MÙA HÈ HOANG DÃ - TOÀN NHỊ

Hôm qua gặp lại Tiêu Dã ở quán bar, Hứa Chi Hạ cả đêm không ngủ được.

Sáng nay ở đồn cảnh sát, cô lại mệt mỏi rã rời.

Cơn đau bụng kinh nhờ tác dụng của thuốc đã thuyên giảm, Hứa Chi Hạ chỉ khép mắt một chút là ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ kéo dài đến tận chiều tối.

Hứa Chi Hạ mở mắt, mí mắt nặng trĩu, không quen với ánh sáng nên khẽ nheo lại.

Ngoài ban công, bầu trời rực rỡ với những gam màu dịu dàng đậm nhạt đan xen, tầng tầng lớp lớp hòa quyện mà vẫn riêng biệt, tựa như một bức tranh sơn dầu lộng lẫy.

Hứa Chi Hạ cụp mắt xuống, vô thức hồi tưởng lại những lời của Tiêu Dã.

Khi tia sáng vàng cuối cùng biến mất ngoài ban công, Hứa Chi Hạ đứng dậy, mở cửa phòng bước ra ngoài.

Phòng khách trống không, chỉ có tiếng máy hút mùi từ hướng nhà bếp.

Hứa Chi Hạ nhìn qua.

Tiêu Dã đang đeo tạp dề, bận rộn trước bếp.

Hình ảnh trước mắt trùng khớp với những ký ức trong quá khứ, Hứa Chi Hạ dời ánh mắt, đi vào phòng vệ sinh.

Cô đứng trước gương chỉnh lại tóc, tiến gần hơn, làm ướt khăn giấy, lau đôi mắt vẫn còn hơi sưng đỏ của mình.

Khi Hứa Chi Hạ bước ra, tiếng máy hút mùi đã tắt.

Tiêu Dã nghe tiếng bước chân, quay đầu lại: “Dậy rồi à?”

Hứa Chi Hạ không trả lời.

Tiêu Dã định dùng tay không mở nắp nồi đất nhưng bị nóng, phải rụt tay lại: “Điện thoại của em đang sạc trên tủ đầu giường.”

Anh quay người lại, cầm khăn mở nắp nồi, cho gia vị vào: “Sắp ăn cơm rồi.”

Hứa Chi Hạ trấn tĩnh lại, quay về phòng lấy điện thoại, lần lượt trả lời tin nhắn.

Khi bước ra lần nữa, bàn ăn đã bày sẵn hai món mặn, một món canh và hai bát cơm.

Tiêu Dã đã cởi tạp dề: “Lại đây ăn cơm đi.”

Hứa Chi Hạ bước tới, ngồi xuống.

Tiêu Dã ninh canh gà, múc một bát để nguội cho Hứa Chi Hạ.

Anh nhìn cô.

Cô thử một chút trước, sau đó mới tự nhiên ăn cơm.

Thấy vậy, Tiêu Dã mới cầm đũa.

Anh gắp đồ ăn cho Hứa Chi Hạ, hỏi: “Bây giờ em đang ở nhà à?”

Cả hai đều ngầm hiểu rằng “nhà” ở đây là căn nhà do Hứa Chính Khanh mua.

Hứa Chi Hạ khẽ lắc đầu.

Tiêu Dã lại hỏi: “Thế em ở đâu?”

Hứa Chi Hạ chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, không có ý định trả lời.

Tiêu Dã: “Đồ câm nhỏ.”

Tiêu Dã biết Hứa Chi Hạ sẽ không ở lại: “Lát nữa ăn xong, anh đưa em về.”

Hứa Chi Hạ nuốt miếng thức ăn: “Không cần.”

Tiêu Dã thở dài: “Đồ câm nhỏ đáng yêu hơn”.

Anh đẩy bát canh: “Ăn canh trước đi, lát nữa nguội.”

Hứa Chi Hạ đặt đũa xuống, dùng ngón tay vén tóc ra sau tai, cầm thìa lên, từng ngụm nhỏ đưa vào miệng.

Hàng mi cong khẽ rung động thỉnh thoảng.

Tiêu Dã nhìn: “Ngoan lắm.”

Anh thất thần một lát, chợt bừng tỉnh, khẽ ho một tiếng: “Hạ Hạ?”

Hứa Chi Hạ không đáp.

Tiêu Dã: “Chứng minh thư của em rơi rồi.”

Hứa Chi Hạ cầm thìa chợt dừng lại, ngước mắt lên.

Tiêu Dã lại ho nhẹ, không biết xấu hổ: “Ừm, anh nhặt được.”

Hứa Chi Hạ đặt thìa xuống, xòe tay ra: “Đưa tôi.”

