giọng nói cao vút của Lý Chí Minh, Lưu Thành Khâm, và Cương Tử…

Không biết họ đang nói gì mà lại phấn khởi đến vậy.

Tiêu Dã che loa điện thoại lại: “Chờ một chút, ở đây quá ồn.”

Mười mấy giây sau, bên đó yên tĩnh lại.

Tiêu Dã: “Nói đi.”

Hứa Chi Hạ tự nhiên mở đầu: “Anh đang tăng ca à?”

Tiêu Dã: “Không. Họp!”

Họp?

Thật là một từ mới mẻ.

Hứa Chi Hạ không hỏi thêm, không biết sao lại trôi dạt tới chủ đề Quốc khánh.

Vì vậy, cô im lặng trong vài giây.

Tiêu Dã hỏi thẳng: “Sao vậy?”

Hứa Chi Hạ cọ chân vào dép: “Cũng không có gì, chỉ là Quốc khánh…”

Cô cắn môi, ngượng ngùng không nói gì nữa.

Tiêu Dã cười một tiếng, sạch sẽ và dứt khoát: “Em không cần về!”

Hứa Chi Hạ mở to mắt, ngạc nhiên và thất vọng, một lúc không nói gì.

Tiêu Dã lại cười: “Tôi sẽ đến tìm em.”

Hứa Chi Hạ lại mở to mắt.

Tiêu Dã không nghe thấy âm thanh hồi lâu: “Chi Hạ?”

Hứa Chi Hạ ngẩn ngơ vài giây, lòng đầy chua xót: “Sao anh lại như vậy?”

Tiêu Dã ‘hừ’ một tiếng, đổi tai nghe: “Chẳng lẽ bây giờ em định khóc với tôi à?”

Hứa Chi Hạ phủ nhận: “Không có.”

Cô chyển chủ đề: “Quốc khánh anh không làm việc sao?”

Tiêu Dã: “Không làm.”

Tiêu Dã nói, xưởng sửa ô tô mới mua vài thiết bị lớn, nhân dịp này, họ đang sửa sang lại cửa tiệm.

Hiện tại, họ đang thảo luận có nên chia ra một phòng tắm nữa và làm một phòng nghỉ hay không.

Thì ra là vậy.

Không trách sao lại ồn ào như vậy.

Sau khi nỗi chua xót trong lòng Hứa Chi Hạ lắng xuống, chỉ còn lại ngọt ngào: “Vậy anh đã mua vé máy bay chưa?”

Tiêu Dã: “Ừ.”

Hứa Chi Hạ ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, giọng vô tình mềm mại: “Ngày mấy vậy?”

Tiêu Dã: “Ngày 30.”

Tiêu Dã dừng lại một chút: “Em không cần đến đón tôi đâu, đến trường của em chắc chắn trời đã tối.”

Hứa Chi Hạ: “Vậy thì em đợi anh ăn tối.”

Tiêu Dã: “Nếu máy bay bị hoãn thì sao?”

Hứa Chi Hạ: “Chuyện đó để nói sau nhé”.

Tiêu Dã không nhịn được, cười: “Ừ.”

Tiêu Dã cảm giác như đang nói chuyện điện thoại với một đứa trẻ.

Anh không thích trẻ con.

Hứa Chi Hạ là đứa trẻ duy nhất mà anh thích.

Hứa Chi Hạ: “Vậy em đợi anh.”

Tiêu Dã: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc