MÙA HÈ HOANG DÃ - TOÀN NHỊ

Hứa Chi Hạ chạm vào Tiêu Dã, thấy anh mở mắt thì rụt tay lại:

“Anh, anh ra mồ hôi rồi, để em đi lấy nước lau cho anh.”

Tiêu Dã từ chối:

“Không cần.”

Hứa Chi Hạ:

“Lau sẽ dễ chịu hơn mà.”

Nói xong cô cầm chậu đi lấy nước.

Chẳng mấy chốc Hứa Chi Hạ quay lại với một chậu nước. Cô vắt khăn, vắt khô rồi chống tay lên giường, nghiêng người lại gần.

Trên người cô thoang thoảng mùi sữa tắm hương chanh.

Tiêu Dã nắm lấy tay cô: “Để anh tự làm.”

Hứa Chi Hạ kiên quyết: “Anh đang truyền dịch, cứ nằm yên để em lau cho.”

Tiêu Dã: “Hứa Chi Hạ, em không thấy ngại à?”

Hứa Chi Hạ vốn không thấy ngại, nhưng bị nhìn chằm chằm thế này, còn bị hỏi sát mặt, bất giác má cô đỏ bừng.

Cô khựng lại chưa đến nửa giây, ánh mắt lảng tránh: “Em không ngại.”

Tiêu Dã vạch trần: “Không ngại sao mặt đỏ?”

Hứa Chi Hạ nghẹn lời: “Em…”

Tiêu Dã: “Đưa đây, để anh tự làm.”

Hứa Chi Hạ vội giữ chặt chiếc khăn, lớn tiếng: “Em không ngại mà!”

Cô giữ tay anh lại, nghiêng người tới, dùng khăn lau trán anh.

Sau đó là lau má và cổ.

Rửa sạch khăn xong, cô cởi cúc áo Tiêu Dã, lau người anh.

Từ lúc không giành được khăn, Tiêu Dã nhắm mắt lại, không nói gì.

Hứa Chi Hạ lau xong thì cài lại cúc áo cho anh.

Cô liếc anh một cái.

Lại liếc thêm một cái.

Trong lòng cô nảy ra một ý nghĩ, không tin nổi, liền hỏi: “Anh, anh ngại đấy à?”

Tiêu Dã không đáp.

Hứa Chi Hạ cảm thấy mình đoán đúng.

Cô nhẹ giọng an ủi anh: “Anh không cần ngại đâu, anh là bệnh nhân, anh là anh trai của em, anh…”

Tiêu Dã mở mắt, bất lực: “Anh hôi lắm.”

Nói xong, anh lại nhắm mắt.

Quả nhiên.

Một người đàn ông như anh còn dám cởi trần trước mặt cô, sao lại ngại khi cô lau người?

Có phải cởi quần anh đâu!

Chẳng qua là anh sĩ diện!

Cảm thấy mình bẩn chứ gì!

Hứa Chi Hạ bất giác bật cười.

Tiêu Dã nghe tiếng cười, hờ hững mở mắt, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Hứa Chi Hạ lập tức nín cười.

Đã một ngày một đêm rồi.

Giây phút này mới thực sự thả lỏng được một chút.

Hứa Chi Hạ cảm thấy như vậy.

Thật ra, Tiêu Dã cũng thế.

Dường như, cơn đau không còn quá dữ dội.

Hứa Chi Hạ vắt khăn thêm một lần nữa, lau bàn tay Tiêu Dã.

Cái tay đang truyền dịch ấy, cô cẩn thận nâng lên, giữ gìn, lau rất tỉ mỉ.

Tiêu Dã chưa từng được đối xử trân trọng như vậy, nhất thời ngẩn người.

Cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra. Bác sĩ và y tá bước vào.

Bác sĩ kiểm tra chân Tiêu Dã, hỏi anh cảm thấy thế nào rồi thử gập chân anh lại.

Tiêu Dã không sợ đau, để bác sĩ làm gì thì làm, từ đầu đến cuối chỉ hơi nhíu mày.

Ngược lại là Hứa Chi Hạ.

Cô nắm chặt khăn, đứng phía sau, nghiêng đầu quan sát, ngũ quan nhăn nhó lại như thể cô mới là người bị đau.

Bác sĩ kiểm tra xong nói với y tá:

“Có thể tháo ống thông tiểu cho cậu ấy rồi.”

Tiêu Dã lập tức mở to mắt:

“Đợi đã!”

Anh hỏi:

“Có y tá nam không?”

Bác sĩ hỏi lại:

“Sao thế?”

Tiêu Dã:

“Không tiện lắm.”

Bác sĩ liếc Hứa Chi Hạ:

“Không phải người nhà đang ở đây sao?”

Hứa Chi Hạ gật đầu.

Bác sĩ ân cần nói với Hứa Chi Hạ:

“Nếu cô không đỡ được, y tá có thể giúp.”

Hứa Chi Hạ gật đầu:

“Cảm ơn.”

Tiêu Dã nhắm mắt lại, thương lượng:

“Bác sĩ, hay để mai đi, sáng mai bạn tôi tới.”

Bác sĩ mất kiên nhẫn:

“Này! Đàn ông lớn thế này mà còn e ngại gì? Người ta là con gái mà còn không ngại!”

Nói rồi, quay sang Hứa Chi Hạ:

“Cô làm được không?”

Hứa Chi Hạ nắm chặt khăn, ánh mắt quả quyết như tuyên thệ:

“Được ạ!”

Tiêu Dã lườm cô:

“Em làm được cái quái gì chứ!”

Bác sĩ nhắc:

“Ống thông tiểu để lâu sẽ khó chịu lắm đấy!”

Nghe vậy, Hứa Chi Hạ chẳng thèm quan tâm Tiêu Dã đồng ý hay không:

“Tháo đi, nghe tôi, tôi là người nhà!”

Tiêu Dã nằm trên giường như cá nằm trên thớt.

Y tá tháo ống thông tiểu cho Tiêu Dã.

Anh khó chịu đến mức gân cổ nổi lên, nhưng không kêu một tiếng.

Hứa Chi Hạ hoảng hốt, cúi người hỏi:

“Anh, anh sao rồi?”

Tiêu Dã nuốt nước bọt, khó khăn nói:

“Đỡ tôi… vào nhà vệ sinh.”

Y tá ở lại giúp, dù sao Tiêu Dã cũng to con mà Hứa Chi Hạ lại nhỏ nhắn thế kia.

Xe lăn được đẩy đến cạnh giường, Tiêu Dã vịn tay đứng lên.

“Á!” Cảm giác như muốn nổ tung khiến anh không nhịn được mà hét lên.

Anh cắn chặt răng, cố nhịn đến mức cơ thể run lên.

Hứa Chi Hạ lo lắng đến sắp phát khóc.

Xe lăn được đẩy tới cửa nhà vệ sinh.

Chỉ một chốc lát, trên trán Tiêu Dã đã rịn mồ hôi từng giọt to như hạt đậu.

Hứa Chi Hạ lo lắng hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”

Y tá với kinh nghiệm phong phú trả lời: “Bình thường thôi, lát nữa nếu anh ấy không đi tiểu được, cô mở vòi nước cho chảy, tiếng nước sẽ giúp kích thích đấy.”

Một kiến thức hoàn toàn mới lạ…

Hứa Chi Hạ đỏ mặt, lông mi khẽ rung, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Vào nhà vệ sinh, y tá rời đi, còn nhắc nhở: “Từ từ thôi, không cần vội, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Bên cạnh bồn cầu có tay vịn.

Khi Hứa Chi Hạ đang giúp Tiêu Dã treo chai truyền dịch, anh đã không nhịn nổi nữa, tự mình vịn tay vào thanh vịn mà đứng dậy.

Hứa Chi Hạ vội vàng chạy tới đỡ.

Hai người đứng đối diện bồn cầu, có một khoảnh khắc im lặng.

Hứa Chi Hạ chớp chớp mắt, ánh mắt hạ xuống, bàn tay nhỏ run rẩy đưa ra.

Tiêu Dã quát: “Em dám thử xem!”

Bàn tay nhỏ của Hứa Chi Hạ khựng lại giữa không trung, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Tiêu Dã nhìn cô với vẻ tự vệ, cảnh giác.

Lần đầu tiên, cô thấy anh ra vẻ như vậy.

Rõ ràng, tai anh đã đỏ bừng.

Nhìn thế này, dường như anh thật sự ngại.

Nghĩ lại cũng phải, dù cô là em gái ruột của anh, chuyện này vẫn khiến người ta ngượng muốn chết.

Nhưng Hứa Chi Hạ vẫn kiên quyết: “Anh, để em giúp—”

Tiêu Dã không để cô nói hết, cắt ngang: “Ra ngoài!”

Hứa Chi Hạ: “Y tá bảo em phải ở lại—”

Tiêu Dã lại ngắt lời: “Ra ngoài!”

Hứa Chi Hạ khó xử: “Anh…”

Tiêu Dã nhắm mắt lại, nghiến răng nói từng chữ: “Em có muốn tôi nhịn đến chết không?”

Hứa Chi Hạ cứng đờ rút tay lại: “Thế… thế… thế em ra ngoài, có gì thì gọi em.”

Tiêu Dã, mày nhíu chặt, cố nén đau: “Ừ” thì Hứa Chi Hạ mới chịu đi ra.

Trước khi ra, cô nhớ lời y tá, mở vòi nước cho chảy.

Lần này, Tiêu Dã không chịu nổi nữa, run rẩy thốt lên một tiếng kêu đau đớn.

Không ngoa chút nào, cảm giác như muốn “thăng thiên” ngay tại chỗ.

Nếu không phải hiểu cô, anh thật sự nghi ngờ cô cố tình làm vậy.

Y tá rõ ràng bảo, nếu anh không đi tiểu được thì mới mở vòi nước nhưng bây giờ anh sắp “nổ tung” mất rồi!

Tiếng nước chảy át đi tiếng rên đau đớn của Tiêu Dã, Hứa Chi Hạ không nghe thấy.

Cô đóng cửa nhà vệ sinh, đứng ngoài lo lắng đợi khoảng một phút thì nghe Tiêu Dã gọi.

Cô đẩy cửa bước vào, Tiêu Dã đã ngồi trên xe lăn.

Không đúng.

Chính xác mà nói, anh nằm bệt ra xe lăn, vẻ mặt như người mất hồn.

Hứa Chi Hạ vội vã đóng vòi nước, đi tới, lắp bắp hỏi: “Anh… anh…”

Cô lúng túng chọn từ: “Xong rồi à?”

Tiêu Dã liếc mắt: “Em đang trả thù tôi, chắc chắn thế! Trả thù vì bình thường tôi mắng em!”

Hứa Chi Hạ: “…”

Tiêu Dã chỉ là kiệt sức, nhưng rõ ràng anh thoải mái hơn nhiều.

Hứa Chi Hạ không nói thêm gì, giơ tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán anh.

Cô đẩy anh ra ngoài, khó nhọc đỡ anh lên giường.

Trận này khiến Tiêu Dã ướt đẫm mồ hôi toàn thân.

Hứa Chi Hạ nói: “Để em đi lấy chậu nước khác, lau cho anh thêm lần nữa.”

Lúc sáng sớm, Tiêu Dã lại cảm thấy khó chịu.

Anh mở mắt, cử động ngón tay, nhận ra tay mình được bao bọc trong một sự ấm áp.

Anh nhìn qua, Hứa Chi Hạ gục bên cạnh giường, ngủ say như một đứa trẻ.

Khuôn mặt trắng trẻo, lông mi dài cong vút, vài sợi tóc mềm rơi xuống chạm vào sống mũi nhỏ xinh, khẽ động theo nhịp thở của cô.

Bàn tay cô, dịu dàng nắm lấy ngón trỏ và ngón giữa của anh. Tay cô nhỏ bé đến mức chỉ đủ nắm được hai ngón tay anh.

Nếu không phải quá khó chịu, anh thật sự không nỡ đánh thức cô.

Tiêu Dã gọi, giọng khẽ: “Tiểu Hạ?”

Lông mi Hứa Chi Hạ run lên, cô mở mắt, có chút mơ màng vừa tỉnh ngủ: “Hả?”

Tiêu Dã khẽ dùng ngón tay gạt tóc trên mặt cô: “Đỡ anh vào nhà vệ sinh.”

Hứa Chi Hạ đáp một tiếng, lần này mọi việc suôn sẻ hơn lần trước nhiều.

Trời hửng sáng, Hứa Chi Hạ ra ngoài tìm y tá, báo rằng dịch truyền của Tiêu Dã đã hết và có thể tháo kim.

Cô còn dặn: “Nhẹ tay một chút nhé.”

Y tá cười nói: “Cô quan tâm bạn trai mình thật đấy.”

Hứa Chi Hạ vội vàng giải thích: “Không phải đâu, anh ấy là anh trai tôi.”

Y tá bất ngờ:

“Hả? Xin lỗi nhé, nhìn không ra, vì hai người chẳng giống nhau chút nào.”

Hứa Chi Hạ chỉ ngượng ngùng cười nhẹ.

Nhớ đến việc hôm qua Tiêu Dã từ chối tháo ống thông tiểu, y tá bật cười:

“Thế anh ấy còn ngại gì nữa? Là người nhà với nhau mà!”

Hứa Chi Hạ gật đầu đồng tình.

Đúng vậy.

Gia đình chính là những người chứng kiến mọi khoảnh khắc lúng túng và xấu hổ nhất của nhau.

Và sau đó… càng thêm thân thiết.

Bình luận

Truyện đang đọc