Tiêu Dã nhìn khuôn mặt của cô rồi lại nhìn bàn tay đang mở ra, bàn tay thô ráp của anh khẽ chạm vào lòng bàn tay mềm mại: “Ở quán bar ‘Mua Say’.”

Hứa Chi Hạ khựng lại.

Cái trò mặt dày này của anh thật sự đạt tới mức thượng thừa.

Hứa Chi Hạ dời ánh mắt, rút tay về.

Tiêu Dã tay trống không, khẽ nắm lại, vẫn không biết xấu hổ mà tiếp tục hỏi: “Em ở đâu? Anh mang tới cho em?”

Hứa Chi Hạ cầm thìa uống tiếp canh: “Tôi tự đi lấy.”

Tiêu Dã: “… Khi nào em đến lấy?”

Hứa Chi Hạ: “Không liên quan đến anh.”

Tiêu Dã: “…”

Hứa Chi Hạ: “Anh đưa cho quản lý quán bar, tôi qua lấy trực tiếp.”

Tiêu Dã: “…”

Hứa Chi Hạ không nghe thấy anh trả lời, ngước mắt nhìn Tiêu Dã, gương mặt nhỏ nhắn non nớt sạch sẽ không hề có chút uy nghiêm nào.

Tiêu Dã nhắm mắt, gật đầu, kéo dài giọng: “Được, tuân lệnh.”

Hứa Chi Hạ lờ anh đi.

Tiêu Dã vươn tay, lấy chén canh của cô, niềm nở: “Để anh hâm nóng lại.”

Ăn xong, Hứa Chi Hạ chuẩn bị rời đi.

Quần áo của cô đã được Tiêu Dã giặt sạch, sấy khô và gấp gọn trong túi.

Hứa Chi Hạ tai hơi nóng lên.

Dù sao trước đây, Tiêu Dã cũng chưa từng giúp cô giặt những thứ dính bẩn như vậy.

Tiêu Dã tiễn Hứa Chi Hạ xuống tầng.

Trong thang máy không có ai.

Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ, bất ngờ lên tiếng: “Em có muốn xem vết thương của anh không?”

Hứa Chi Hạ nhất thời không hiểu, vết thương gì?

Tiêu Dã vén áo lên, lộ ra phần eo săn chắc: “Thật sự bị thương.”

Một cơ bụng săn chắc lộ rõ.

Quá bất ngờ.

Hứa Chi Hạ vội quay mặt đi nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt lại lén liếc về.

Vết sẹo ở phía trên đường nhân ngư, kéo dài xuống dưới thắt lưng, không rõ dài bao nhiêu, phần lộ ra không có dấu vết khâu, mép sẹo gồ ghề nhìn khá đáng sợ.

Cửa thang máy bất ngờ mở ra.

Hứa Chi Hạ khẽ hít một hơi, bước ra, Tiêu Dã theo sau.

Xe Hứa Chi Hạ gọi đã đậu sẵn trước cổng khu dân cư.

Hứa Chi Hạ bước tới, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh bị thương thế nào?”

Tiêu Dã nghe không rõ, hơi nghiêng vai, áp tai xuống gần: “Hả?”

Hứa Chi Hạ cắn môi, không biết có phải hối hận hay không, không lặp lại câu hỏi nữa.

Tiêu Dã mơ hồ đoán được ý cô, tự nhận mình gây họa, tạm thời không thể giải thích rõ đầu đuôi.

Nhưng anh lại vui vì cô vẫn quan tâm đến anh.

Tiêu Dã lấp lửng: “Ừm… đánh nhau.”

Hứa Chi Hạ liếc Tiêu Dã một cái, bước nhanh hơn.

Chậc!

Lại không vui rồi.

Tiêu Dã bước theo, hứa hẹn: “Sau này anh sẽ không đánh nhau nữa.”

Hứa Chi Hạ mở cửa xe, ngồi vào: “Không liên quan đến tôi!”

Cửa xe vừa khép lại, Tiêu Dã đã giữ lấy khung cửa.

Hứa Chi Hạ ngẩng lên nhìn.

“Bảo bối.” Tiêu Dã liếc tài xế, hơi nghiêng người, giọng nhỏ nhẹ: “Thêm anh vào WeChat nhé, được không?”

Hứa Chi Hạ khẽ lắc cửa xe, Tiêu Dã buông tay, ‘Rầm’ một tiếng, cửa xe đóng lại.

Tiêu Dã nhìn chiếc xe dần dần rời đi, hai tay chống hông, thở dài thật mạnh.

Chậm rãi, anh nở một nụ cười.

Mỗi ngày, Tiêu Dã đều ngồi ở chiếc bàn khuất nhất trong quán bar từ lúc mở cửa đến lúc đóng cửa.

Nửa tháng trôi qua.

Tiêu Dã càng ngày càng trông có vẻ u ám, không khí xung quanh anh như trở nên lạnh lẽo hơn vài độ.

Ngoài Lý Chí Minh ra, không ai dám tự chuốc lấy phiền phức mà đến gần anh.

Hôm đó, Tiêu Dã vẫn ngồi ở chiếc bàn góc khuất nhất trong đại sảnh.

Anh gác hai chân lên bàn, tay cầm điện thoại nhắn tin: “Bảo bối, hôm nay em có qua không?”

Anh gửi thông điệp qua xác nhận bạn bè.

Đột nhiên, Tiêu Dã cảm thấy có một cái vỗ mạnh trên vai.

Anh ngay lập tức trượt điện thoại vào lòng bàn tay, hơi nghiêng đầu, nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lý Chí Minh.

Không bất ngờ, lại là Lý Chí Minh đến để chọc tức anh.

Lý Chí Minh không biết từ đâu kiếm được một cái ghế, ngồi xuống một cách thoải mái: “Hai người đã làm lành chưa?”

Suốt nửa tháng qua, ngoại trừ hai lần Tiêu Dã gặp Hứa Chi Hạ ở đồn cảnh sát thông qua “thông tin tình báo” của Ngô Thanh Nhã thì không có bất kỳ tiến triển nào khác, thậm chí tài khoản Wechat cũng chưa được thêm vào.

Nghĩ đến đây, Tiêu Dã khoanh tay dựa lên lưng ghế sofa, ngửa đầu nhắm mắt.

Ánh đèn màu lấp lánh thay đổi sáng tối trên gương mặt đầy đường nét của anh.

Lý Chí Minh đá vào ống quần của Tiêu Dã: “Đừng giả bộ nữa, nói đi!”

Tiêu Dã nuốt khan: “Hết cách rồi.”

Lý Chí Minh vừa ăn hạt dưa vừa hỏi: “Vậy rốt cuộc năm xưa cậu chia tay với Hứa Chi Hạ vì chuyện gì? Biến mất bốn năm làm gì? Nói tôi nghe, tôi giúp cậu nghĩ cách bảo đảm cô ấy sẽ quay lại.”

Tiêu Dã hơi hé mắt nhìn sang, ánh mắt vô ngôn nhưng đầy ý tứ: Cậu mà giúp được gì?

Anh đứng dậy, đi về phía quầy bar.

Vừa đi được hai bước lại quay lại, một tay đặt hờ lên quầy bar, lạnh mặt hỏi: “Sao còn ở đây làm gì?”

Tiểu Đinh cười ngượng: “Đi ngay! Đi ngay mà!”

Tiêu Dã không muốn nói nhiều, vòng qua quầy, ném ba lô của Tiểu Đinh vào người cô: “Đi!”

Tiểu Đinh vùng vẫy: “Mai em không có tiết! Em muốn ngủ lại quán!”

Tiêu Dã trực tiếp “ném” Tiểu Đinh ra khỏi quán Mua Say.

Khi Hứa Chi Hạ đi vào con hẻm của quán bar, cô nhìn thấy cảnh tượng này.

Một cô gái trẻ buộc tóc hai bên, mặc đồng phục JK bị Tiêu Dã xách ba lô đẩy ra khỏi quán.

Hứa Chi Hạ nhớ ra cô gái đó là nhân viên pha chế trong quán, rất nổi tiếng.

Cô gái quay lại, chắp tay như đang làm nũng với Tiêu Dã.

Tiêu Dã giơ ngón trỏ lên cảnh cáo.

Hứa Chi Hạ khựng lại, hít sâu một hơi, làm như không thấy gì và bước vào quán.

Ánh mắt Tiêu Dã dán chặt vào Hứa Chi Hạ, anh theo cô vào bên trong, không quên quay lại hét với Tiểu Đinh: “Về nhà ngay!”

Tiêu Dã theo sát Hứa Chi Hạ, mặt tươi cười: “Em đến rồi à?”

Hứa Chi Hạ giả vờ không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, kéo một nhân viên phục vụ lại, ngoan ngoãn hỏi: “Xin chào, cho hỏi quản lý ở đâu? Tôi hình như để quên chứng minh thư ở đây.”

Nhân viên phục vụ nhận ra Hứa Chi Hạ.

Đây chẳng phải “bà chủ trong truyền thuyết” sao?

Người từng tát ông chủ lớn một cái trời giáng!

Nhân viên phục vụ liếc qua lại giữa Hứa Chi Hạ và Tiêu Dã, không rõ tình hình: “À… để tôi gọi! Cô đợi chút nhé!”

Anh ta vội vã chạy đi gọi quản lý.

Hứa Chi Hạ không ngồi, đứng chờ ở quầy bar.

Tiêu Dã liếm môi, kéo một chiếc ghế cao lại, tay đỡ cánh tay phải của Hứa Chi Hạ: “Ngồi chờ đi.”

