Thảo nhìn xung quanh không thấy ai, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chắc mới có khách dùng xong, cô đành ở tạm đây một chút vậy, cô đã quá mệt nên chỉ cố gắng bước thêm vài bước để vào trong và nằm lên giường, muốn nằm nghỉ một lúc cho tỉnh táo rồi mới dám ra ngoài vì cô không biết tên Nhã kia đang ở đâu, có đang tìm mình hay không, nghĩ đến sự việc lúc nãy Thảo không khỏi rùng mình, cơ thể vẫn nóng ran, đầu óc quay cuồng, Thảo gần như trở nên mơ hồ, chiếc váy trên người làm cô cảm thấy khó chịu, cô nằm sấp, kéo khóa váy sau lưng xuống và cởi nút áo ngực ra thì mới cảm thấy dễ chịu một chút, có lẽ do tác dụng của thuốc đã làm Thảo có những hành động ám dục, cô tự vuốt ve bầu ngực căng tròn của mình và đôi môi không ngừng phát ra những âm thanh kì lạ.
Lúc này Thảo chìm trong ảo giác không hề biết được có một người đàn ông từ trong phòng tắm bước ra, mái tóc ướt rũ xuống, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng, vừa rồi anh đã nhờ cô lao công tới dọn dẹp lại phòng và đi tắm, do tiếng vòi nước chảy nên anh đã không nghe được tiếng của Thảo bên ngoài, khi bước vào phòng trong, anh hơi giật mình, chau mày khó hiểu một chút khi thấy một cô gái đang có những hành động kì lạ trên giường của mình, anh liền tiến đến bên cạnh, cúi gần xuống nhấc chiếc cằm của Thảo lên, khuôn mặt xinh xắn, đôi môi đỏ mọng không ngừng rên rỉ kiến thân dưới của anh khẽ phản ứng.
Nhận thấy được hơi ấm của bàn tay, lúc này Thảo đã hoàn toàn mất đi lí trí, cô chỉ muốn được giải tỏa, cảm giác này khiến như cô phát điên, Thảo nhào người lên ôm lấy cổ của người đàn ông kéo xuống.
- Làm ơn! Hãy giúp tôi - Thảo nói trong mơ hồ cầu mong sẽ được giúp đỡ.
Nhưng không, hành động bất ngờ của Thảo làm anh ngã xuống đè lên người cô, chiếc váy giờ đây đã được kéo quá ngực, bờ ngực mát rượi mới tắm xong của anh đè lên hai quả bông đào nóng bỏng của cô, cảm giác mát lạnh là Thảo cảm thấy thích thú, cô ôm chặt cổ của anh, thân dưới động đậy, chạm vào nơi nhạy cảm, thật sự lúc này anh đang rất cố gắng để kiềm chế, anh có thể nhận thấy được là cô gái này đã sử dụng thứ gì.
Nhưng hành động của Thảo đã làm anh hiểu câu nói đó thành "có phải cô ta đang cầu xin mình giúp cô ta giải tỏa".
Anh đưa tay vuốt những sợi tóc xõa trên mặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng, có một hương thơm phảng phất quanh người, sự quyến rũ mê hoặc này làm anh không kìm được mà hạ đôi môi xuống hôn lên môi cô, Thảo cảm thấy được thỏa mãn, vô cùng dễ chịu hưởng ứng theo nụ hôn ngày càng mạnh bạo của anh, đôi tay anh không ngừng vuốt ve hai bầu ngực căng tròn, đôi môi dần di chuyển xuống cổ, xuống ngực, những cái hôn thật mạnh để lại trên người cô đều là những vết ban đỏ như những nụ hoa anh đào.
Sau khi trang phục được cở bỏ, thân hình đẫy đà của Thảo làm khoé môi anh khẽ cong lên, anh mở hộc tủ nơi đầu giường xé lấy một chiếc bao rồi từ từ tiến vào, cảm giác chật chội như bóp chặt này làm anh phải gồng mình thở hắt.
Còn thân hình nhỏ bé của Thảo khi bị vật lạ xâm nhập, không chịu được đau đớn mà hét lên, có một dòng máu nhỏ khẽ chảy ra thấm đỏ ga giường, thì ra đây là lần đâu tiên của cô, biểu cảm của người đàn ông trở nên khó hiểu, có vẻ hiểu được cảm giác của cô, anh bắt đầu chậm nhịp hơn.
Sau khi Thảo đã quá mệt mà thiếp đi, anh nhẹ nhàng đắp cho cô một chiếc chăn mỏng, nhìn hình dáng cuộn người của Thảo khi ngủ, anh bất giác mỉm cười, đưa tay lên vuốt những sợi tóc trên mặt sang một bên, chạm lên đôi môi nhỏ nhắn, dường như có một cảm xúc lạ đang dâng trào trong người anh lúc này.
Thảo tỉnh giấc đã là 9 giờ sáng, toàn thân đau nhức, cô cố gắng gượng dậy, ôm cái đầu đau như búa bổ, chậm rãi nhìn xung quanh, không một bóng người, căn phòng đã trở nên gọn gàng như chưa có chuyện gì xảy ra, trên người cô được mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dài, vẫn còn mùi thơm của nước xả vải, quần áo và túi xách của cô được xếp gọn gàng đặt trên bàn, bên cạnh có một ly nước vẫn còn hơi ấm, dưới ly được đặt một chiếc phong bì.
Thảo cố lục lại kí ức để nhớ xem tối qua đã phát sinh sự tình gì mà cô lại ở đây trong bộ dạng như thế này, là ai đã giúp đỡ cô chăng? Những kí ức ngắt quãng dần dần được nhớ lại, thân dưới của Thảo chợt phát ra những cơn đau âm ỉ, cô vội lật chiếc chăn lên thì đúng như cô nghĩ, dưới chiếc ga giường trắng có một vùng đã được nhuộm đỏ, vậy là cô vẫn không tự cứu được bản thân, nhưng người tối qua là ai? Nhìn chiếc phong bì đó cô đã hiểu được rằng, chắc người đó đã nghĩ cô là một cô gái bán hoa được sắp đặt cho anh ta, cũng đúng thôi vì chính cô đã leo lên chiếc giường này.
Thảo cố gắng nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông đó, chắc chắn không phải tên Nhã, trong ánh đèn mờ ảo cô cũng có thể nhìn thấy mơ hồ một gương mặt vô cùng tuấn tú với đôi mày đen, sống mũi cao, mái tóc hơi dài phủ qua trán, nếu không phải trong cơn mê, có lẽ cô cũng khó dứt ra được khỏi ánh mắt ấy.
Cảm giác vừa xấu hổ vừa rối bời, nhưng nghĩ đến tên Nhã, lòng cô lại nhẹ nhõm phần nào vì không phải là hắn ta, cô đã nhận ra Lan đã lừa cô như thế nào, và cô ta đã không đạt được mục đích xấu xa của mình, còn người tối qua, xem tình hình trong phòng hiện giờ có lẽ anh ta cũng không phải người xấu, anh ta đã bỏ đi như vậy chắc chỉ xem cô như người tình một đêm và sẽ không bao giờ gặp lại.
Thảo mong là như vậy, vì trong cuộc sống này, chỉ cần lướt qua nhau thì sẽ thành người xa lạ, một người không biết tung tích thì càng không dễ gì mà gặp lại.