MÙA HOA NĂM ĐÓ TA CÓ NHAU


Chiêu Tranh hạ sinh một bé trai, lúc bế em bé ra nghe nói Giang Uẩn còn chẳng thèm nhìn mặt đã chạy đi tìm vợ, nếu cô ở đó chắc là buồn cười chết mất.

Thằng nhóc rất kháu khỉnh Giang Uẩn và Chiêu Tranh còn chưa nghĩ ra cho nó cái tên mới nhờ đến cô, nhưng nhìn qua nhìn lại Giang Nhu cũng chẳng có cái tên hay.

Trịnh Nam nhìn bé con nằm trong nôi vừa tròn một tháng: “Giang An”
Cô gật gù: “Ừm, An trong bình an”
“ Vậy lấy tên ‘anh rể’ đặt nhé bảo bối” Chiêu Tranh nhìn nhóc ngoan ngoãn kia.

Kể cũng rất buồn cười, học chung một lớp, chơi chung một nhóm, Chiêu Tranh lại kết hôn với chú nhỏ của Giang Nhu, Giang Nhu lại lấy Trịnh Nam, bây giờ bọn họ đang chênh nhau một cấp bậc vai vế, xưng hô không khỏi ngượng miệng.

Cô nhìn Trịnh Nam sau đó còn suy tư, anh đương nhiên là nhìn rõ cô nghĩ gì.

“Hửm?”
Giang Nhu làm nũng: “Ay da…Sau này sẽ không nghĩ ra tên cho con mất”
“Không”
“Anh sớm đã nghĩ ra tên rồi”
Cô ngạc nhiên: “Làm sao biết bé trai hay bé gái mà đặt”
“Trịnh Giang có phải là dùng được cho cả nam cả nữ đúng chứ”
Anh còn lo xa hơn cô, đã sớm nghĩ đến việc phải đặt tên, sau đó lại nghĩ cứ lấy họ anh họ cô mà ghép lại thành tên, như vậy cũng chứng minh được tình yêu của bọn họ.

“A, Giang Giang nhỏ, bố tìm được tên cho con rồi nha”
Anh phì cười hôn nhẹ lên trán cô, để lại chút hơi ấm cùng với sự ngọt ngào không thể tả.

Cô càng bầu lại càng ăn uống khó khăn, nhưng chẳng biết có phải là may mắn hay không, trộm vía lại không nghén, người nghén là chồng cô.

Anh ăn miệt mài những thứ đồ chua đồ ngọt, sau đó lại mệt mỏi đừ người cứ nằm ở giường bực nhọc.

“Giang Nhu”

“Anh muốn ăn hoa quả”
“…”
Nửa đêm đòi hoa quả cô phải lấy ở đâu ra?
“Còn dâu tây anh mua, có muốn ăn không?”Cô nhìn anh lắc đầu.

“Được, đều thích”
Cô ậm ừ đưa dâu cho anh, muốn nói với anh vài chuyện lại không mở lời, sau khi nhìn thoáng qua anh cũng đã nhìn anh tâm tư của cô.

“…”
“Em muốn gì?”
Cô vén tóc hai tay vòng sang eo anh cảm giác rất lấy lòng: “Chồng à”
“Mấy người đồng nghiệp cũ muốn đến thăm em vào ngày mai…”
“Chắc là sẽ có Trần Tịnh”
Anh vuốt tóc cô ngửi một chút lại nhăn mặt.

Trần Tịnh sao?
Đến thì đến, anh sẽ cho anh ta xem chút thành tựu.

“Nói với anh để làm gì?” Anh hịt mũi muốn tách ra khỏi người cô.

Cô đương nhiên không đồng ý, cứ mãi ôm anh không buông.

“Mọi chuyện trong nhà đều theo ý em” Anh hôn tóc cô.

“Anh cũng là của em, tuỳ em sử dụng”
Cô cắn môi lộ chút bối rối.

Chồng cô thật tốt a!
Buổi trưa hôm ấy bọn họ đến, người này cũng tay xách nách mang đủ thứ đồ, biết cô mang thai nên rất chú trọng sức khoẻ, đồ mang đến đều là đồ tốt cho phụ nữ có thai.

“Sếp Trần đặc biệt chuẩn bị những đồ đắt tiền cho chị đó”
“Đúng vậy, rất đắt a!”
Trần Tịnh điềm tĩnh nhìn cô: “Xin lỗi nhé, là anh không tốt…”
Cô vội lắc đầu: “Không sao, không trách anh”
“Chồng chị đâu rồi?”
“Đúng vậy, anh ấy đi làm rồi sao?”
Cô mỉm cười: “Anh ấy đặt phòng ở nhà hàng cho mọi người”
“Bọn tôi không tiện đi cùng…” Cô nhẹ nhàng nói tiếp.

“Ay da anh nhà khách sáo rồi!”
“Nhưng mà hình như trông chị và Trần Tịnh…hơi xa cách thì phải”
Đúng thật là xa cách, đứng gần mà tưởng chừng là xa mười vạn dặm.

Bởi ngày ấy bị anh ta lừa đến tiệm cơm, Trịnh Nam đã tránh mặt cô, cùng giận hờn ghen tuông không thêm ngó ngàng tới cô, khiến cô đau đầu không thôi.

“Xa cái gì?” Anh từ cửa đi vào còn thuận tiện bước đến gần cô.

“Anh về rồi à”
Cô cười cười tựa vào vai anh.


Mấy người kia cũng không nói, chỉ thấy đôi vợ chồng ngọt ngọt ngào ngào cứ bám thấy nhau không buông.

“C-Chắc là bọn em đi trước”
Anh chậm rãi xoay người: “Khi nào vợ tôi sinh xong sẽ mời mọi người đàng hoàng”
“Được được, đừng khách sáo”
“A Anh Trần đã có vợ chưa? Chưa có thì có sớm một chút…”
“Cảm giác có người ở bên cạnh rất tốt” Trịnh Nam rót cốc nước uống một ngụm.

Trần Tịnh ngượng ngùng nhìn cô: “Anh đi trước”
“…”
Sao anh hẹp hòi quá vậy nhỉ?
Nhưng…
Đáng yêu thật!
Nhóm người Trần Tịnh vừa ra khỏi liền đua nhau xì xào.

Người nào đó lại bày ra vẻ mặt đồng cảm cho Giang Nhu.

“Chắc là sếp Giang ở nhà không có tiếng nói…Nhìn cô thấy khúm núm bên chồng thật đáng thương”
“…”
“…”
Vài người cô đơn cũng đồng tình, nhưng trong số đó cũng có người sáng suốt lắc đầu.

Nói bọn họ chưa từng trải, không hiểu được thế nào là không có tiếng nói.

“Nói cho mấy người biết, dáng vẻ kia của sếp không phải là khúm núm”
“Mà là để chồng chút thể diện”
“…” Mấy người không hiểu tiếp tục nghe.

“Nhìn vậy thôi, nhưng thực chất chỉ cần sếp Giang ho nhẹ anh nhà đã quỳ xuống xin lỗi đấy nhé”
“Hay là cô ấy tức giận thì chắc chắn anh ta sẽ chạy ngược chạy xuôi dỗ dành”
“Các người làm sao mà hiểu được”
“…”
Đúng a!
Nếu không vì sao anh lại chạy đi đặt phòng ở nhà hàng, vì muốn đãi bạn vợ sao? Đương nhiên không, mà là vì muốn mọi người biết vợ anh đều quyết ở trong nhà, tiền tiêu đều là tiêu cho cô ấy, người khác không thể xem thường cô ấy.

“Nghe xin rất hâm mộ sếp Giang nha, chắc là hạnh phúc lắm”

“Còn phải nói, cô ấy nhìn thấy chồng đã sắp cười thành bộ dạng ngốc rồi…”
“Ngược lại so với dáng vẻ lạnh lùng trước đây”
“…”
Đúng thế, còn rất khác thường.

Cô nhìn họ đi xa dần cũng thở dài, giá mà không có sự việc ở quá khứ, cô cũng không gặp được những đồng nghiệp tốt, nhưng gặp rồi mới biết, cũng rất đáng.

“Hửm? Mẹ Giang Giang vào đây”
“…”
Mẹ Giang Giang?
Trời ạ, khi nào cái tên Giang Nhu đã bị anh đổi mất rồi.

“Anh muốn ôm em”
Cô hậm hực quay đi: “Gọi đúng tên đã”
“Vẫn chưa đúng sao?” Anh nhíu mày.

Giang Nhu lắc đầu cầm cốc nước ép anh vừa để trên bàn uống một hơi, bỏ cốc xuống lại nhẹ giọng gọi: “Anh ơi”
“Hửm? Sao? Muốn làm Chu Chu à?”
“…”
Cô vẫn giữ khuôn mặt niềm nở: “Giang Giang thèm đồ ăn anh nấu”
“…”
Cô thấy anh nhìn mình không chớp mắt liền bực dọc: “Là em thèm là em thèm”
“Ay cha, vợ anh lại giận dỗi rồi”
“Anh nấu cho em ăn là được chứ gì”
Anh ngoan ngoãn hôn “chụt” vào môi cô sau đó di chuyển muốn đi về nhà.

.


Bình luận

Truyện đang đọc