Hứa Chi Hạ hất tay anh ra: “Đừng chạm vào tôi.”

Tiêu Dã hơi sững lại.

Dù trước đây Hứa Chi Hạ cũng lạnh nhạt, nhưng không giống như hôm nay.

Tiêu Dã không hiểu tại sao, nhẹ giọng lại gần: “Bảo bối, sao thế?”

Hứa Chi Hạ nuốt khan, quay người đi.

Ngay giây sau, cô bị kéo mạnh vào một vòng tay nóng bỏng, rộng lớn.

Hứa Chi Hạ co người lại, hai tay đẩy ra, lông mi run rẩy.

Tiêu Dã ghé sát, giọng quan tâm giữa tiếng nhạc: “Không vui à? Hay em thấy khó chịu chỗ nào?”

Hứa Chi Hạ hít thở sâu, cố gắng đẩy ngực anh ra.

Không lay chuyển được.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng Tiêu Dã: “Buông tôi ra.”

Tiêu Dã khẽ nhếch môi, cười vô lại: “Sao thế?”

Hứa Chi Hạ lạnh lùng nói: “Tiêu Dã, đừng nghĩ rằng biết tôi vẫn thích anh thì muốn làm gì cũng được!”

Tiêu Dã ngạc nhiên: “Anh làm gì mà gọi là muốn làm gì cũng được?”

Hứa Chi Hạ liếc xuống tay anh đang đặt trên eo cô: “Buông ra.”

Tiêu Dã bĩu môi, không cam tâm nhưng vẫn thả tay.

Hứa Chi Hạ lùi một bước: “Tôi vẫn còn thích thì đã sao? Chỉ chứng minh tôi chưa gặp được người khác khiến tôi thích hơn thôi”

Sắc mặt Tiêu Dã thay đổi ngay, mắt híp lại, nguy hiểm: “Em còn muốn gặp ai?”

Hứa Chi Hạ mím môi: “Không liên quan đến anh!”

Nói xong, cô quay người đi.

Lúc này quản lý quán bar bước đến, nhìn thấy ông chủ mặt đen sì đang nhìn chằm chằm vào “bà chủ”.

Quản lý đưa chứng minh thư cho Hứa Chi Hạ: “Bà chủ, chứng minh thư của cô đây.”

Danh xưng này làm Hứa Chi Hạ ngẩn ra hai giây.

Cô quay đầu nhìn Tiêu Dã.

Tiêu Dã vẫn giữ vẻ mặt cứng ngắc, hàm siết chặt.

Hứa Chi Hạ mỉm cười lịch sự, nói cảm ơn: “Cảm ơn.”

Cô nhận chứng minh thư: “Tôi không phải bà chủ, đừng gọi vậy nữa, cảm ơn.”

Nói xong, cô xoay người rời đi không chút do dự.

Tiêu Dã nghiến răng, nhanh chóng đuổi theo: “Hạ Hạ!”

Hứa Chi Hạ đi nhanh ra khỏi hẻm, lấy điện thoại gọi xe.

Tiêu Dã đưa tay định giữ lại nhưng khựng lại giữa không trung, rồi nắm chặt thành nắm đấm.

Anh bước nhanh đến, đi lùi trước mặt cô: “Tiểu tổ tông, em lại sao nữa?”

Hứa Chi Hạ không nhìn anh, cũng không trả lời.

Xe đến, cô lập tức lên xe.

Khi định đóng cửa, Tiêu Dã giữ lại khung cửa.

Hứa Chi Hạ lắc cửa, Tiêu Dã siết chặt tay, các đường gân nổi lên rõ ràng, không chịu buông.

Cả hai đối mắt trong vài giây.

Tiêu Dã thở dài, cuối cùng nhượng bộ: “Thêm WeChat trước được không——”

“Rầm.” Cửa xe đóng lại.

Xe lăn bánh đi xa.

Hứa Chi Hạ cúi đầu gõ tay, khóe mắt ửng đỏ.

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Hứa Chi Hạ hít mũi, lấy điện thoại ra.

Một tin nhắn xác nhận bạn bè từ “Soái nhất vũ trụ”.

“Soái nhất vũ trụ” viết: [Anh là Lý Chí Minh.]

Hứa Chi Hạ im lặng một lúc, rồi nhấn chấp nhận và chỉnh sửa ghi chú.

“Anh Chí Minh” gửi tin nhắn: [Hạ Hạ, lúc nào rảnh, anh Chí Minh mời em ăn cơm.]

Hứa Chi Hạ định từ chối, điện thoại lại rung.

Anh Chí Minh: [Chỉ hai chúng ta, không mang cái tên khốn kia!]

Lại rung lần nữa.

Anh Chí Minh: [Tán gẫu chút chuyện mà em chưa biết?]

Bình luận

Truyện đang đọc