MÙI HƯƠNG MÊ HOẶC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Không sao đâu, coi như quà gặp mặt thôi mà, dù sao lúc trước bố cháu cũng từng giúp đỡ cô rất nhiều mà cô chưa có dịp báo đáp.

Người phụ nữ đưa ánh mắt dịu dàng nhìn vào bố, Thảo cũng nhìn theo, ông ấy ngại ngùng tiến đến gần - Thôi em để con bé trả, nó muốn mua để tặng mẹ nó mà!
- À hoá ra cháu mua cho mẹ à! Không sao cứ để cô thanh toán.

- Bà ấy nói rồi đưa thẻ của mình cho nhân viên, sự cương quyết của bà làm Thảo không thể từ chối, chỉ đành ngại ngùng cám ơn.

- Cô làm cháu ngại quá, vậy cháu mua tặng cô chiếc khác nhé!
Bà ấy xua xua tay - Cô đến xem cho vui thôi chứ quần áo còn nhiều cái chưa mặc đến, cháu mời cô ly nước là được rồi!
- À dạ vâng, vậy mình xuống tầng dưới có quán cà phê, tiện cho cô với bố cháu nói chuyện một chút luôn, chắc lâu rồi hai người cũng chưa gặp lại nhỉ!

Thảo vui vẻ nói rồi khoác tay bà đi ra, không quên quay lại đưa mắt ra hiệu bảo bố đi theo, Thảo quá vô tư mà không thể thấy được tâm trạng của bố, lúc này ông thật sự khó xử, năm đó vì người phụ nữ này mà một cuộc hiểu lầm đã xảy ra trong gia đình Thảo mà cô không hề hay biết.

- Cô ơi cô uống gì ạ? - Cháu gọi cho cô ly chanh muối nhé!
- Ôi cô có sở thích giống bố cháu thế, lúc nào tới quán bố cháu cũng chỉ uống chanh muối thôi!
Thảo ra quầy để gọi nước, sau khi cô đi xa, bố Thảo mới lên tiếng.

- Hai chúng ta cứ xem nhau như người xa lạ không phải tốt hơn sao?
Gương mặt người phụ nữ chợt trầm xuống, bà ấy nhìn ra ngoài - Chẳng lẽ anh còn để ý chuyện năm đó sao, đã bao nhiêu năm như vậy rồi?
- Anh không để ý nhưng anh sợ các con biết chuyện sẽ không vui!
Người phụ nữ quay lại nhìn vào ông, cười nhẹ - Anh yên tâm, giờ chúng nó đều trưởng thành rồi, cũng sẽ nhận biết được đâu mà sự thật thôi.


BỐ Thảo thấy cô quay lại thì im lặng không nói gì, cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, giờ cô mới để ý, hình như tâm trạng của bố không vui lắm, cô tự hỏi trong đầu, rốt cuộc hai người có
mối quan hệ như thế nào, trông không giống hai người bạn lâu ngày mới gặp lại cho lắm, sau khi Thảo ngồi vào bàn thì bà ấy liền tươi cười trò chuyện với cô, con bố chỉ biết ngồi khuấy khuấy ly nước rồi lại nhìn ra ngoài nhìn dòng người qua lại.

- Giờ cháu đang làm gì? - Dạ cháu làm nhân viên bình thường thôi ạ! - công việc tốt chứ?
- Dạ cũng ổn.

- Cô thấy trên cháu có mùi hương rất thơm, là mùi gì thế?
- À là mùi hoa trà đấy cô, nhưng đã được điều chế nên mùi hương có hơi khác một chút.

- Là bố cháu đã điều chế sao?
Thảo ngạc nhiên, mở to mắt nhìn bà - Dạ vâng, cô cũng biết ạ? Bố cháu giỏi lắm nhưng tiếc là nay không còn làm điều chế nữa rồi! - Thảo xị mặt, quay sang nhìn bố.

.


Bình luận

Truyện đang đọc