MÙA HOA NĂM ĐÓ TA CÓ NHAU


Giang Nhu trở về sớm thế nên Lê Nguyệt còn chưa đón năm mới đủ với cô, đợi bà cùng mấy người bạn đi du lịch xong liền chạy đến đã qua tháng 1 rồi.

Giang Nhu nhàm chán nhìn mấy đoá hoa, trên kệ cũng chỉ còn lại mấy đóa có chút héo úa, những bông khác đều đã bán sạch rồi.

Lê Nguyệt giúp Giang Nhu dọn lại bàn làm việc cả mấy lọ hoa cũ, bà than vãn nhìn cô:
“Biết thế mẹ đã không xuống đây rồi”
Cô mỉm cười: “Mẹ giúp con một chút liền than…”
“Có phải là lúc nhận mấy chiếc túi kia đều than thế không?”
Lê Nguyệt bỗng nhiên không thể nói thêm một câu nào.

Bà ngán ngẩm, đúng là sinh con gái sẽ có ngày con gái ‘dạy’ dỗ lại mình mà…
“ Đều không giống…Mà này…” Bà bám lấy tay cô thỏ thẻ.
Giang Nhu vừa dọn dẹp vừa nghe bà nói.
“Con về đã đi thăm dì Cẩm chú Trịnh chưa đấy?”
Giang Nhu lắc đầu có chút ngơ ngác, đúng vậy, cô còn chưa đi thăm hai vị phụ huynh, chỉ trách công việc ở tiệm quá nhiều, mà cũng không thường thấy mẹ anh xuống dốc nếu không đã chào hỏi đàng hoàng rồi!
Vừa suy tư một chút Trịnh Nam lại nhắn cho cô, anh bảo là có thể cùng ăn tối hay không, cô rất nhanh liền soạn tin nhắn.
‘Mẹ em vừa về đến’
Trịnh Nam: ‘Nhớ em quá đi…’

‘Mà này, em còn chưa đi thăm dì…’
‘Khi nào chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm?’
Trịnh Nam không vội đáp, anh hình như lại bận việc gì đó, chỉ thấy sau mười phút ai đó mới xuất hiện.
Trịnh Nam: ‘Vậy thì chút nữa em cùng mẹ lên cùng ăn bữa tối đi’
‘Mẹ anh mời’

Giang Nhu ậm ừ không nói là sẽ lên chỉ biết khi anh đi làm về liền giục cô nhanh chóng thay đồ.

Trịnh Nam xoa xoa bụng nhìn cô đang tìm kiếm đồ
“Anh đói rồi, Nhu Nhu mau lên”
Giang Nhu phì cười: “Bác sĩ Trịnh chờ một chút”
Trịnh Nam ngó nghiêng ngó dọc sau đó lại cất giọng: “Mẹ đâu?”
“Mẹ đã có việc rồi, để hôm khác lại nói”
Trịnh Nam gật gù, sau đó lấy lại tinh thần nắm tay cô đi lên dốc.

Buổi tối ở đây có đèn đường, không như lúc trước, cái lúc mà anh đưa cô về đường tối om.
Trịnh Nam nhớ đến chuyện khi ấy lại xoay sang nhìn cô:
“Em khi ấy cưỡng hôn anh”
“…”
Cưỡng hôn cái gì?!
Là nhất thời muốn hôn trải nghiệm một chút, anh làm sao biết được khi ấy cô rung đến nỗi nào.
“E-Em mới không thèm” Cô bĩu môi hất mặt tỏ vẻ giận dỗi.
Anh cố ý xoa xoa eo Giang Nhu khiến cô ngại ngùng giữ lấy đôi tay quậy phá kia của anh.

Trịnh Nam dỗ cô rất dỗi, không cần biết có phải là lỗi của anh hay không nhưng cô giận thì đó chính là lỗi của anh!!
Mùi hương thức ăn của mẹ anh sớm đang thoang thoảng trước cổng nhà, cô và anh cũng rất đói liền nhanh chóng đi vào như hai đứa nhóc ngày nào.
Ông Trịnh nhìn thấy cô vào liền một hai vui vẻ chạy đến đón tiếp.

“Tiểu Nhu, nào nào mới đến à…”
“Ngồi đây ngồi đây”
Giang Nhu cuối đầu chào ông kính trọng, sau đó lại như cô gái nhỏ mới đến nhà chồng lần đầu e thẹn đủ điều.

Trịnh Nam tắm xong đi ra nhìn thấy cô liền cười đến không nhịn được.
Cô trước đây ít ỏi gì cũng là cầu nối giữa ông Trịnh và anh.


Phải nói là không chút kiêng dè mới đúng, bây giờ lại nhút nhát lạ thường, giồn như con thỏ.

Nếu cô là con thỏ thì anh là sói chắc.
“Tiểu Nhu, công việc có thuận lợi không?” Cẩm Chân rót cốc nước lọc để lên bàn.
“Vâng, ổn ạ”
Ông Trịnh tắt tivi chăm chỉ nói chuyện, cụ thể là bảo rằng ai cũng khen hoa tiệm cô.

Ông giống như rất tự hào, điều đó khiến Giang Nhu còn thoải mái hơn nhiều.

Ông Trịnh nhâm nhi chút trà lại nói: “Người ta bảo bà chủ tiệm hoa rất vừa mắt…”
“À này Tiểu Nhu” Ông suy tư lại chợt gọi tên cô.
Giang Nhu đưa mắt về phía ông tiếp nhận lời nói, sau đó ông tiếp tục cất giọng.
“Con lúc xưa hát không tồi, có thiên phú, sao này có đi theo hay không?”
Không khí bỗng nhiên im lặng.
Trịnh Nam vỗ vai cô, cảm giác như an ủi, nhưng khi nhìn sang Giang Nhu vẻ mặt không đổi anh cảm thấy làm lạ.
“Không có ạ, chắc là không may mắn”
Giọng nói Giang Nhu vừa dứt, Cẩm Chân ở trong bếp đã hâm nóng thức ăn.

Cô ngoan ngoãn xung phong giúp bà dọn ra, còn rất biết trang trí thức ăn khiến Cẩm Chân hài lòng cười mãi.
Bàn ăn bà Cẩm chuẩn bị món gì cũng có một chút, có cả sườn mà anh và cô đều thích, tay nghề bà không giảm, tất cả đều rất ngon.

Giang Nhu cảm thán một tiếng sau đó vẻ mặt tự nhiên nói.

“Thức ăn của dì thật sự rất ngon! Vì vậy con phải đền ơn bằng cách giúp dì rửa bát thôi”
Cẩm Chân vui tươi: “Không được không được, Trịnh Nam sẽ rửa”
“…”
“Dì còn tiếc nuối không kịp giới thiệu với con mấy cậu trai ở bênh viện chú Trịnh…” Cẩm Chân nhìn sang con trai mình thở dài.
“…”
Cái gì vậy chứ?! Bà có phải mẹ anh hay không?
Giang Nhu xấu hổ: “Không sao không sao ạ”
“Cái gì không sao? Em còn muốn xem mắt mấy người ở bệnh viện à?” Trịnh Nam nheo mắt.
Cô là cảm thấy anh đang lười mình mới im lặng thất thường, sợ thêm một câu nữa không còn chân để về.
Ông bà Trịnh buổi tối sẽ đi dạo ở bên ngoài, rất khuya mới về, nhưng có hai người họ mới biết, chính là chừa không gian cho đôi trẻ.

Trịnh Nam rửa bát, Giang Nhu ở cạnh lại ôm eo đút hoa quả cho anh, anh há miệng cắn một miếng lại cố tình cắn vào tay cô trêu chọc.
“A, đau đau…”
Trịnh Nam phì cười: “Anh còn chưa cắn thật”
“…”
Giang Nhu nhón chân xoa xoa đầu anh, vừa chật vật xoa lại vừa cất giọng nói thanh thoát: “Ngoan ngoan”
Anh lau sạch tay, muốn tiến về chỗ cô, cô lại lùi mấy bước sợ hãi muốn chạy.
“Anh không được ức hiếp em…”.


Bình luận

Truyện đang đọc