MÙA HÈ HOANG DÃ - TOÀN NHỊ

Người đó ngã xuống đầu đập xuống đất, máu chảy ra lan rộng thấm vào nền xi măng.

Hứa Chi Hạ nhìn thấy màu máu, cả người bỗng choáng váng, chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Tiêu Dã bò đến, giật lấy nửa chai bia vỡ trong tay Hứa Chi Hạ rồi ném mạnh ra xa khiến nó vỡ nát hoàn toàn.

Anh ôm chặt cơ thể mềm nhũn của cô vào lòng.

Anh áp đầu cô vào ngực mình, che chắn:

“Đừng sợ.”

Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Gã đầu trọc và một người khác lập tức bỏ chạy.

Tiêu Dã quay đầu lại, thấy bà lão chủ quán đang co ro sau quầy đồ nướng run rẩy sợ hãi.

Có lẽ bà không nhìn thấy điều gì.

Người đàn ông bị ngã đột nhiên toàn thân co giật.

Tiêu Dã ôm chặt Hứa Chi Hạ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào hắn.

Chỉ vài giây sau, người đó ngừng động đậy.

Hoàn toàn bất động.

Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng gần.

Tiêu Dã gọi: “Hạ… Hạ Hạ.”

Anh dùng hai tay nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ của cô:

“Em không làm gì cả, người đó là do tôi đánh. Hiểu không?”

Hứa Chi Hạ lập tức hiểu ý Tiêu Dã, đôi mắt giật mạnh, lắc đầu nguầy nguậy.

Tiêu Dã nói: “Nghe lời.”

Cô càng lắc đầu mạnh hơn.

Giọng Tiêu Dã trầm xuống: “Hứa Chi Hạ!”

Anh siết chặt tay, làm cằm cô đau điếng.

Anh cúi xuống sát mặt cô, trán gần như chạm vào trán cô, nghiến răng nói: “Em có biết nơi đó là thế nào không? Một người như em mà vào đó thì không còn mảnh xương nào đâu!”

Hứa Chi Hạ vẫn lắc đầu, giọng run rẩy: “Không… là em đập mà…”

Tiêu Dã nuốt khan, thả lỏng lực tay: “Nghe tôi nói.”

Hứa Chi Hạ cắn môi thật chặt.

Tiêu Dã nhìn cô, ánh mắt lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt cô: “Tôi không giống em, tôi ở đâu cũng được. Hiểu không?”

Hứa Chi Hạ vừa định mở miệng.

Tiêu Dã đột ngột kéo cô vào lòng, giữ chặt cổ cô, khiến cô hơi ngửa đầu ra sau.

Anh ghé sát vào tai cô, giọng nói khẽ mà nóng bỏng: “Hạ Hạ, tôi nói em nghe một bí mật.”

Hứa Chi Hạ không biết anh định nói gì, chỉ nghe hơi thở gấp gáp của mình.

Tiêu Dã thở hắt ra, thì thầm: “Ngày đó, ba không đâm tôi, là tôi tự đâm chính mình.”

Hứa Chi Hạ sững lại.

Một bí mật đã chôn vùi từ lâu giờ được anh tiết lộ.

Điều này chứng tỏ anh đã quyết tâm.

Hứa Chi Hạ giãy giụa kích động: “Em không đồng ý!”

Tiêu Dã siết chặt tay, ghì cô xuống, giọng trầm thấp: “Tôi vốn dĩ đã rơi xuống bùn lầy rồi.”

Cô không thắng được anh, chỉ biết nắm chặt áo anh: “Đừng mà…”

Tiếng xe cảnh sát đỗ gần đó, những người cảnh sát nhanh chóng bước xuống xe.

Tiêu Dã nói: “Em không giống tôi, em còn tương lai.”

Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Không…”

Tiêu Dã nhìn cô: “Không phải em từng nói chúng ta là đồng đội chiến đấu trong cuộc đời này sao?”

Anh buông tay, nhìn sâu vào mắt cô: “Tôi không thích thua.”

Nước mắt Hứa Chi Hạ trào ra.

Tiêu Dã đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt, để lại một dấu vết trên gương mặt cô.

Anh nuốt khan: “Chỉ cần em bình an, nhà chúng ta và tôi, sẽ không thua.”

Anh buông cô ra, đứng dậy.

Mất đi điểm tựa, Hứa Chi Hạ khụy xuống, hai tay chống đất, nước mắt không ngừng rơi.

Cô nghẹn ngào, ngước lên muốn nhìn rõ anh, nhưng ánh mắt mờ nhòe: “Anh…”

Tiêu Dã dịu dàng nói:

“Ngoan, nghe lời tôi.”

Hứa Chi Hạ và bà lão được đưa về đồn cảnh sát.

Còn Tiêu Dã vì bị thương nên được đưa đến bệnh viện.

Bệnh viện lúc nửa đêm.

Một cảnh sát trẻ ngồi cạnh giường bệnh của Tiêu Dã, gãi đầu gãi tai:

“Tiêu Dã, cậu hợp tác chút được không?”

Tiêu Dã giữ vẻ mặt bình thản:

“Cái gì cần nói tôi đã nói rồi.”

Cảnh sát ở khu vực này đều biết Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ. Vì vụ án của Phương Thanh, hai người thường xuyên đến đồn.

Họ đều là những đứa trẻ bất hạnh.

Viên cảnh sát trẻ cố gắng thuyết phục:

“Cậu không hợp tác, chúng tôi không thể giúp cậu được!”

Tiêu Dã không lên tiếng.

Cửa phòng bệnh mở ra, cảnh sát Hoàng bước vào.

Viên cảnh sát trẻ đứng lên, lắc đầu bất lực:

“Cậu ta không hợp tác.”

Cảnh sát Hoàng ra hiệu cho viên cảnh sát trẻ ngồi xuống.

Ông đứng ở cuối giường bệnh:

“Tiêu Dã, chuyện này có thể liên quan đến hình sự, không cần tôi phải nhắc nhở đúng không?”

Tiêu Dã vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh:

“Tôi đã nói rồi, tên đầu trọc đó ức hiếp Hứa Chi Hạ. Tôi xông lên đá hắn một cái, hắn vớ lấy chai bia đập vỡ rồi lao vào tôi, thế là đánh nhau.”

Anh dựa lưng vào giường:

“Có ba người bọn chúng, tôi bị ép phải ra tay. Lúc đó tôi đâu còn nhớ mình đánh thế nào, đánh vào đâu hay đánh bao nhiêu lần?”

Ánh mắt anh rời đi:

“Cuối cùng tôi cầm chai bia đập vào đầu hắn, rồi hắn ngã xuống. Sau đó các anh tới.”

Cảnh sát Hoàng ẩn ý hỏi:

“Cậu có biết tôi vừa từ đâu tới không?”

Tiêu Dã nhếch môi cười:

“Nhà tôi chứ gì? Đêm hôm còn làm phiền anh. Chuyện của người kia, tôi nhận.”

Cảnh sát Hoàng nói:

“Đúng là tôi vừa từ nhà cậu ra, nhưng trước đó tôi đã gặp Hứa Chi Hạ rồi mới tới đây.”

Tiêu Dã ngừng cười trong chốc lát, nháy mắt, lại làm như không có gì:

“Cô ấy nói gì?”

Cảnh sát Hoàng thở dài, không trả lời thẳng:

“Tiêu Dã, cậu phải nói thật, chúng tôi mới giúp được Hứa Chi Hạ!”

Tiêu Dã siết chặt ngón tay, quai hàm căng lên:

“Chuyện này liên quan gì đến cô ấy?”

Cảnh sát Hoàng nhìn thẳng vào anh, không nói gì.

Tiêu Dã rối trí:

“Tôi đã nói rồi—”

Cảnh sát Hoàng cắt ngang, giọng nghiêm khắc:

“Cậu phải nói thật!”

Tiêu Dã im lặng.

Cảnh sát Hoàng tiếp tục thuyết phục:

“Người kia bị thương ở đầu, mất máu rất nhiều, hiện giờ tình trạng vẫn chưa rõ! Chúng tôi điều tra, viện kiểm sát khởi tố, không thể chỉ nghe một mình lời của anh. Nếu tình tiết không rõ ràng, chúng tôi không thể giúp các cậu!”

