Vẫn không thấy anh trả lời, cô liền đập liên hồi vào cánh cửa, vừa gõ vừa hô to - dậy đi Phúc ơi! Dậy đi muộn rồi.
Đúng lúc Phúc vừa từ thang máy bước ra, nhìn thấy hành động làm loạn của Thảo thì vội bước đến gần - Tao đây nè!
Tiếng nói của Phúc làm Thảo giật mình quay lại, Phúc vừa từ ngoài trở về kèm theo chiếc máy ảnh đeo trên cổ.
- Mày đi đâu vậy? Tao còn tưởng mày ngủ không biết trời đất chứ?
- Tao ngủ không được nên ra ngoài chụp ít ảnh bình minh.
- Vậy hả? Đẹp không? - Thảo tò mò tiến sát lại người anh, cẫng chân lên muốn nhìn vào máy ảnh.
- Đương nhiên là đẹp rồi.
- Hành động vô tư của Thảo làm Phúc có chút lúng túng, anh né Thảo sang một bên rồi quẹt thẻ vào phòng, sau đó đóng cửa cái rầm, Thảo ngơ ngác đứng ngoài, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, là Phúc vừa ngó lơ cô sao, Thảo tức giận nói to ngoài cửa.
- Mày bị sao đấy, hâm à?
Phúc đứng đằng sau cánh cửa cố kìm nén cảm xúc, anh lấy lại bình tĩnh rồi đáp lại
-Về chuẩn bị đồ đi, 7 giờ xuất phát đó!
-Vì không muốn thứ tình cảm trong mình tiến triển thêm, anh luôn cố né tránh mọi tiếp xúc với Thảo, có phải có quá vô tư rồi không, chẳng lẽ cô không nhận ra sự quan tâm đặc biệt của Phúc, hay tại vì đối với Thảo, Phúc đơn giản chỉ là thằng bạn hàng xóm, chơi thân với nhau từ nhỏ nên không hề có bất cứ suy nghĩ nào về vấn đề khác giới giữa hai người.
Thảo vẫn đứng ngoài chau mày khó hiểu, cô hậm hực dơ nắm đấm lên, miệng lẩm bẩm
- Lâu lâu lại lên cơn gì đấy không biết!
- Song quay người bước về phòng chuẩn bị đồ đạc, cũng may mà có Phúc đi cùng, không thì vừa phải di chuyển nhiều nơi, vừa đồ đạc lỉnh kỉnh, vừa ghi chép có thể hai ngày cũng chưa xong việc.
Nhờ có Phúc mà công việc của Thảo rất suôn sẻ, các bài phỏng vấn đều được khách mời hợp tác, kết thúc một ngày làm việc thuận lợi.
Thảo vui vẻ mời Phúc đi ăn tối, cô đã tham khảo được rất quán ăn ngon từ Nga.
Trời bây giờ đã chập tối, nhiệt độ dần hạ thấp, cô và Phúc trở về khách sạn để tắm rửa, cần phải thay bộ trang phục ấm hơn.
Hai người cùng đi đến các quán ăn mà Nga đã chỉ, đúng là sau một ngày làm việc vất vả, được thưởng thức những món ăn ngon như này thật là tuyệt vời.
Không chỉ thu được kết quả công việc khá tốt, Phúc có vẻ cũng cho ra được một bộ sưu tập về Hà Nội, lúc anh đi vệ sinh Thảo rảnh tay nên cầm lấy máy ảnh trên lên xem, những bức ảnh về đồ ăn, đường phố và Con người, trông rất bình dị nhưng mang lại cái cảm giác gì đó rất thân thuộc.
Thảo tiếp tục lướt thêm một lúc nữa thì nụ cười trên môi cô chợt tắt, những bức ảnh tiếp theo đều là ảnh chụp trộm cô, lúc ghi chép, lúc cột tóc, lúc uống nước, nếu Phúc không phải bạn thân mình chắc Thảo đã cho rằng đây là máy ảnh của một tên cuồng theo dõi mất, chợt nhớ lại phản ứng chiều nay của Phúc, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
Thảo đặt máy ảnh về vị trí cũ trước khi Phúc quay trở lại, cô trầm ngâm suy tư một hồi, không biết Phúc đã bắt thứ tình cảm này từ lúc nào và tại sao lại chưa hề một lần ra ám hiệu cho cô.
Thảo tự trách bản thân quá vô tâm, đáng ra cô phải nhìn ra sự quan tâm đặc biệt của anh chứ, giờ đây Thảo chỉ đình chọn cách im lặng, vờ như chưa từng nhìn thấy.