Không khí im lặng kéo dài.

Cuối cùng, vai Tiêu Dã thả lỏng, mí mắt khép lại:

“Những gì cần nói tôi đã nói hết.”

Cảnh sát Hoàng tức giận chỉ tay vào anh, rồi quay lưng bỏ đi.

Điều Tiêu Dã lo sợ nhất đã xảy ra.

Hứa Chi Hạ không nghe lời anh, đã thừa nhận chính cô là người dùng chai bia đập vào đầu người kia.

Không lâu sau, tên đầu trọc bị bắt, lời khai của hắn trùng khớp với lời của Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ bị cảnh sát tạm giữ.

Tiêu Dã không điều trị vết thương ở bệnh viện mà lập tức về nhà. Anh lao vào phòng Hứa Chi Hạ, lục tung mọi thứ.

Anh tìm chiếc thẻ ngân hàng mà Hứa Chi Hạ hay dùng.

Tiêu Dã chỉ còn hơn mười nghìn tệ trong người. Số tiền này vốn để mua máy lạnh vì mùa hè này Hứa Chi Hạ ở nhà vẽ tranh, không đi làm thêm.

Bình thường, Tiêu Dã không giữ nhiều tiền mặt. Hầu hết lương anh chuyển cho Hứa Chi Hạ, phòng trường hợp cô cần dùng nhưng ngại hỏi.

Anh tìm được thẻ ngân hàng trong ngăn kéo của cô và chạy ra cây ATM kiểm tra số dư.

Điều bất ngờ là trong tài khoản của cô còn gần năm mươi nghìn tệ.

Không kịp ngạc nhiên, Tiêu Dã lập tức tìm luật sư.

Lúc này, kẻ thứ ba trong nhóm đầu trọc cũng bị bắt. Hóa ra cả ba đều có tiền án và đang bị truy nã vì gây án ở tỉnh lân cận rồi trốn sang Ngọc Hòa.

Người bị Hứa Chi Hạ đập chai bia vào đầu cũng đã tỉnh.

Những tình tiết này có lợi cho Hứa Chi Hạ, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn an toàn.

Luật sư giải thích:

“Nếu trong quá trình truy bắt mà làm bị thương kẻ bị truy nã, sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp luật. Nhưng lúc xảy ra sự việc, các bạn không biết họ đang bị truy nã. Vì vậy, bên kiểm sát vẫn có thể khởi tố với tội ‘Cố ý gây thương tích’.”

Tiêu Dã không đồng tình:

“Sao lại là cố ý gây thương tích?”

Luật sư ngăn anh:

“Chúng ta không nên vội kết luận!”

Ông tiếp tục:

“Chúng tôi sẽ chuẩn bị phương án biện hộ. Theo lời anh kể, chúng ta có thể lập luận từ góc độ ‘Phòng vệ chính đáng’, vì lúc đó anh bị xâm phạm bất hợp pháp, và hành động của cô ấy nhằm ngăn chặn hành vi đó.”

Rời khỏi văn phòng luật sư, Tiêu Dã tạm trấn an được bản thân.

Nếu Hứa Chi Hạ bị truy tố, họ sẽ biện hộ dựa trên “Phòng vệ chính đáng”.

Luật sư cam đoan sẽ làm hết sức.

Nhưng ông cũng nói, nếu vượt quá giới hạn cần thiết và gây tổn hại nghiêm trọng, thì phòng vệ chính đáng vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự.

Tiêu Dã thất thần, bước hụt trên bậc thang trước văn phòng luật sư và ngồi sụp xuống.

Hôm đó, anh ngồi rất lâu.

Anh hối hận.

Lẽ ra tối hôm đó vẫn có cách giải quyết tốt hơn.

Nhưng anh đã hành động theo cách quen thuộc.

Bốc đồng.

Không nghĩ đến hậu quả.

Anh không nên làm vậy.

Bởi vì giờ đây, anh không còn chỉ sống cho riêng mình nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc